Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Khi Song Tử vừa được giải thoát, Bạch Dương nhào tới ôm chầm lấy cô...
-Em làm anh lo quá đấy, tiểu Song Song!
-Song Tử cười: em chẳng phải vẫn an toàn sao, tiểu Bạch ngốc này!
-Bạch Dương vuốt tóc cô: lần sau đừng làm anh hoảng sợ như vậy nữa nhé!
Nói xong anh mạnh mẽ cúi xuống hôn lên đôi môi đỏ hồng của Song Tử, cô cũng bị bất ngờ nhưng chỉ 1 giây sau đã hưởng ứng cùng anh. Bởi vì cô cảm nhận được anh đã thực sự sợ hãi khi cô gặp nguy hiểm, lúc mới quen nhau, anh tỏ ra rất đào hoa làm cô thấy khó tin tưởng. Nhưng giờ cô có thể khẳng định tiểu Bạch ngốc yêu cô thật lòng, dù chỉ mới gần...2 tuần thui!
Hai người cứ thế chìm đắm trong tình yêu mà không nghĩ tới... có 1 người đang bị cho ăn nguyên cục bơ bự trảng :v...
-Khụ khụ...chúng ta cứ đứng đây sao, thưa cô chủ?_Người kia hỏi
Hai người nào đó đỏ mặt tía tai, vội tách nhau ra...
-Song Tử lấy lại phong độ: E hèm...tất nhiên là không rồi! Ly Ly, ngươi mau tập hợp hết tất cả anh em, hôm nay ta quyết sống mái 1 phen với gia đình đó!
-Ly Ly: thưa cô chủ, tôi đã tập hợp hết họ rồi, chỉ đợi lệnh của cô thôi, nhưng...sợ chúng ta không địch nổi 8000 vạn quân trong tay Mộc Thiên Phong ạ!
-Song Tử định nói thêm thì Bạch Dương bảo: em quên là còn có anh và mọi người sao? Chúng ta sẽ cùng chiến đấu!
-Song Tử: nhưng...như vậy cũng được sao ạ?
-Bạch Dương cười, xoa đầu Song Tử: chúng ta là 1 gia đình nhà có phải không?
-Song Tử cảm động: dạ.
Rồi họ cùng nhau ra chỗ cũ tụ tập với các sao trong đội giải cứu...
Vừa nhìn thấy Song Tử và Bạch Dương, các sao ngay lập tức chạy đến hỏi han...
-Cự Giải ôm chầm lấy Song Tử: cậu có sao không, có bị thương không vậy?
-Song Tử cười: mình vẫn khỏe mạnh, cảm ơn mọi người đã không ngại nguy hiểm đến cứu mình.
-Xử Nữ: không có gì đâu, người 1 nhà thì giúp đỡ nhau là chuyện đương nhiên rồi!
Các sao gật đầu cười tươi, còn Song Tử thì vô cùng cảm động, gục mặt vào người Bạch Dương khóc làm cho các sao cứ tưởng mình đã làm gì đó sai trái cơ, nhưng thực ra không phải vậy...
Đang phút giây cảm động thì kẻ phá đám xuất hiện...
-Vũ Linh Nhu cười lớn: hahaha... đúng là một màn kịch khiến cho người ta cảm động! 'bà ta đứng trên lưng một con quạ đen, nó là linh thú nhưng chỉ là linh thú trung cấp bình thường cùng với Mộc Thiên Phong, Mộc Chiêu (con gái) và Mộc Tôn Cẩn (con trai)' ...nhưng muốn đối đầu với chúng ta... các ngươi bỏ mạng đi là vừa!
-Song Ngư mắng bà ta: bà già kia, "ăn no rửng mỡ" không có việc gì làm nên muốn kiếm chuyện sao? Tôi nghĩ bà nên chịu thua!
-Mộc Chiêu tức điên lên: con đ* kia mày chán sống rồi sao? Dám chọc vào gia đình ta thì mày chỉ có nước chết thôi!
-Xử Nữ đen mặt, anh lên tiếng đòi lại công đạo cho người con gái của anh: cô gái kia, hình như cô vừa xúc phạm "cá nhỏ" của tôi đấy! Nếu cô không mau xin lỗi thì tự gánh chịu hậu quả, đến lúc đó đừng có mà "than thân trách phận", cũng đừng có hối hận nha!
-Mộc Chiêu thấy cả "dàn mĩ nam" đứng dưới đó thì không khỏi thèm thuồng, chảy nước dãi. Ả ta cũng tức giận vì Song Tử quen được nhiều "soái ca" như thế, cái gì cô cũng hơn ả khiến ả không khỏi ghen tức đến tột cùng, ả quát: các ngươi có thể làm gì được ta chứ? Đây là địa bàn của cha mẹ ta, các ngươi không thể nào có cửa thắng đâu hahaha!
