Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 18
Đồng hồ sinh học của Cố Viêm rất đúng giờ, dù hôm trước có say thì hôm sau vẫn thức dậy đúng sáu giờ.
Cố Viêm tỉnh dậy, đầu anh có hơi đau. Muốn đứng dậy để rửa mặt, nhưng lại bị thứ gì đó trong chăn quấn lấy. Anh vén chăn lên thì thấy Ôn Thiển mặc chiếc váy ngủ bằng lụa, nhưng dáng ngủ của cô không tốt làm chiếc váy bị cuốn đến thắt lưng, lộ ra quần lót màu đen. Đôi chân ngắn trắng ngần quấn lấy chân anh còn hai tay thì ôm eo anh.
Cố Viêm không mặc quần áo, chỉ mặc một chiếc quần lót.
Anh hoàn toàn không có ấn tượng gì về việc tại sao anh và Ôn Thiển lại ngủ chung một giường, mà quần áo trên người họ cũng rất ít.
Say rượu loạn tính?
Đã làm rồi?
Hay vẫn chưa làm?
Anh không có ấn tượng gì cả.
Dáng vẻ Cố Viêm lúc say không tốt, mấy lần say rượu đều được Từ Hạo Kiệt đưa về nhà, ngày hôm sau Từ Hạo Kiệt nói rằng anh không đứng đắn, sau này không dám đưa anh về nhà nữa.
Cố Viêm hiếm khi uống say, dù vui hay buồn.
Đêm qua gặp chị họ Hoàng Uyển Linh ở bữa tiệc, vô tình nhắc đến người mẹ đã khuất của anh, tâm trạng có hơi sa sút nên bất giác uống rất nhiều rượu.
Trùng hợp là Ôn Thiển đang có tâm tư với anh đưa anh về nhà nên mới xảy ra cảnh tượng này.
Đột nhiên Ôn Thiển buông tay ra, không tiếp tục quấn lấy người Cố Viêm nữa. Cô dịch người rồi nằm sấp trên giường thành hình chữ “đại”(大), vừa rồi váy ngủ cuộn lên thắt lưng, bây giờ đã cuộn đến trước ngực. Cố Viêm còn có thể nhìn thấy hai điểm hồng trên bầu ngực phẳng lì của cô.
Cái này có hơi xấu hổ một chút.
Cố Viêm đưa tay kéo váy ngủ cô xuống, che đi cơ thể và quần lót của cô.
Cố Viêm ngồi trên giường cố gắng nhớ lại chuyện tối qua, anh nhớ là Ôn Thiển đưa anh về nhà rồi sau đó không còn nhớ gì cả.
Nhưng anh vẫn mặc đồ lót của ngày hôm qua, Ôn Thiển cũng mặc đồ lót và váy ngủ. Nên…
Thực tế là không hề phát sinh quan hệ phải không?
Ôn Thiển cũng tỉnh dậy, thấy Cố Viêm đang ngồi cạnh cô, cô nhớ hôm qua bọn họ hôn nhau đắm đuối, cởi quần áo vuốt ve chạm vào cơ thể nhau. Nếu Cố Viêm không say mèm và ngủ quên trên đường đi thì nhất định đêm qua là một đêm rất hạnh phúc.
“Cố Viêm…” Ôn Thiển ngượng ngùng lấy chăn bông che khuất nửa khuôn mặt, đôi mắt hạnh toát ra vẻ yêu mị.
Cố Viêm không nhịn được hỏi: “Đêm qua … chúng ta…”
Ôn Thiển đấm một cái nhẹ lên chân Cố Viêm, đáng thương nói: “Hôm qua anh làm người ta đau.”
Cố Viêm bị sốc:???
Ôn Thiển ngồi dậy, lấy hai tay ôm mặt Cố Viêm hôn lên rồi nói: “Em đi nấu ăn đây!” Sau đó xuống giường rồi ra khỏi phòng.
Chỉ còn lại Cố Viêm đang ngồi hoang mang…
Ký ức, ký ức, ký ức …
Hoàn toàn trống rỗng.
Cố Viêm vốn tưởng rằng sau một trăm ngày nữa hai người họ sẽ trở lại vị trí ban đầu, nhưng hiện tại xem ra anh không thể nghĩ như vậy nữa, anh nhất định phải có trách nhiệm với Ôn Thiển.
