Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
- Thiên Bình ! Cậu có thấy điện thoại của tôi đâu không ?_ Song Tử luống cuống lục lọi mọi thứ trong nhà khiến cho căn phòng phút chốc trở thành một bãi chiến trường. Thiên Bình nhìn thấy mà phát hỏa, trời ơi, thành quả cô dọn dẹp cả một buổi sáng thế nào mà lại bị cậu ta phá nát như vậy.
- Cậu để đâu làm sao tôi biết được? Có không giữ, mất đừng tìm_ Thiên Bình đang cầm sẵn cái chổi lau nhà trên tay, cô thật muốn ngay lập tức phang ngay vào đầu cậu ta. Mặc dù là được thuê dọn dẹp nhà cửa nhưng cậu ta cũng vừa vừa thôi nhé, ăn ở lộn xộn bừa bộn không chịu nổi, dăm ba hôm lại dẫn mấy cô bạn gái về nhà quẩy tung nóc nhà, đừng cậy mình có tiền là hay.
- A! Hình như tôi nhớ lần cuối cùng thấy nó ở trong áo khoác đồng phục, cậu có thấy không ?_Song Tử sực tỉnh, quay lại ánh mắt phát sáng hỏi Thiên Bình, bình thương cô hay dọn dẹp, chắc chắn là biết nó đang ở đâu.
Áo khoác đồng phục ! Áo khoác đồng phục ! Áo khoác đồng phục. Trong đầu Thiên Bình hiện giờ đều xoay quanh bốn chữ này. Nếu cô nhớ không nhầm thì cách đây vài phút cô vừa mới túm nó ném vào máy giặt. Thảm rồi !!!
- Nhớ lại xem, nghĩ ra chưa ?_Song Tử một bên thúc giục, lắc mạnh vai cô.Thực sự rời điện thoại một ngày cậu sẽ không thể sống nổi.
Thiên Bình mặt ngây ngốc, tay run run chỉ về phía chiếc máy giặt đang quay hết công suất kia, cho dù nó có là loại chống thấm nước nhưng với cường độ máy quay như vậy thì...cô không đảm bảo nó còn nguyên vẹn.
- Cậu điiên rồiii hả ????_ Song Tử nhảy cẫng lên, đau thương nhìn chiếc điện thoại bị xoay vòng vòng trong máy giặt mà không biết làm cách nào.
- Không phải chỉ là một cái điện thoại thôi sao, tôi đền là được chứ gì_Thiên Bình nói lí nhí, cùng lắm là sổ tiết kiệm của cô vơi đi một khoản không nhỏ.
- Đền ! Cậu đền kiểu gì, bao nhiêu tài liệu quan trọng của tôi, bao nhiêu game tôi mất công tải, giờ phải cày lại từ đầu !_Song Tử khóc không ra nước mắt, cậu hối hận thật rồi, hối hận khi để cô làm osin.
Cô ta chỉnh sai đồng hồ báo thức khiến cậu muộn học, nhét gạch vào gối của cậu, làm rách áo da của cậu, làm vỡ con lợn đất cậu nuôi ba năm cậu đều nhân từ bỏ qua thế nhưng cái điện thoại mà cậu quý hơn vàng cũng không tha, chắc chắn là cô ta thù dai chuyện cậu bắt cô ta làm osin không công nên mới chỉnh cậu đến thê thảm như vậy.
- Cậu mau dọn hành lí đi về đi, từ mai không cần đến đây nữa_Song Tử đau khổ vò tóc, cậu không muốn nhìn thấy mặt cô thêm một giây phút nào nữa.
- Sao còn chưa đi ?_Sau một lúc lâu, Song Tử ngẩng mặt lên vẫn thấy cô ta mỉm cười đứng lù lù ở đó.
- Cậu chưa trả tôi tiền công ba ngày qua_Thiên Bình vươn tay ra, đi cô sẽ đi nhưng tiền nhất định phải lấy.