-Song Tử nhếch miệng cười: nơi này vốn không thuộc về gia đình các người, các người chỉ là những kẻ ở nhờ mà thôi!
-Mộc Thiên Phong tức điên: mày nghĩ mày còn địa vị tại nơi này sao? Thật nực cười!
Rồi ông ta vẫy tay ra hiệu, tức thì 1 đám sát thủ mặc đồ đen từ đâu chui lên, cùng với 8000 vạn quân đông như kiến. Tất cả bọn chúng đều tỏa sát khí đằng đằng, tên nào tên nấy cầm giáo, gương, kiếm...thậm chí là bom, lựu đạn :v...
-Vũ Linh Nhu cười: hahaha...hôm nay tại đây sẽ là mồ chôn của chúng mày!
Bà ta vừa nói xong thì toàn bộ đám đó lao đến chỗ các sao, hòng giết cho được họ...
Nhưng tất cả các sao đều là những thiên tài, đối với họ, bọn tép riu này chẳng là gì cả. Song Tử nháy mắt với Ly Ly, Ly Ly lập tức bắn pháo hiệu, chỉ vài giây sau 1 đội quân hùng mạnh xuất hiện... và thế là trận chiến bắt đầu!
... Phía đội quân của địch ...
Sư Tử ngay lập tức phi thân lên không trung, tập hợp sấm sét, còn Thiên Yết thì tạo ra 1 dòng thủy lưu khổng lồ, Cự Giải và Ma Kết đứng bên cạnh thi nhau tát nước đó vào quân địch. Khi 3 người kia vừa "tắm" cho bọn chúng xong thì..."Đoàng"! Giờ trông bọn giặc thảm hại vô cùng, bởi vì... vừa mới bị giật điện xong mà!
Chúng bị một phen "kinh hồn bạt vía" chạy toán loạn, mất hút không dám quay lại. "Bộ tứ thiên tài" vừa gây ra chuyện này thì cười vô cùng sảng khoái, còn thuộc hạ của Song Tử cũng phải trầm trồ thán phục!
Thế là giải quyết xong 1 nửa...
... Phía đám sát thủ kia ...
Bọn chúng đang bị khống chế bởi tiếng đàn của Song Ngư... (au: mọi người có nhớ cây Hắc Ma Tì Bà ở chap 18 không nào?)... Tất nhiên tiếng đàn này chỉ ảnh hưởng đến kẻ thù thôi. Chính vì vậy Song Ngư đàn, Xử Nữ đánh, vài phút sau bọn sát thủ đều nằm la liệt dưới đất nhưng chưa chết, chỉ bị tê liệt khoảng 2, 3 ngày gì đấy thôi... (au: nếu muốn giết thì chắc nơi này thành biển máu quá!, 8 sao ở đây: chuẩn không cần chỉnh, bọn tôi quá nhân từ!, au: *nhân từ cái con khỉ ý!*)
Cả gia đình nhà kia giờ run bần bật như cầy sấy, không nghĩ sức mạnh của đám nhóc này có thể khủng bố đến như vậy, chỉ vài chiêu đã thắng áp đảo. Song Tử cầm cây kiếm có sức mạnh phá hủy cả 1 thành phố với chỉ 1 nhát chém... (au: thật ra nó lấy từ tay Dương ca đó!, Song Tử: suỵt...tg im lặng, không được khoe!)... chỉ thẳng vào gia đình nhà kia...
-Giờ các người hết đường chạy rồi nhá!
-Mộc Tôn Cẩn hét lên: tao liều mạng với chúng mày! 'ngay lập tức hắn rút kiếm lao đến chỗ Song Tử'
-Song Tử cười: không biết tự lượng sức mình!
Nói xong cô vung kiếm chém 1 cái, Mộc Tôn Cẩn gào lên trong đau đớn...thì ra cánh tay của hắn đã bị đứt lìa, máu chảy lênh láng...
-Vũ Linh Nhu vội chạy đến ôm Mộc Tôn Cẩn, giương cặp mắt oán hận về phía Song Tử: sao mày có thể độc ác đến như vậy chứ? Mày đúng là không phải con người mà!