Cố Viêm đi tắm, thay quần áo chỉnh tề rồi đi đến phòng bếp.
Ôn Thiển đã chuẩn bị xong bữa sáng, đặt trên bàn ăn, còn cơm trưa cô vẫn đang chuẩn bị trong bếp. Chờ một lát, Ôn Thiển cho cơm trưa vào bình giữ nhiệt rồi bỏ vào túi ăn, đặt túi ăn lên bàn ăn, tránh cho việc để quên trong phòng bếp.
Nhiệt độ trong phòng tương đối cao nên Ôn Thiển cột tóc dài lên, để lộ ra chiếc cổ thon dài mịn màng. Vừa nãy Ôn Thiển ở trên giường lộ quá nhiều nên Cố Viêm tránh không nhìn kỹ. Bây giờ hai người ngồi ăn sáng, anh mới phát hiện cổ và xương quai xanh của Ôn Thiển có nhiều vết đỏ, hẳn đó là “kiệt tác” của anh?
Cố Viêm đột nhiên nói: “Anh xin lỗi.”
Ôn Thiển kinh ngạc hỏi: “Sao anh lại xin lỗi?”
Cố Viêm hỏi, “Không phải em nói anh làm đau em sao?”
Ôn Thiển cúi đầu, nhớ tới tối hôm qua người đàn ông trước mặt này rất thích cái bánh màn thầu nhỏ của cô, còn nói anh rất thích cảm giác này.
Cô đỏ mặt, mặt có hơi nóng lên, ngượng ngùng nói: “Không sao…”
Thấy cô có hơi xấu hổ, Cố Viêm nghĩ cô không muốn nói ra nên nói: “Lát nữa anh mua thuốc mỡ cho em.”
Ôn Thiển cảm thấy anh khá khoa trương, vội vàng xua tay nói: “Đừng làm ầm ĩ, không cần thuốc mỡ đâu.”
Cố Viêm nhìn cơ thể nhỏ xinh của Ôn Thiển, chắc đêm qua anh làm cô khó xử lắm phải không?
Trên đường đi làm, Cố Viêm nằng nặc đòi đến hiệu thuốc mua thuốc mỡ, Ôn Thiển cũng không ngăn được anh. Cố Viêm luôn giữ mình trong sạch, không hề đưa phụ nữ khác về nhà nên trong nhà cũng không có đồ kế hoạch hóa gia đình, cho nên ngày hôm qua hẳn là không dùng biện pháp. Xe dừng lại, lúc mở cửa anh quay đầu lại hỏi: “Ôn Thiển, bây giờ em có muốn có con không?”
Nói đến mang thai, Ôn Thiển có hơi thấp thỏm, lúc trước đi khám sức khỏe, bác sĩ nói cô bị cung lạnh, phải chăm sóc bản thân cho tốt nếu không sẽ rất khó mang thai. Cô nói: “Em nghĩ bây giờ muốn có cũng không được… Không phải bác sĩ nói em khó mang thai sao?”
Cố Viêm hỏi lại, “Nếu như mang thai thì sao?”
Ôn Thiển không chút nghĩ ngợi, liền đáp: “Đương nhiên là muốn rồi, bác sĩ nói em rất khó mang thai, lần này không muốn thì khi nào muốn đây?”
“Anh biết rồi!” Cố Viêm nói xong thì ra khỏi xe.
Ôn Thiển nhìn bóng lưng của hắn, có chút không hiểu được tại sao anh lại nhắc đến chuyện mang thai? Có phải anh đang ám chỉ anh muốn được làm cha và đêm nay sẽ hoàn thành nhưng chuyện chưa làm vào tối hôm qua không?
Rất nhanh Cố Viêm đã trở lại, đưa một hộp thuốc mỡ cho Ôn Thiển rồi nói: “Lát về nhớ bôi theo hướng dẫn.”
“Được.” Ôn Thiển nhận lấy, cũng không nhìn mà bỏ thẳng vào trong túi xách.
Ôn Thiển đến cửa hàng hoa mở cửa chuẩn bị bán hàng, Tiểu Thi xử lý hoa không cẩn thận nên bị gai đâm lên mu bàn tay. Tiểu Thi đến quầy thu ngân, mở ngăn kéo bên dưới ra để tìm băng keo cá nhân thì thấy không còn hộp nào: “Chị Thiển, hết băng keo cá nhân rồi.”