- Tôi sẽ chuyển khoản cho cô sau_ Song Tử chán nản gục đầu xuống, trong lòng chỉ đau xót cái điện thoại đang quay mòng mòng kia.
- Nhớ giữ lời_ Thiên Bình không biết từ lúc nào đã thu dọn xong, tung tăng kéo va li ra cửa. Đến lúc Song Tử ngẩng đầu lên chỉ còn một khoảng không vắng lặng kèm theo một đống ngổn ngang.
- Này !!! Cô không thể lau nốt cái nhà rồi hẵng đi sao !!!_Song Tử bực tức ném chiếc gối về phía cửa ra vào nhưng rất tiếc người đã đi từ lâu_ Chết tiệt !! Nói đi là đi luôn.
----------
- Anh....anh sao lại dẫn chị ta về nhà???_ Kim Tuyết Vũ nhìn thấy Nhân Mã đứng lù lù ở đây thì vô cùng bất mãn, ở trường thì thôi đi, đến ở nhà cũng nhìn thấy mặt chị ta chắc cô phải bỏ nhà ra đi mất.
- Anh dẫn bạn gái về nhà chơi thì có gì là không thể ?_ Kim Ngưu dửng dưng đi lướt qua người cô ta, kéo tay Nhân Mã hướng vào trong.
- Nhưng mẹ không cho phép dẫn người lạ vào nhà _Tuyết Vũ tức đến giậm chân bình bịch.
- Hôm nay em nào sao vậy, bình thường bạn anh cũng đến đây chơi mà_ Kim Ngưu quay đầu khó hiểu nhìn cô_ Hơn nữa hôm nay bọn anh là cùng nhau học nhóm.
Nói rồi cậu dứt khoát đi thẳng lên phong, mạc kệ ánh mắt bùng nổ của cô. Nhân Mã đi liền theo sau không quên lè lưỡi, vẫy vẫy tay chọc tức, cuối cùng hả hê đến nỗi phải bật ra tiếng cười.
- Ha ha ha ha....
Rầm !
Kim Ngưu đóng cửa phòng lại, ngăn chặn ánh mắt như muốn gϊếŧ người của Kim Tuyết Vũ đồng thời cũng dập tắt tiếng cười "man rợn" của Nhân Mã.
- Cậu làm sao vậy?_ Kim Ngưu bỏ cặp sách xuống, rót một cốc nước đưa về phía Nhân Mã, cô nàng này thỉnh thoảng lại làm ra những trò khó hiểu.
- Không có gì, được học bài cùng cậu nên vui quá ấy mà_Nhân Mã gãi gãi đầu cười xuề xòa, đó là một phần, phần lớn là cô được chiêm ngưỡng cái bản mặt tức mà không làm gì được của ai kia.
- Muốn ăn chút gì không ?_ Kim Ngưu ân cần hỏi.
- No, no, no, đang trong thời kì giảm cân_Nhân Mã nháy mắt tinh nghịch một cái rồi chủ động lấy sách vở ra học.
- Giảm cái gì mà giảm, béo một chút mới dễ thương.
- Đừng có lừa tớ, béo một chút là kiểu gì lũ bạn tớ cũng không phân biệt được đâu là tớ đâu là lợn đâu.
- Được rồi, lấy sách vở ra học, trước tiên là toán...
Cốc cốc ! Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên đáng gãy cuộc đối thoại của hai người.
- Có chuyện gì ?
- Cậu chủ, tôi mang trà bánh lên cho cậu_ Ngoài cửa, bà quản gia cung kính đứng khom lưng, nghe nói cậu chủ dẫn bạn gái về nhà, bà nhất định phải nhìn qua. Là một cô gái như thế nào mà khiến một người 17 năm không có một scandal tình ái như cậu chủ lại động tâm.
- Bà vào đi.
Hà quản gia tiến vào, nhẹ nhàng để khay bánh ngọt và trà xanh lên bàn, mắt âm thầm đánh giá cô gái kia.
