Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nhìn bóng xe dần khuất xa chỉ còn lại dấu chấm đen nhỏ dần dần biến mất.
Dưới tàn cây một bên xơ xác mất đi sự sống thân cây héo khô mất một nửa, một bên thân cây còn lại thế mà xanh rộp dị kì, khung cảnh xung quanh có phần tiêu điều ảm đạm. Một thân cây cổ thụ cho người ngắm đến hai phong cảnh sắc, tàn úa cùng tươi tốt tồn tại như một bóng gương soi đại diện sự thiện ác, nửa sáng nửa tối trong linh hồn bất kỳ nhân loại nào.
Người đàn ông ẩn trong bóng râm mặc chiếc trường áo choàng bạc trùm kín cả đầu, che đi hơn phân nửa khuôn mặt trên, chỉ ẩn ẩn để lộ một chiếc cằm trắng toát hoàn mỹ cùng đôi môi đỏ tươi dị thường khẽ nhếch.
Gió thổi theo thanh âm ''rít rít" lạnh tận xương tuỷ, như linh hồn ma quỷ phá bỏ gông cùm xiềng xích, thức tỉnh nơi địa ngục.
Hắn nở nụ cười, một nụ cười của quỷ, thị huyết khi nhìn con mồi.
...
Cả đoạn đường đến căn cứ vẫn trống trải không có một vật lạ nào xuất hiện. Căn cứ B nằm ở Thủ đô phía bắc nếu đi xe ô tô vẫn phải mất hơn một mấy ngày đường. Bọn họ vẫn cần nghỉ ngơi nên đành phải trú đêm trong căn hộ loại tốt bỏ hoang.
Đêm đen tĩnh mịch mọi người vì đói bụng mà cho xe dừng lại cùng chia thức ăn.
Nhìn đám đàn em cụp mắt không dám ngẩng đầu chỉ lo gặm đồ hộp uống nước lọc đằng kia, Tân Mai mặc cảm cho họ 10s.
Nghe nói vì tên Tiêu Ức cùng đồng bọn trên xe đàm luận nhan sắc ngắm nhìn cô lâu hơn một phút liền bị anh trai phạt.
Bọn người Tiêu Ức nhận phạt làm hết công việc, vừa canh phòng, lại bị cắt xén phần ăn, họ to xác như thế mà chỉ gặm được ti tí thức ăn không đủ nhét cửa răng. Nhìn đám Vũ Lăng, Mạnh Tử Tích ăn sung mặc sướng, họ tâm phiền thân mỏi bị bóc lột đi làm việc, trong lòng sám hối 'sau này nhất định không dám nhìn trộm tiểu thư nữa.'
Lòng gào thét là thế nhưng không ai dám tỏ thái độ bất mãn chỉ thành thật làm nhiệm vụ được phân phó.
Nam Phương Vực hắn đây là không muốn cho họ có thời gian rảnh rỗi ngắm nhìn bảo bối của hắn.
Anh trai cô thật biết lấy cớ.
Rất có tiền đồ làm nhà tư bản khắc nghiệt bóc lột đến vắt kiệt công nhân.
Tân Mai cảm thán Nam Phương Vực này tư tưởng nghiêm khắc rất độc đoán bảo thủ, nhưng lại có được một đám đàn em trung thành này.
Cô nhìn bàn đồ ăn hai món mặn một món canh số lượng nhiều, cơm nóng thơm lừng, động động đôi đũa trong tay, mạt thế muốn có một bữa ăn dinh dưỡng ấm áp như vầy thực sự không dễ chút nào.
Nam Phương Vực đích thân xuống bếp nấu ăn cho cô, lòng cô vừa ăn vừa sướng.
"A. ngon quá đi à" cô thích ý híp híp mắt tận hưởng mỹ vị. Cô sợ dạ dày mình bị hắn vỗ béo chiều hư mất thôi.
Đây là đang hưởng đãi ngộ nữ chính trong những truyện cô đọc nga.
Nếu Lão Cẩu còn online khẳng định sẽ mỉa mai nguyện vọng được làm nữ chính của Tân Mai.
