Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
-Mẹ...?
Giọng gắt gao của bà như một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt Thiên Bình, khiến cô hoảng hốt, chỉ bật ra được mỗi một từ rồi lại run run bờ môi. Nhìn thấy con gái vì mình mà kinh hãi như thế, mẹ Thiên Bình cũng tự nhìn lại, đúng là mình làm có hơi quá thật. Bà bước tới, giọng dịu hẳn đi nhiều tuy vẫn là còn xen lẫn chút bực dọc chán ghét:
-À... mẹ chỉ là không muốn con làm gia sư ở đó nữa. Cô nam quả nữ ở chung một phòng, dù biết con ngoan ngoãn nhưng mẹ làm sao mà biết được chuyện gì sẽ xảy ra chứ?
Thiên Bình giương to đôi mắt, trong phút chốc không thể tiếp nhận những gì mình vừa nghe thấy. Bình tĩnh lại nào bình tĩnh, phải suy nghĩ thấu đáo hơn chứ không thể nhảy dựng lên mà vô lễ với bà được. Ngẫm nghĩ kỹ lại, bà quả thật có ý tốt, ai mà chẳng yêu thương bảo vệ con gái của mình khỏi những cạm bẫy rình rập ngoài kia chứ.
-Mẹ, thời gian con đi dạy là ban ngày, hơn nữa con toàn dạy ở phòng khách thôi... cơ mà nếu mẹ không an tâm thì con sẽ...-Thiên Bình đang nói ngon trớn, chợt thấy nhói nhói ở tim, ngập ngừng mất một lúc lâu mới chậm rãi thốt ra.-Con sẽ nghỉ làm ạ!
Bình đáp, rồi đột nhiên thấy có gì đó không ổn. Nếu thật sự là như vậy, thì ngay từ đầu khi nhận việc bà đã ngăn cản rồi chứ? Vả lại cô sẽ không ngốc đến mức cho rằng bức ảnh kia không có liên quan.
-Có phải mẹ giấu con điều gì không? Hay là... ba Kim Ngưu làm chuyện gì với gia đình mình hở mẹ?
Câu hỏi của Thiên Bình khiến bà giật nảy mình, rồi bằng thái độ mất tự nhiên nhất bà nhét tấm ảnh vào tay con bé rồi phớt lờ câu hỏi của cô. Bà dặn cô khi nào đi học trở lại thì hãy trả tấm ảnh cùng lời đề nghị nghỉ việc với Kim Ngưu, nhưng cuối cùng cũng chỉ dừng lại ở đó mà thôi. Mặc cho Bình cứ bám theo thắc mắc, bà cũng không hé răng nửa lời, bất quá thì đanh mặt trừng mắt nhìn khiến con bé biết điều hơn mà thôi không mè nheo nữa. Thiên Bình cũng là đứa hiểu chuyện, mẹ đã không muốn nói thì cô cũng sẽ không rùm beng lên. Tuy vẫn là thấy ấm ức trong lòng, Thiên Bình lặng lẽ thở dài rồi trở về phòng mình với bao nhiêu nỗi thắc mắc, định bụng nhất định sẽ không bỏ qua chuyện này.
Nhìn thấy cửa phòng con bé đã đóng lại thì bà mới nhẹ nhàng thở phào, rồi lại rơi vào trầm tư. Ban nãy nhìn thấy bức ảnh ấy bà lại không kiềm nén được cơn tức giận, không ngờ được thằng bé Kim Ngưu mà con gái bà rất thân thiết lại là...
Không, không thể cho hai đứa càng lúc càng thân thiết hơn nữa được...
...
Mưa gió kéo đến làm chủ cả ngày lẫn đêm, Xử Nữ suốt ngày chỉ quanh đi quẩn lại ở nhà mà không khỏi ngán ngẩm. Sau thi rồi, vậy mà ngoài cái tiệc lẩu hôm bữa ra thì chẳng được đi đâu chơi cả. Bao nhiêu kế hoạch vì bão cuối năm mà dẹp hết, hơn nữa lại càng khiến cả thành phố rơi vào lạnh giá, cùng những thiệt hại mỗi khi bão mỗi lúc một lớn hơn.
Mấy ngày gần đây lúc nào cũng đóng cửa, bắt đèn sáng choang. Không biết làm gì, Xử Nữ lại bật ti vi lên coi tình hình bão như nào. Xem chưa đã, cô lại rảnh rỗi bật laptop lên lạo dạo xung quanh xem thế sự ra sao.
"Đing", một tin nhắn mới.