- Cảm ơn bà ạ_ Nhân Mã khẽ cúi đầu một cách lễ phép chỉ là cho có lệ thôi chứ mặt mũi bà quản gia như nào cô còn không nhìn đến, chỉ chăm chăm nhìn đến khay bánh ngọt phong phú kia, a a a, Kim Ngưu, cậu ta ngày nào cũng được đãi ngộ như vậy sao, làm con nhà giàu sướng thật.
Hà quản gia cúi đầu hài lòng, không tệ, không tệ, là một cô nhóc xinh đẹp, ngoan ngoãn.
- Những việc như thế này từ lần sau bà cứ để cho người giúp việc làm được rồi, không cần đích thân bê lên đây đâu_ Kim Ngưu ngoài miệng nói vậy nhưng cậu thừa hiểu mục đích của bà quản gia.
- Vậy tôi xin phép ra ngoài trước.
Hà quản gia cung kính lui về sau, khép cửa lại, trả lại không gian yên tĩnh cho hai người.
- Muốn ăn thì cứ lấy, tôi có cấm cậu đâu_ Kim Ngưu quay sang liếc Nhân Mã cười khổ, rõ ràng là mắt thì ghim chặt vào đồ ăn mà tay thì chưa động thủ nữa.
- Không, không, tôi đã nói rồi, đang giảm cân, không gì có thể phá vỡ sự kiên định của tôi đâu_ Nhân Mã quay người lại, chú tâm vào sách vở để quên đi sự tồn tại của những chiếc bánh thượng hạng, nhưng mà....
Hình ảnh những chiếc bánh kem thơm ngon kia cứ quanh quẩn trong đầu cô khiến cô không thể nào tập trung được vào bài tập. Lý trí lẫn bản năng trong con người cô đang đấu tranh kịch liệt và cuối cùng...
Sau vài phút....
- Phải công nhận, bánh nhà cậu vừa đẹp mắt vừa ngon thật đấy_Nhân Mã mỗi tay cầm một chiếc ăn ngấu nghiến, không thèm giữ một chút hình tượng, của ngon vật lạ trước mắt, bỏ đi thật lãng phí, quá phí,...
Kim Ngưu buông bút trong tay xuống, thờ ơ chống cằm nhìn cô:
- Có người nói đang giảm cân...
- Cân có thể từ từ giảm nhưng ăn không thể giảm lúc này được_ Nhân Mã chú tâm thưởng thức từng loại bánh một, không để ý đến ánh mắt vui đùa, châm chọc của Kim Ngưu.
- Cậu định đến khi nào mới học bài đây?
- Không vội, không vội, thời gian còn nhiều_ Đam mê bánh ngọt của cô, thật sự đã vượt qua việc thích học bài cùng crush.
- Này, trên mặt tôi có dính gì sao ? Sao cậu cứ nhìn tôi mãi thế_ Khi đĩa bánh đầy ắp chỉ còn là vụn bánh, Nhân Mã mới chú ý đến ánh mắt của Kim Ngưu.
- Đúng là có bị dính một chút_ Kim Ngưu cười khẽ, cô gái này đúng là thấy đồ ăn liền quên cả sự tồn tại của cậu.
- À, chắc là dính đầy nhan sắc_ Nhân Mã nhìn đĩa bánh đã hết liền chép miệng một cái tiếc nuối, đành nhấp một ngụm trà xanh.
Kim Ngưu không nói gì, chỉ lẳng lặng đưa tới trước mặt cô một cái gương.
Nhân Mã nhìn thoáng qua liền giật mình, không chỉ dính một chút đâu mà gần như nửa khuôn mặt cô bị bao phủ bởi kem. Nhân Mã xấu hổ rút lấy khăn giấy lau lấy lau để.
- Chúng ta học bài tiếp_ Nhân Mã ái ngại, lôi chuyện học ra đánh trống lảng.
- Không muốn ăn nữa??_Kim Ngưu cười cười đùa cợt.