"Ăn nhiều một chút, em quá gầy." Hắn lại gắp cho cô một đũa cá đã được tách xương. vẻ mặt sung sướng của cô lọt vào mắt khiến hắn hài lòng với tay nghề của bản thân, lại thoải mãn cưng chiều cô hơn.
"Em không gầy nga~. Người ta còn thấy hơi béo nữa đó, anh nhìn xem chỗ này rất nặng" cô ngó xuống hai lạng thịt đong đưa trước ngực.
Hắn theo tầm mắt cô đôi mắt dừng lại trên chỗ no tròn đầy đặn kia, tâm liền dao động mãnh liệt, yết hầu khẽ trượt, nhưng giọng nói nghe ra vẫn không nhiễm chút dục vọng gì: "Nó khiến em mệt mỏi?"
"À Không...nó giống tiểu đinh đinh(*) của nam sinh vậy càng to thì mới tốt..." chỗ đó phát dục tốt mới là niềm kiêu hãnh của mọi người. Lời chưa nói hết đã bị cô nuốt vào trong.
(*) Tiểu Đinh Đinh: ám chỉ bộ phận sinh dục của nam nhân.
Mẹ ơi! Cô điên rồi sao? Vấn đề ăn uống lại đổi thành nói về ngực to.
Chủ đề này mang ra tâm sự với đàn ông dù hắn hiện là anh trai nhưng vậy thì cũng quá nhạy cảm rồi!
Chưa đợi cô đổi chủ đề, mắt hắn đã sẫm lại lên tiếng: "Hay tôi giúp em thu nhỏ nó?"
"Anh không làm được đâu" Cô đáp nhanh mới sững người nhìn hắn.
"Chúng ta có thể thử" ánh mắt hắn nhìn ngực cô như nhìn thứ dư thừa kia, thật giống như chỉ cần cô ừ một tiếng hắn thật sẽ có biện pháp giúp cô.
"Khụ..khụ" Tân Mai suýt nghẹn chết tại chỗ. Đây là vốn liếng quý giá của cô. Hắn định làm bậy gì? Phẫu thuật cắt bỏ sao?
Hắn tri kỷ đưa nước cho cô lại ôn tồn vỗ vỗ lưng cô.
Vẻ mặt như muốn giúp đỡ cô mà thôi của hắn đúng là làm cô phì cười: "Không cần đâu, nó lớn mới tốt, đại diện cho em vô cùng nữ tính." dậy thì thành công mà thôi đừng nhắc đến chủ đề đỏ mặt tía tai này nữa mới được.
"Anh nấu ăn ngon lắm" cô gắp một đũa thịt sườn vào bát của hắn
"món này tốt, anh ăn nhiều một chút." cô cười gượng cố giảm bớt không khí xấu hổ xuống.
Miệng nhanh hơn não thật hại người.
Hắn gật gật đầu, dùng bữa nhưng vẫn chăm chú nhìn cô. Nhìn cái miệng nhỏ xinh đóng mở đang ăn kia, lòng một trận ngo ngoe rục rịch. Thật muốn ăn cô.
"Ngon đến chọt đũa lung tung thế cơ à ?" cô cười cười hỏi hắn.
Nam Phương Vực thu đũa đang gắp loạn trên mặt bàn. Ánh mắt vẫn nhàn nhạt dán lên mặt cô như cũ: "Ừ, rất ngon." Em rất ngon.
Mặt cô cười hơi cứng lại âm thầm cắn khăn tay.
Hắn nếu nghĩ những thứ không lành mạnh khi ăn cũng là điều bình thường bởi cô cũng... Khi nãy cô nói mấy lời kia nghe thế nào cũng giống muốn câu dẫn hắn. Tội lỗi, tội lỗi.
...
Nhà này hai tầng năm phòng ngủ, lúc phân phòng Nam Phương Vực độc chiếm một phòng mang theo cô vào. Ban đầu cô nghĩ sẽ ngủ cùng nữ chính nhưng anh cô phản đối, cuối cùng Tề Niệm là con gái được nhường cùng Tề Mộ một phòng. Chia phòng ngủ xong phân phó thay phiên gác đêm đề phòng tang thi tập kích.
May mà ngôi nhà này có bồn chứa nước vẫn còn đủ nguồn nước để sinh hoạt.