<Bão quá mọi người ạ!>
Là Thiên Yết, Xử Nữ đang buồn chán thấy có người nhắn tin liền nhảy vào gõ liên tục vào bàn phím:
<Đã sửa mái nhà chưa?>
<Phó khỏi lo, nhà mình làm bằng kim cương, kim loại cứng nhất trên thế giới nên chả gió nào tốc nổi đâu!>
<Kim cương... mày chém gió vừa vừa thôi Yết ạ.>, ở một nơi khác, Sư Tử nằm dài trên giường bỏ miếng bánh vào miệng hí hửng nhập vào điện thoại.
<Các bạn sung sướng thật, còn thời gian ngồi đây tán dóc với nhau, mình còn phải hong mấy bộ đồ mãi không khô đây này!>, Bảo Bình than vãn.
<Thứ hai học kỳ mới, mình sẽ phát cho các cậu giấy mời họp phụ huynh, chủ nhật sau đó sẽ họp.>. Bất thình lình Ma Kết nhắn một tin khiến không khí vui vẻ trong nhóm bỗng chốc đông lạnh lại như màn mưa buốt giá ngoài kia.
<Ôi không! Thể nào cô cũng sẽ báo chuyện tiết C đầu năm cho coi!>, Thiên Yết vò đầu bứt tai.
<Cô không nhớ dai vậy đâu Yết>, Xử Nữ hí ha hí hửng gõ thoăn thoắt rồi nhấn gửi đi.
<Cô không nhớ dai thì không có nghĩa là tôi không nhớ dai>, Ma Kết thản nhiên đáp lại.
<Phải rồi ai mà chẳng biết lớp trưởng đại nhân 11S là người thù dai khó tính cỡ nào!>
<Còn đỡ hơn ai kia có mỗi chuyện đố vui mà làm mình làm mẩy suốt tháng.>
Lạy hồn, sao hôm nay cái tên ất ơ Ma Kết này lại nói nhiều như vậy, dù biết là nhắn tin không trực tiếp gặp nhau nhưng tần suất tin nhắn thế này cũng phải gọi là quá nhiều đi. Hơn nữa câu nào câu nấy toàn là xỉa xói Xử Nữ không mới đau chứ, cô tức muốn điên cả người liền kịch liệt đấu khẩu qua màn hình laptop:
<Cuối cùng thì sao? Tôi đã bỏ rồi cơ mà không biết cái tên nào đó lại chủ động làm giúp tôi luôn cơ?>
<Thấy cậu tội quá>, trái lại, Ma Kết chỉ nhắn lại có bốn chữ như thế.
<Này này, tôi không cần cậu thương hại nhé!>
<Ai thương hại đâu, thương, không có hại>
<Được rồi tôi không cần cậu thương!>, ghét thật chứ, có mỗi ngôn từ cũng bắt bẻ được nữa.
<Tôi mà không thương cậu thì ai thương bây giờ?>
Thôi rồi, chỉ một tin nhắn đã khiến Xử Nữ bất động. Cô ngẩn ngơ nhìn màn hình, nuốt nước bọt cái ực và căng mắt nhìn kỹ lại lần nữa. Sao mà cái dòng này nó lại ám muội như thế, khó hiểu như thế, phải chăng cái tên Ma Kết này đang lấy việc chọc ghẹo cô làm thú vui nên mới "vô tình" viết ra dòng tin nhắn này không?
<Cậu nói gì thế? Bạn bè trong lớp đều thương nhau cơ mà...?>
Không, bình tĩnh lại đi Xử Nữ! Dựa theo bao nhiêu kinh nghiệm xương máu từ những quyển truyện lãng mạn, cô không thể không nghĩ tới...
<Ý cậu là sao... cậu đáng ghét thật ý! Thương cái gì thì cứ nói rõ ra đi...>, mặt Xử Nữ càng lúc càng đỏ rồi.
Nhắn xong, bên dưới dòng tin hiện chữ "Đã xem", Kết đọc được rồi. Nhưng đợi mãi đợi mãi mà vẫn chẳng thấy phản hồi đâu, cô từ xấu hổ lại càng tức giận thêm nữa. Cái quái gì chứ, xem rồi mà không trả lời, cái tên này đúng là cao ngạo khinh người quá đi mà. Xử Nữ cứ chờ mà lòng nóng như lửa đốt, mãi một lúc sau mới có một tin nhắn mới.
<Hai người thả thính nhau đủ chưa? Chưa đủ thì về inbox nhau đi nhé!>, Song Tử nhắn.
Chết rồi, cô quên mất đây là khung hội thoại chung của cả lớp!