- Ăn gì mà ăn, đều tại đầu bếp nhà cậu, làm bánh ngon quá khiến tôi không kìm lại được, thế này thì biết bao giờ mới hoàn thành mục tiêu 40 cân của tôi_ Nhân Mã thẹn quá hóa giận.
Kim Ngưu bật cười, cô gái này tính cách cũng thay đổi thật nhanh, chính mình không cưỡng chế được sức hấp dẫn từ bánh ngọt, còn đổ thừa cho đầu bếp nhà cậu.
- Được rồi, vậy lần sau cậu đến, tôi sẽ dặn người giúp việc không mang đồ ăn lên đây nữa.
- Đừng...!!!
----------
- Mẹ, nó có đúng là viên đá đó không ?
Xử Nữ sốt sắng nhìn mẹ cô ngồi nghiên cứu viên đá kia khoảng nửa ngày vẫn chưa có kết quả.
- Tạm thời chưa thể kết luận được, một viên đá cực phẩm thì không thể bằng mắt thường là có thể phát hiện dấu hiệu nhận biết được, trước tiên mẹ sẽ gửi nó đến tổ chức để họ kiểm tra, chỗ ta không có thiết bị tối tân.
- Đến bây giờ mà mẹ vẫn còn dây dưa với tổ chức đó sao, chẳng phải mà đã hứa với con là sẽ rời khỏi?
- Phải, mẹ sẽ rời khỏi, nhưng trước tiên mẹ cần hoàn thành nhiệm vụ, nếu không tìm thấy nó, mẹ vĩnh viễn phải ở lại, nếu bỏ trốn, họ sẽ không tha cho chúng ta_ Quân Lạc vỗ vai con gái, hơn ai hết bà cũng nhanh chóng muốn rời bỏ tổ chức ma quỷ đó nhưng liệu sẽ được sao, bà cũng đang phải đau đầu đàm phán với chúng.
Hơn nửa cuộc đời, bà đã làm việc và cống hiến cho tổ chức, là một trong ba siêu trộm kì tài nhất trong đó, đương nhiên bà cũng có địa vị và tiếng nói nhất định, đứng trên đỉnh cao sự nghiệp, được vạn người ngưỡng mộ thế nhưng bà lại không có cảm giác thành tựu. Bà cứ ngỡ mình cả đời này sẽ trung thành, tận tụy với tổ chức, nghe theo những gì họ sắp đặt như một người máy thì bà gặp được cha của Xử Nữ. Bỗng nhiên bà lại khao khát muốn làm người bình thường, muốn rời bỏ tổ chức, muốn có một cuộc sống bình dị.
Nhưng cuối cùng, bà và ông ấy có quá nhiều rào cản thế nên cũng chẳng thế sống chung với nhau, một mình bà mang theo Xử Nữ rời đi, cho đến bây giờ cũng không nhắc đến một câu nào về cha nó trước mặt nó. Con bé cũng không biết rằng nó có một người cha ở một đất nước xa xôi...
Lớn hơn một chút, không biết là do di truyền hay gì nữa mà con bé rất có thiên phú với việc trộm đồ, bà cũng thuận theo tự nhiên, dạy nó một chút nhưng không ngờ con bé tiến bộ rất nhanh. Tất nhiên điều này bà cũng giấu không cho tổ chức biết nếu không họ sẽ mang nó đi đào tạo mất, đến lúc đó nó sẽ không hẳn chỉ là một siêu trộm...
Tối hôm trước, con bé lại lẻn ra ngoài mang theo một viên đá về, nhìn cực kì giống với viên đá được miêu tả trong truyền thuyết làm bà thực sự kinh ngạc...
- Viên đá trong truyền thuyết đó rốt cục có tác dụng gì mà cả tổ chức lại dốc hết tiền tài và nhân lực truy lùng như vậy hả mẹ?_ Việc này cô cũng thắc mắc từ lâu, chỉ là một viên đá thôi mà, ông trùm có nhiều tiền như vậy muốn mua bao nhiêu mà chẳng được.
-Vấn đề này mẹ cũng không rõ nữa....
Happy new year !!!!