“Trong túi xách chị có! Em đợi một chút” Túi của Ôn Thiển đặt ở quầy thu ngân. Cô bước tới, mở túi ra tìm kiếm, bên trong rất lộn xộn nên cô dứt khoát đổ hết ra, tìm được một miếng băng keo cá nhân nhăn nhúm rồi đưa cho Tiểu Thi nói: “Em dùng tạm đi, chốc nữa chị đến tầng siêu thị mua một ít.”
Tiểu Thi dán băng keo cá nhân lên, nhìn Ôn Thiển đang nhặt từng cái bỏ vào trong túi xách thì thấy một hộp thuốc mỡ bắt mắt. Chăm chú đọc dòng chữ nhỏ có đánh dấu ở phía trên: [Chuyên dùng cho vùng kín].
Tiểu Thi cười quỷ dị: “Chị Thiển, chắc bạn trai của chị khá mạnh bạo.”
Ôn Thiển: “Hả?”
Tiểu Thi đưa ngón trỏ chạm vào dòng chữ nhỏ trên hộp thuốc.
Ôn Thiển bỗng đỏ mặt, Cố Viêm mua cái gì cho cô vậy?
Không lẽ anh nghĩ rằng hai người họ có làm chuyện đó sao?
Thảo nào tự dưng anh lại nói về chuyện mang thai, cô còn tưởng rằng anh muốn được làm cha, hóa ra là do đột ngột phát sinh quan hệ nên không biết xử lý thế nào mà thôi.
Buổi sáng, lúc Cố Viêm đang làm việc thì nhận được điện thoại của dì Bạch Hoa: “Dì, có việc gì vậy ạ?”
Bạch Hoa hỏi: “Dì nghe Uyển Linh nói con có bạn gái, thật không vậy con?”
Tối hôm qua Cố Viêm đã nói thẳng với Hoàng Uyển Linh là anh có bạn gái nên tất nhiên chị ấy cũng sẽ nói với Bạch Hoa: “Đúng vậy ạ.”
“Vậy thì… khi nào rảnh thì đưa cô ấy đến nhà dì cho dì gặp được không?” Bạch Hoa có chút kích động, đứa trẻ này khá vất vả, mẹ mất sớm, ba cũng không thương. Hiện tại cuối cùng cũng gặp được người mình thích nên bà cũng vui mừng thay.
Cố Viêm chưa bao giờ nghĩ tới việc sẽ đưa Ôn Thiển đi gặp người thân, nhưng đêm qua mối quan hệ giữa hai người đã tiến thêm một bước, không thể trở lại như cũ được nữa, vì vậy anh đồng ý: “Vâng.”
Bạch Hoa tò mò hỏi: “Sao con gặp được con bé vậy?”
“Cô ấy là đàn em của con, chúng con quen biết nhau đã được bảy năm. Lúc con mới bắt đầu kinh doanh, là cô ấy thực hiện cùng con…” Cố Viêm kể với dì về mối quan hệ của anh với Ôn Thiển và quá trình quen biết nhau, vì giữ một chút mặt mũi cho Ôn Thiển nên anh có thay đổi vài nội dung: “Sau này cảm thấy mình đã trưởng thành, cảm thấy cô ấy cũng không tệ lắm nên tỏ tình với cô ấy, rồi cứ như vậy mà ở bên nhau.”
Sau khi Bạch Hoa nghe xong, bà cảm thấy Ôn Thiển là một người tốt, qua bao năm vẫn không rời bỏ Cố Viêm, bà nói: “Dì rất muốn gặp con bé ngay, dì muốn nói một tiếng cảm ơn, cảm ơn con bé đã thay mẹ con chăm sóc con thật tốt.”
Lúc nghỉ trưa, Ôn Thiển lên tầng tám mươi tám để ăn trưa với Cố Viêm. Cô vốn định giải thích với Cố Viêm rằng hôm qua hai người họ chưa xảy ra cái gì nhưng khi Ôn Thiển đi vào phòng Tổng giám đốc thì Cố Viêm ân cần hỏi han cô: “Trong người thế nào rồi?”
“À, không có gì!” Ôn Thiển chuẩn bị giải thích thì lại bị Cố Viêm nói chen vào.
“Tối thứ hai em rảnh không? Anh muốn dẫn em đi gặp dì.” Cố Viêm cũng không quên cuối tuần bọn họ đi biển nên mới hẹn Bạch Hoa vào tối thứ hai.