-Song Tử nhìn bà ta, cười lớn: hahaha... bà nói mà không biết ngượng mồm à? Ai là kẻ thâm độc nhất trong 2 chúng ta? Tôi nghĩ bà nên dành câu đó cho chính mình thì hơn! Bà cùng ông ta...'chỉ vào Mộc Thiên Phong' ...đã hại chết mẹ tôi, cướp hết toàn bộ những thứ thuộc về tôi...thậm chí là đuổi giết tôi. Trên đời có luật nhân quả, nếu biết sớm có ngày hôm nay thì tại sao lại tạo ra nghiệp chướng khiến người ta không thể dung tha! Tôi phế đi một tay của con trai bà là đã quá nhân từ rồi, đáng lẽ phải giết hết các người để tế vong linh của mẹ tôi, nhưng như thế quá dễ dàng. Tôi muốn các người phải chịu sự trừng phạt thích đáng của nhà vua và luật pháp của đất nước này!
Cả gia đình 4 người nhà đó như chết đứng, cứ thế bị áp giải đến chỗ nhà vua, chờ xét xử...
-Bạch Dương vỗ về Song Tử: em ổn chứ, tiểu Song Song?
-Song Tử cố tỏ ra mạnh mẽ: em không sao đâu, em ổn mà!
-Bạch Dương ôm lấy cô thì thầm: sau này có chuyện gì hãy nói với anh nhé, anh sẽ cùng em gánh vác hết hiểu không?
Song Tử không nói gì nhưng mặt đã đỏ lên trông thấy, cô tự hỏi sao anh lại biết lấy lòng người khác như vậy chứ? Thật yêu chết đi được mà!
Họ cứ đứng như vậy...1'...2'...5' sau. Thì những người bị cho ăn bơ kia bắt đầu không chịu được và...phá bĩnh :v...
-Ma Kết ho khan: e...hèm...hèm...chúng ta còn nhiều việc phải làm đó!
Các sao và những người có mặt cố nín cười, còn 2 nhân vật chính thì vội tách nhau ra, mặt đỏ tía tai vì...xấu hổ!
-Ly Ly hỏi: thưa cô chủ, vậy giờ chúng ta sẽ làm gì tiếp theo ạ?
-Song Tử ngay lập tức lấy lại thị uy với thuộc hạ: ta đã báo cho nhà vua về sự việc này, gia đình đó thế nào cũng không thoát tội! Chuyện này sau bao nhiêu năm cũng được giải quyết, cái chết của mẹ ta có thể sáng tỏ, giờ ta cảm thấy rất thanh thản. Các ngươi đã giúp ta nhiều việc nên sẽ có thưởng!
-Ly Ly: dạ thưa cô chủ, chúng thuộc hạ luôn đợi lệnh người bất cứ lúc nào ạ!
-Song Tử cười: ừ... 'nhớ ra gì đó, quay sang hỏi các sao' ...ơ cặp Thiên-Bảo cùng với Nhân Mã và Kim Ngưu đâu? Họ không đi chung với mọi người à?
Xử Nữ kể đầu đuôi mọi việc...
-Song Tử tức giận, buồn bã hỏi: vậy bây giờ cậu ấy sao rồi? Có còn nguy hiểm không?
-Cự Giải trấn an: Ngưu nhi bà ấy rất giỏi y thuật nên chắc chắn không có chuyện gì đâu!
-Song Tử thở phào: vậy là mình yên tâm rồi!
Ngay sau đó có 1 người trông cũng hơi già già, mặc một bộ vest, thắt cà vạt...nói chung là rất quý phái, sang trọng.Phía sau ông ta là một đội quân, người nào người nấy nghiêm trang bước đều...
-Ông ta cất tiếng nói: xin tự giới thiệu, tôi là... Tôi được lệnh của nhà vua đến thông báo, hôm nay ngay tại đây cô Mộc Song Tử là con gái của Công tước Ngạn Lan quá cố, sẽ tiếp tục đảm nhiệm vị trí này.Mong Công tước Song Tử sẽ làm được nhiều việc để giúp ích cho đất nước như mẹ của cô đã từng vậy!
-Song Tử: xin tuân theo ý chỉ của nhà vua, Song Tử tôi nguyện dốc hết sức mình cho đất nước!
Và ông ta cùng đám tùy tùng rời đi...
-Song Ngư cười tươi: chúc mừng cậu nha Song nhi, cậu đã khôi phục lại danh phận của mình rồi!
-Các sao cũng vậy: chúng mừng, chúc mừng Công tước Song Tử!
-Song Tử cười: mọi người khách sáo quá rồi, nếu không nhờ mọi người thì mình cũng không thể lật đổ được gia đình đó! Thật vô cùng cảm ơn, Song Tử này sẽ mãi mãi "khắc cốt ghi tâm" những người bạn tuyệt vời luôn sát cánh bên tôi...và còn là gia đình thật sự của tôi nữa!