Tân Mai đang lúc tắm gội lại nghe một tiếng sột soạt nhỏ ở đường ống thông gió.
Cô nhanh tay tắm sạch bản thân, quấn khăn tắm bước ra khỏi bồn.
Tề Mộ vừa lúc nhảy ra suýt doạ cô bay vía.
"Suỵt!" hắn đặt tay lên môi ra hiệu cô nhỏ tiếng đừng la lên.
Cô chớp chớp mắt định gào lên 'biến thái'. Thì bị một đôi môi lành lạnh chặn họng. Môi đỏ khẽ hé lúc nãy định kêu lên vì ngạc nhiên vẫn chưa kịp hoàn hồn lại bị hắn cuồng nhiệt hôn mút.
Đầu lưỡi nhanh chóng xâm nhập công thành đoạt đất, không chừa bất kì ngõ ngách nào. Nụ hôn miên man đoạt mệnh khiến người mất lý trí cô quên luôn cả hô hấp. Hai chân mềm nhũn, hương thơm dịu ngọt từng giọt nước đùa nghịch chảy xuống rãnh sâu bị khăn tắm ngăn cách che đi phong cảnh trên cơ thể cô. Không biết có phải vì quá giận mà khiến gò má trắng tuyết của cô giờ phút này phiếm hồng nhìn vào càng mỹ diễm chói mắt. Hơi thở của Tề Mộ trở nên dồn dập hơn, bàn tay mạnh mẽ ôm siết eo cô , mùi hương thơm ngát của thiếu nữ cùng với thân thể mềm mại trong lòng ngực khiến hắn dần dần mất đi lý trí. Tiểu huynh đệ chưa bao giờ dùng đến lại có xu hướng thức tỉnh. Không khí xung quanh nóng lên dị thường.
Cảm nhận người trong lòng đang sắp tắt thở hắn mới quyến luyến buông ra, nhưng đôi tay lại không thành thật di chuyển từ eo đến trước ngực cô. Khi hắn mất lý trí định kéo khăn tắm vướn víu cô xuống.
Tân Mai đánh văng tay hắn ngăn lại, lắc lắc đầu. đôi mắt trắng đen rõ ràng thể hiện 'cô không muốn hắn'.
Mắt hạnh long lanh uỷ khuất, hừ hừ liếc hắn mắng: "Đồ trứng thối, khốn kiếp không giáo dưỡng, sinh ra biến thái, mặt người dạ thú. Tôi nhìn lầm anh, đáng lẽ không nên cứu người..." cô tức giận định nói nữa lại bị môi hắn chặn lại.
Cái hôn này không sâu, hắn chỉ khẽ lướt lướt hôn hôn trên đôi môi sưng mọng khiến người mê luyến. Cô đẩy mạnh hắn ra dùng lực lợi hại hung hăng đạp trứng hắn. "Anh đi chết đi."
Hắn trán toát mồ hôi hột, hít mấy ngụm khí lạnh rên hừ ra tiếng cố gắng chịu đựng cơn đau. Chỉ có người từng bị đá vào mới hiểu cảm giác của hắn.
"Doanh Doanh có chuyện gì vậy?" tiếng Nam Phương Vực ngoài cửa truyền đến làm cô hoảng.
"Có chuột trong này, em đang xử lý gì." Cô lạnh sống lưng thật sợ hắn xông vào.
"Chuột? Em đừng sợ, tôi bắt nó giúp em." nghe giọng hắn còn có tiếng bước chân chuẩn bị bước vào kia.
Trống tim hồi hộp hoảng loạn, tim cô có xu thế nhảy ra khỏi lồng ngực "không cần vào, em tắm đang tắm... không mặc gì." cô nói năng lộn xộn lên nhìn tên nhãi ranh trước mắt đang tỏ vẻ không đau, cô thấp giọng nói: "Kêu 'chít' một tiếng đi chuột chết bầm." Cô vừa tức vừa lo thực sự có cảm giác như bị chồng bắt gian.
"Chít" Tề Mộ thực sự nghe lời giả chuột.
Cô khó lắm mới trấn áp được anh trai ngoài cửa bảo hắn cô đã đuổi được chuột rồi, không cần lo lắng cô sẽ ra ngay.