“À, được!” Ôn Thiển rất ngạc nhiên, cô quen biết Cố Viêm đã bảy năm nhưng anh chưa từng đề cập đến chuyện gia đình, hôm nay anh lại còn nói rằng muốn đưa cô đi gặp dì, cô hỏi: “Sao anh lại muốn đưa em đi gặp người thân của anh?”
“Sớm muộn gì cũng gặp, gặp lúc nào cũng giống nhau thôi.” Cố Viêm đứng dậy, đi tới ghế sô pha đối diện ngồi xuống, mở túi thức ăn trên bàn trà, lấy bình giữ nhiệt mở từng tầng ra.
Sớm muộn sao?
Ý của anh là kiểu gì anh vẫn luôn đưa cô đi gặp người thân?
Anh chấp nhận cô rồi ư?
À, không, có lẽ là do anh phát sinh quan hệ với cô nên anh mới gánh vác trách nhiệm của một người đàn ông.
“Ôn Thiển, sao còn chưa qua đây ăn cơm?” Cố Viêm đã dọn thức ăn xong.
“Ừ.” Ôn Thiển đi tới sô pha ngồi xuống, cầm chén đũa lên bắt đầu ăn cơm.
Cố Viêm liên tục gắp thịt bỏ vào bát của cô, nói: “Ăn thịt nhiều chút, đừng nghĩ đến việc giảm cân nữa, em không béo chút nào đâu.”
Cố Viêm thường không có ý kiến gì về việc cô ăn ít để giảm cân, nhưng hôm nay anh lại quan tâm đến, không cho phép cô giảm. Tuy nhìn qua thì có chút độc tài nhưng Ôn Thiển cảm thấy cách đối đãi này rất tốt nên mím môi gật đầu.
Hôm nay Cố Viêm đối với cô thật sự rất khác, chẳng lẽ anh cho rằng hai người có phát sinh quan hệ nên mới có sự chuyển biến như vậy sao?
Ôn Thiển muốn nói cho anh biết sự thật, nhưng trong lòng lại có chút rối rắm vì sợ sau khi nói ra chân tướng thì anh sẽ không đối xử dịu dàng với cô như thế nữa.
Đột nhiên, Cố Viêm nghiêng người đưa tay sờ lên khóe miệng cô, gảy nhẹ rồi nói: “Em như con nít vậy, cơm dính trên mặt này.” Rồi sau đó lấy khăn giấy lau tay, tiếp tục ăn cơm.
Ôn Thiển nhìn Cố Viêm một cách cẩn thận, có thể không nói được không, anh sẽ không tức giận chứ?
Hoặc nếu không tối nay chứng thực chuyện này đi, như vậy từ nay về sau cô đều sẽ quang minh chính đại muốn làm gì với anh cũng được?
Buổi tối, bởi vì hôm sau đi biển qua đêm nên Ôn Thiển thu dọn hành lý một chút rồi lát sau lại chạy đến phòng ngủ của Cố Viêm thu dọn cho anh. Cố Viêm bước ra phòng tắm thì nhìn thấy Ôn Thiển đã thu dọn hành lý cho anh rồi, vừa dùng khăn lau tóc ướt vừa nói: “Cảm ơn em.”
Ôn Thiển ra vẻ hiền lương thục đức, đáp: “Đây là bổn phận của em…” Sau đó đứng dậy, đi vào phòng tắm lấy máy sấy tóc ra nói: “Em sấy tóc giúp anh.”
“Ừ!” Cố Viêm đồng ý, ngồi ở mép giường đợi Ôn Thiển cắm điện mở máy sấy.
Đây là lần đầu tiên Ôn Thiển sấy tóc cho người khác, máy sấy tóc thổi vào tóc Cố Viêm, ngón tay cô xen vào giữa tóc anh, nhẹ nhàng đẩy tóc anh ra để khí nóng sấy khô. Tóc của Cố Viêm rất ngắn, không như mái tóc dài của cô, phải mất nhiều thời gian mới khô, chỉ trong vài phút tóc của anh đã khô, không còn ướt nữa.
Ôn Thiển tắt máy, cất lại vào phòng tắm rồi đi ra. Cô đứng trong phòng, đan hai chân vào nhau cũng đan chân vào nhau. Với chiều cao như trẻ con, cô như một đứa trẻ đã làm chuyện gì sai đang không biết phải làm gì.