Tất cả mọi người đều đang rất vui mừng thì...
-Bạch Dương hỏi: ơ...thế sau này anh phải cung kính khi gặp em sao, Công tước Song Tử?
-Song Tử cười gian tà: anh đó...tiểu Bạch ngốc, hỏi một câu mà ai cũng biết!
-Bạch Dương: ơ...nhưng anh là bạn trai của em mà, sau này cũng là "chồng tương lai' của em nữa!
-Song Tử: em vẫn đang suy xét, để xem anh có đủ tiêu chuẩn đó hay không đã!
-Bạch Dương vỗ ngực tự tin: em yên tâm đi, anh nguyện thề với trời đất chỉ yêu mình em, tuyệt đối không dối trá nếu không thì sẽ phải sống không bằng chết, đau đớn đến tột cùng!
-Song Tử: hứa rùi đó nha, anh đừng hòng thoát khỏi tay em!
Tất cả mọi người lại 1 lần nữa ăn nguyên cục bơ to đùng, phải đứng xem 2 người này tình tứ nên họ lại bắt đầu...phá bĩnh!
-Sư Tử cười: thôi thôi cho tôi xin đi, 2 người cứ thế làm tôi nhớ "ngựa con" lắm á!
Thế là cặp đôi nào đó biết mình hơi lố nên tách nhau ra...
-Thiên Yết lạnh lùng nói: trời cũng không còn sớm nữa, chắc đêm nay phải ở lại đây thôi, mọi người chắc cũng đã mệt mỏi rồi!
-Song Tử đáp: được vậy thì mọi người hãy vào trong cung điện của mình đi, sáng mai chúng ta sẽ dậy sớm để về trường!
-Sư Tử than: ôi...đêm nay anh phải sống xa em sao, "ngựa con" ơi? Anh buồn quá!
Các sao nín cười, Ma Kết đen mặt...
-Chú nghĩ có 1 mình chú phải chịu cảnh này thôi à, tôi còn nhớ "heo siêu nấm" của tôi đến phát điên rồi đây!
Tất cả mọi người không thể nhịn thêm được nữa và phá lên cười trong nỗi đau của 2 người nào đó...
-Bạch Dương khoác vai Song Tử, ghẹo 2 người kia: ai ya... tiểu Song Song à, đêm nay chúng ta tới bến luôn nha!
-Song Tử cười: anh thích thì em chiều anh!
Tất cả mọi người lại được 1 phen cười nghiêng ngả nữa, còn 2 người kia thì mặt giờ chẳng khác gì cục than luôn...
Cười chán chê xong, họ về cung điện của Công tước Song Tử nghỉ ngơi...
... Tại trường World ...
Trong 1 căn phòng nào đó có 1 cặp đôi đang chìm trong giấc mộng đẹp, ôm nhau ngủ rất say sưa...
Phòng bên cạnh có 1 cô gái nhìn ra phía ngoài cửa sổ than...
-"Mèo con" ơi! "Anh đang nơi đâu", sao anh đi lâu thế mà không về...? Chưa đến 1 ngày mà em đã cảm tưởng như 1 năm rồi 2 ta chưa gặp nhau vậy á!!! Anh mà không về nhanh thì em... đi với... "soái ca" khác đó nha!
-Một cô gái khác đang rải chăn nói vọng ra: Mã nhi ơi, chúng ta mau ngủ sớm đi thôi, mai ta còn phải về trường Magic nữa đó!
-Nhân Mã chạy ra hỏi: Ngưu nhi chẳng lẽ cậu không nhớ Ma Kết sao?
-Kim Ngưu: tất nhiên là nhớ rồi, mình cũng mong anh ấy về sớm, nhưng càng mong anh ấy và mọi người trở về bình an hơn! (au: điện thoại, vi tính, internet...sinh ra để làm gì?)
-Nhân Mã cười: cậu nói phải đó, chắc chắn họ sẽ trở về thui!
-Kim Ngưu chuẩn bị tắt đèn: vậy chúng ta nên đi ngủ thôi, không nên suy nghĩ quá nhiều!
-Nhân Mã: ừ.
Tạch! (au: tiếng tắt điện thui mà!)
Không gian trở nên tĩnh lặng, thời gian thì cứ thế trôi, nhưng chẳng gì có thể thay đổi được sự gắn kết giữa 12 con người đó! Và họ sẽ lại tiếp tục phải vượt qua những sóng gió thử thách để đến được với kết thúc viên mãn cuối cùng :3!