Trơ mắt nhìn màn hình đúng một giây, Xử Nữ hoảng hồn tắt máy tính, gấp lại rồi ôm đầu kêu khổ. Trời ạ, tự nhiên cô quên béng mất, cứ tự do tự tại đấu khẩu cùng Ma Kết trước bao nhiêu con mắt của những người kia. Nội dung bình thường thì tạm bỏ qua đi, còn cái này lại ám muội như vậy, bọn kia không tưởng tượng cao xa mới lạ. Mà nói gì đến bọn kia chứ, ngay cả cô cũng không nhịn được mà mơ tưởng cao và xa hơn đây này. Càng nghĩ càng xấu hổ, Xử Nữ khẽ than một tiếng rồi nằm xuống giường đắp chăn lại chỉ ló mỗi đôi mắt. Trong tâm can lại lần nữa nhớ đến những lời nói của Ma Kết, càng đọc càng thấy nó không bình thường. Cái sự mập mờ mơ hồ ấy khiến tim cô nhộn nhịp bất an, đập thình thịch trong lồng ngực. Để rồi phảng phất trong tâm trí là hình ảnh lớp trưởng Ma Kết cao ngạo với nụ cười nửa miệng quen thuộc, phải công nhận là rất... đẹp trai.
Ôi không! Tự dưng lại nhớ đến người ta, Xử Nữ muốn phát điên lên mất liền hét một tiếng rõ to cho xả giận rồi trùm chăn kín mít cả đầu luôn, nhanh nhanh tống khứ mọi hình ảnh cũng những nghĩ ngợi không đâu ra khỏi đầu. Tuy vậy, có dòng chữ nào đó vẫn không chịu buông tha cô lớp phó mà vẫn cứ lượn qua lượn lại, dễ dàng thao túng lý trí ai kia.
"Tôi mà không thương cậu thì ai thương bây giờ?"
...
Ăn trưa mà y như ăn tối, mọi không gian đều được soi sáng bởi ánh đèn nhân tạo khi nắng dắt nhau đi trốn trong những ngày mưa bão. Song Ngư chậm rãi nuốt miếng cơm, giữ điệu bộ im lặng mà ngoan ngoãn như con mèo con cho ba mẹ mải mê bàn chuyện công việc. Bên dưới là con mèo nhỏ đang cọ cọ vào chân cô làm nũng, khiến Song Ngư đôi chút thoải mái hơn giữa bầu không khí chỉ tràn ngập mùi nghiêm túc này.
-Em ăn xong rồi, hai người cứ ăn tiếp nha, phải đi coi mớ quần áo khô chưa nữa!
Mẹ Song Ngư đặt đũa xuống, giọng ngọt như mía lùi. Dù đã gần bốn mươi nhưng mẹ cô vẫn trẻ trung xinh đẹp như thế, nhìn qua còn tưởng hai người là chị em ruột cơ. Bà đi rồi, trên bàn ăn chỉ còn lại hai người, lúc nãy hãy còn nói chuyện cho có không khí còn bây giờ lại rơi vào tĩnh lặng đến đáng sợ. Mặc dù có hơi ngột ngạt nhưng Ngư vẫn điềm đạm ăn, thi thoảng chìa mẩu xương cho bé mèo Sunny đớp cho đỡ thèm. Rồi bỗng nhiên ba cô lại gắp một miếng thịt bò bỏ vào chén cô, cất giọng ấm áp khiến cô nàng ngơ ngác chớp mắt ngạc nhiên:
-Ăn đi con.
-Cảm ơn.
Giọng Song Ngư nhỏ như muỗi kêu, chậm rãi nuốt vào miệng, quả thật rất ngon nhưng vẫn có cái gì đó nghèn nghẹn nơi cổ họng. Đã từ bao nhiêu lâu rồi ông ấy đã không còn ân cần như thế, nay đột nhiên làm cái hành động như vậy thật làm cô không khỏi nảy sinh chút thắc mắc.
-Hộp chocolate hôm bữa ba công tác nước ngoài mua về, con đã ăn thử chưa?-Ba cô lại tiếp tục bắt chuyện, không khí dường như bớt lãnh đạm hơn, chí ít là đối với Song Ngư.
-Dạ ngon lắm ạ, con còn đem lên trường mời các bạn ăn nữa.-Cô gật đầu ngoan ngoãn đáp.