Cô ưỡn ẹo một hồi rồi hỏi: “Cố Viêm, đêm nay anh muốn ngủ chung không?”
Cố Viêm sửng sốt, anh luôn tránh tiếp xúc thân mật với Ôn Thiển nhưng mà hôm qua hai người đã thân mật rồi…
Nếu đêm nay anh đẩy cô ra, có phải sẽ làm cho cô buồn không?
Anh cân nhắc một lát rồi nói: “Ngủ cùng đi!”
Trên khuôn mặt rối rắm của Ôn Thiển lộ ra một nụ cười, xoay người chạy ra ngoài phòng, chưa đến mấy giây liền thấy cô ôm một cái gối, thì ra là đến phòng bên cạnh lấy gối.
Ôn Thiển đặt gối bên cạnh gối của Cố Viêm, leo lên giường nằm xuống, đôi mắt hạnh to nhìn chằm chằm vào mặt Cố Viêm, như một con sói xám lớn đợi không kịp để ăn thịt con mồi của mình. Cố Viêm lấy tay che mắt cô rồi nhẹ nhàng nói: “Ngủ đi.”
Giây tiếp theo, Cố Viêm tắt đèn, căn phòng trở nên tối om.
Trong bóng tối, tay Ôn Thiển không ngừng sờ soạng trên người Cố Viêm, nhưng Cố Viêm lại nắm lấy tay cô nói: “Ngủ đi.”
Ôn Thiển có chút thất vọng hỏi: “Không làm sao… rõ ràng hôm qua anh rất thích mà…”
Mặc dù Cố Viêm xác nhận muốn cạnh Ôn Thiển nhưng anh cảm thấy trái tim mình không có cảm giác với Ôn Thiển, có lẽ bởi vì anh đã quá quen thuộc với Ôn Thiển nên không có cảm giác xúc động với cô. Đại khái là rượu vào nên gây chuyện đi nhưng hiện tại tỉnh táo lại không muốn như thế này. Anh không có cảm giác với tình yêu, vậy đối với Ôn Thiển mà nói, hẳn là sỉ nhục đúng không?
Cố Viêm nắm tay Ôn Thiển đặt trên ngực mình, nói: “Ôn Thiển … Anh không biết phải nói như thế nào với em, hôm nay anh đã suy nghĩ rồi, chúng ta ở bên nhau cũng không phải không tốt.”
Ôn Thiển nghe anh nói có cân nhắc đến chuyện của hai người thì trong lòng rất vui mừng, cô tiến lại gần, Cố Viêm dứt khoát ôm cô vào lòng, đặt cằm lên tóc cô rồi nói tiếp: “Xin lỗi em, thời điểm chưa thích em nhưng hôm qua lại làm ra chuyện như thế với em…”
Ôn Thiển cẩn thận hỏi: “Có phải anh hối hận rồi không…”
“Không phải hối hận, chỉ là mối quan hệ đã thay đổi quá nhanh, trong lúc nhất thời anh chưa tiếp nhận được. Em biết anh luôn chậm chạp mà, cho nên em có thể cho anh một chút thời gian… để từ vai trò bạn bè trở thành bạn trai hay không?”
Ôn Thiển biết Cố Viêm không đối đãi với cô như một phụ nữ bình thường có thể phát triển mối quan hệ này, bọn họ cũng chỉ mới đồng ý hẹn hò một tuần nhưng Cố Viêm vẫn luôn giữ thái độ lịch thiệp, mối quan hệ giữa hai người cũng không có tiến triển. Bây giờ anh đã sẵn sàng chấp nhận mối quan hệ này cũng sẵn sàng thay đổi nên cô cũng không ép buộc anh quá nhiều.
“Ừ.” Ôn Noãn sảng khoái đồng ý, nói: “Tuy nhiên, mỗi ngày anh đều phải hoàn thành nghĩa vụ của một người bạn trai.”
Cố Viêm bối rối: “Nghĩa vụ gì cơ?”
“Anh còn nhớ em đã nói gì không? Trên đời này không có cô gái nào ngực phẳng, chỉ có bạn trai không chăm chỉ, vậy nên mỗi sáng mỗi tối anh đều phải mát xa cho em.” Ôn Thiển kéo tay anh ôm đặt lên ngực cô: “Hiểu chưa?”
Cố Viêm:???