"Đừng giận, tôi không cố ý mạo phạm cô đâu." Tề Mộ kéo tay cô xin tha thứ. "Tôi bị anh trai cô ngăn, không cho tôi có cơ hội đến gần nói chuyện rõ ràng với cô, dựa theo tôi quan sát chỉ có khi cô tắm vệ sinh cá nhân thì hắn mới không bên cạnh cô, nên tôi mới..."
Dù sao thiếu niên khí huyết phương cương thấy cảnh thiếu nữ xuân sắc tràn lan đang tắm cũng khó kiềm chế, huống chi một túi da mỹ nữ thần như cô sao hắn chống lại được.
Cho nên cô còn phải cảm ơn hắn không đột nhập ngay lúc cô đang đi vệ sinh?
"Anh là nhân lúc tôi tắm cố tình đến mạo phạm tôi? Còn nữa bịt miệng có thể dùng tay không cần động môi anh có phải xem nhiều truyện tổng tài bá đạo quá không?" hắn giỏi, không cố ý nhưng chỉ cố tình chơi cô.
"Tôi sẽ chịu trách nhiệm" hắn cúi đầu nhìn cô toàn tâm toàn ý nói.
"Anh muốn đòi nhẫn?" cô muốn kết thúc trò chuyện với tên gia hoả này mau chóng, nếu không với bản tính đa nghi của Nam Phương Vực, hắn rất nhanh sẽ nghi ngờ.
Tề Mộ thấp thấp đầu nhìn cô đắm đuối nói: "Không, chiếc nhẫn đó do gia tộc để lại chỉ con dâu hoặc người thừa kế mới được đeo, nhưng bây giờ nó là của cô–––––"
Chỉ mong có vậy, cô không kiên nhẫn ngắt lời hắn. "Ừm, coi như chuyện hôm nay do phản ứng sinh lý, anh và tôi đều không mong muốn xảy ra đi. Tôi biết anh có mục đích, không cần anh chịu trách nhiệm gì cả, tôi sẽ sớm trả lại nhẫn cho anh."
Cô giơ tay nhét hắn vào đường ống thông. "Ok, anh nhanh đi đi" hắn khựng người lại định mở miệng, tâm trạng giờ chỉ sớm muốn tiễn đi Tề Mộ, bèn trấn an hâm doạ: "Mai gặp, còn chậm nữa anh tôi biết sẽ xông vào giết anh, lúc đó mạng cũng không còn để mà đòi nhẫn đấy!"
Cô chùi chùi khoé môi súc miệng sạch sẽ, lòng bực bội vô cùng, vậy mới biết sắc nữ như cô tuy hắn hôn rất không tồi nhưng vẫn không phải đối tượng cô thích. Nhẫn không gian bây giờ chính là cục đá to đại phiền phức, cô không cần nữa. Đúng là lòng tham hại người.
Phải sớm nghĩ cách mới có thể ổn.
Cô sửa soạn bản thân ăn mặc chỉnh chu, hít sâu thở nhẹ lấy tinh thần, lại bước ra khỏi phòng tắm.
"Anh trai." cô mỉm cười ngọt ngào như bình thường, trèo lên giường nằm vờ buồn ngủ.
Hắn im lặng đi vào phòng tắm, tiếng nước rào rào truyền ra.
Lúc hắn xoa tóc đi ra người trên giường đã nhắm mắt ngủ rồi, hơi thở hắc ám bao trùm tiến đến,khảm chặt thiếu nữ vào lòng ngực. Hắn mân mê môi cô, ngón tay thon dài dần tăng lực đạo. Như muốn chùi đi thứ gì đó. Một sự âm ỉ đau đớn ở tim khiến hắn khó kìm nén.
Môi truyền đến cảm giác đau rát, cô nhíu nhíu mày muốn tỉnh. Nam Phương Vực nhìn một lúc mới thu tay lại, đôi mắt như hắc diệu thạch âm u, dòng nhiệt lạnh lẽo không chút độ ấm dán vào vành tai cô, như làm một quyết định gì, thủ thỉ: "Em vĩnh viễn chỉ có thể là của anh."