Ba cô mỉm cười, nhưng chỉ dừng lại ở đó rồi không nói gì thêm nữa vì chẳng biết gợi tiếp chủ đề nào để cùng tâm sự với con gái. Hôm trước thấy cô lững thững đạp xe một mình đến trường, ông mới chợt nhận ra lâu nay mình đã quá vô tâm chẳng để ý gì đến con gái. Có phải vì sự hờ hững của ông nên con bé mới đâm ra trầm tính ít nói như vậy không? Hẳn là thế. Nên trong đợt công tác tuần trước ông đã cẩn thận chọn hộp chocolate loại đắt nhất mua về cho Song Ngư, cốt chỉ muốn con bé được vui lòng. Nhưng như thế quả thật không đủ, ông muốn trò chuyện với con nhiều hơn, muốn được khám phá thế giới nội tâm của cô, xem thử những suy nghĩ bồng bột tuổi mới lớn.
Hơn thế nữa, ông còn làm một chuyện...
-À Song Ngư nè, con còn nhớ lần nhà mình đi nghỉ mát ở Nha Trang không?
Song Ngư giật mình, thoáng mở to mắt rồi rất nhanh lại thu về vẻ bình tĩnh lãnh đạm như cũ. Chỉ là bên trong lồng ngực lại thấy hơi nhói nhói một cách mơ hồ. Cô đáp:
-Nhớ ạ.
-Ừm, vậy con có nhớ cái thằng bé...
Ông còn chưa dứt lời, Song Ngư đã ngẩng mặt lên nhìn với đôi mắt đầy phức tạp. Lời nói của ông bị ngắt quãng khi ông phát hiện ra trong đôi mắt ấy ánh lên tia giận dữ, kinh ngạc pha lẫn thất vọng và nỗi yếu đuối của một đứa con gái mười sáu tuổi. Khi ông đề cập tới chuyện đó, cái nhói trong ngực bỗng mãnh liệt hơn, giam cầm cô trong nỗi đau đớn vô hình. Song Ngư siết chặt đôi đũa, rồi như nghĩ thêm được thứ gì đó liền lẳng lặng buông đũa xuống chén:
-Ba, con ăn no rồi, con lên phòng đây.
-Song Ngư...?
-Con xin lỗi ba, con mệt rồi.
-Song Ngư!
Giọng ông bỗng thăng đến nốt tám khiến đôi chân đang rảo bước lên lầu liền dừng lại. Khoảnh khắc con bé quay đầu với ánh nhìn khó hiểu, như một rào cản vô hình khiến ông thoáng chần chừ trước khi định nói ra chuyện kia.
Mấy năm trước, không muốn con gái cưng dính dáng tới cậu bé đó, ông đã nói dối không chớp mắt rằng đã cho người điều tra và nói với Song Ngư rằng, cậu ta vì mải mê bán đồ lưu niệm dạo cho đoàn người nước ngoài nên đã không đến. Song Ngư không nói gì cả. Ông vẫn còn nhớ hôm ấy, cô nhốt mình trong phòng cả buổi, không nghe tiếng khóc, không nghe tiếng trách than. Một sự im lặng tột bậc khiến ông dấy lên cảm giác có lỗi vô cùng. Nhưng cuối cùng, mọi thứ lại dần đi về quỹ đạo cũ, ông cũng nghiễm nhiên cho rằng, cô con gái đã quên.
Nhưng mà mọi chuyện lại không phải như vậy.
Đối với một người ba như ông mà nói, thì thứ mong mỏi nhất chính là tâm hồn vui vẻ an nhiên của cô. Ông đã nhiều lần thấy cô ngồi thẩn thơ bên máy tính chỉ để nhìn ảnh Nha Trang, vuốt ve mấy món đồ lưu niệm của thằng bé ấy. Song Ngư ngày càng trầm mặc, có khi cả ngày hai người chẳng nói với nhau một lời.
Vậy nên ông quyết định sẽ đi tìm cậu bé có làn da rám nắng ấy.
Vậy mà...
Ông biết khi nói ra việc ấy, gương mặt xinh xắn không chút ưu phiền này sẽ tan biến trong chớp mắt. Nhưng mà ông không muốn giấu giếm, không muốn những hiểu lầm xưa cũ cứ mãi hằn dấu trong tâm hồn con bé.
Ông rút ra từ chiếc cặp bên cạnh một xấp giấy A4, chậm rãi tới gần cô, lặng lẽ đút vào tay cô với ý tứ đầy khó xử.
Song Ngư nhướn mày thắc mắc, rồi cũng mở ra xem. Cho đến khi ánh mắt chạm đến những dòng chữ đen đều đặn, từng con chữ một, cùng tấm hình thẻ đã cũ, tất cả như hoá thành những mũi tên sắc nhọn đâm thẳng vào tim cô.
Trương Hoàng Minh, tử vong trong vụ đâm xe liên hoàn ngày 6-7-20XX, Nha Trang.