Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Positano
Lâm Xuất diễn suốt một ngày cuối cùng ở Venice.
Bữa tiệc buổi tối ngày hôm đó vô cùng sôi động, Kỳ Tư Niên và Lâm Xuất đều uống ít rượu. Sau đó Lâm Xuất không kiên nhẫn muốn xã giao với người ta nữa, vì vậy đã gọi Kỳ Tư Niên và Bạch Lãng lên phòng riêng trên lầu nói chuyện.
Căn phòng này có một sân thượng rộng nhìn ra kênh đào Venice rực rỡ ánh đèn, những dòng nước sáng ngời đan xen phức tạp, chảy về phía xa và hòa vào biển Địa Trung Hải tối tăm, dường như đang nâng đỡ ánh trăng trên biển.
Trên sân thượng có một chiếc ghế treo lớn, Lâm Xuất lười biếng ngồi ở trên đó.
Tâm trạng của y không tốt lắm, ban nãy khi đánh đàn đã đánh sai mấy âm—— đều là những lỗi sai không đáng.
Bạch Lãng nghĩ rằng y và Kỳ Tư Niên có chuyện muốn nói, vì vậy cậu đi xuống lầu lấy trái cây, cố ý đứng trong phòng một lúc mới đi ra sân thượng. Khi cậu cầm lấy tay nắm cửa, vừa lúc nghe thấy Kỳ Tư Niên ngắt lời Lâm Xuất: "...... Anh cảm thấy em thật sự cần dừng lại và nghỉ ngơi."
Bạch Lãng có hơi bất ngờ, cậu nhìn Lâm Xuất, chỉ thấy y đang nhắm mặt không nói gì, có lẽ như y đã quá mệt mỏi, mãi một lát sau mà lười nhác mở mắt nhìn Kỳ Tư Niên: "Nghỉ ngơi có thể giúp em hiểu được bản chất của Beethoven, bật lên những dòng cao trào hoàn hảo từ ppp đến fff sao? Lỡ may kỳ nghỉ kết thúc, chúc cảm xúc cuối cùng cũng không còn thì làm sao bây giờ."
Lúc này y nhìn thấy Bạch Lãng bước tới, cười tự giễu nói: "Mấy ngày hôm trước còn hỏi tiểu Bạch có thích em hay không, làm tiền bối, đúng là trò cười mà."
"Sao anh lại nói vậy thầy Lâm, tôi rất thích anh." Bạch Lãng nghiêm túc nhìn y, "Anh là Harvey Lin, người có thể đánh bại cả dàn nhạc giao hưởng chỉ bằng một cây đàn piano. Chưa có ai dám nghi ngờ tiêu chuẩn nghề nghiệp của anh."
Kỳ Tư Niên đặt cái ly trong tay lên bàn, khẽ mỉm cười, vẻ mặt anh dịu dàng bình tĩnh, nói: "Nhạc cụ chỉ là vật chứa âm nhạc, phím đen trắng có thể chịu đựng biên độ cảm xúc luôn có giới hạn, nhưng cảm xúc trong lòng mới là điều khiến người rung động nhất, Lâm Xuất."
Nguyên tắc này vốn dĩ là bài học đầu tiên mà mỗi người biểu diễn phải học khi còn trẻ, nhưng với việc luyện tập ngày này qua ngày khác trong mùa hè nóng bức và mùa đông lạnh giá khắc nghiệt, nó đã bị nhiều người lãng quên.
Lâm Xuất hơi sửng sốt, trở mình ngồi dậy. Sau đó y thở ra một hơi, nghe như tiếng thở dài.
Lúc này, từ trong đại sảnh phía dưới vang lên một tràng cười vui vẻ.
Trong lúc nhất thời không ai nói gì, chỉ có cơn gió buổi tối trộn lẫn mùi muối biển thổi bay một tấm áp phích treo ngoài sân thượng – đó là tấm áp phích cho buổi biểu diễn tối nay của Lâm Xuất.
Bạch Lãng đã nhìn thấy tấm áp phích này, trong hình là một khu rừng rậm rộng lớn sau cơn mưa và những di tích phủ đầy rêu, Lâm Xuất, nghệ sĩ chơi đàn piano Trung Quốc nổi tiếng thế giới mặc một bộ vest màu trắng, ngồi trước một cây đàn piano phủ đầy dây leo, nhắm mắt đánh đàn. Tình cờ có những tia nặng rọi vào người y chiếu lên đôi tay ấy, giống như đóa hoa bách hợp thuấn khiết nở trên đống đổ nát.
"Em vốn còn tưởng rằng, em sẽ cống hiến cả đời mình cho âm nhạc......" Lâm Xuất đi ra ban công, đón gió biển dịu dàng, "Nhưng bây giờ em cảm thấy anh nói rất đúng, Kỳ Tư Niên. Sự nhiệt tình luôn có lúc sẽ cạn kiệt, có thể việc tận hưởng một khoảng thời gian intermission thoải mái có thể khiến con người cảm thấy vui vẻ hơn."
Kỳ Tư Niệm gật đầu nói: "Em quá căng thẳng, thật sự nên dừng lại nghỉ ngơi một chút. Chuyện này vốn dĩ cũng không phải chuyện gì lớn."
Bạch Lãng cầm ly nước đá lên uống một ngụm, chớp mắt khẽ cười nói: "Thầy Lâm, tôi cảm thấy âm nhạc không nhất thiết phải chơi từ các phím đen trắng. Âm nhạc có thể ở trong núi, có thể ở trên bầu trời, cũng có thể ở ngoài biển rộng bao lạ. Thiên nhiên là những âm thanh hài hòa, và cả...... một tình yêu bất ngờ, tất cả những điều đấy luôn có thể mang đến nguồn cảm hứng âm nhạc bất tận. Đây là điều anh cần nhất, có đúng không?"
Lâm Xuất bất ngờ, y nhìn Bạch Lãng, lại nhìn Kỳ Tư Niên, nụ cười cũng vui vẻ hơn: "Đó là một ý tưởng rất lãng mạn. Được thôi, tôi đã bị thuyết phục rồi, thật sự rất đáng mong đợi."
Kỳ Tư Niên không nói gì, chỉ là cầm ly nước lên cụng ly với Bạch Lãng, anh đưa tay xoa tóc cậu, khẽ mỉm cười.
*
Những ngày tiếp theo dường như trôi qua rất nhanh.
Lễ hội âm nhạc Venice đã kết thúc. Lâm Xuất rời Venice trước họ – y vẫn còn nhiều lịch trình và không có quyền rời đi theo ý muốn.
Khác với Lâm Xuất, Bạch Lãng cùng Kỳ Tư Niên có vẻ đặc biệt thoải mái và thư thái. Họ đã đi hàng trăm km từ Venice đến Bờ biển Amalfi và phải mất cả tuần mới đến được đích, Positano.
Bạch Lãng có lúc còn tưởng rằng một ngày tươi đẹp và tình cảm như vậy sẽ kéo dài mãi mãi, cho đến một buổi chiều, cậu nhận được cuộc gọi từ Bruno, người hoạt động của đoàn E.
Bruno trước tiên chúc mừng cậu lần đầu tiên ra mắt ở châu Âu thành công chưa từng có, sau vài câu, hắn đề cập đến thân thể của Burnstein gần như đã bình phục.
Cuộc điện thoại này đã hoàn toàn đưa Bạch Lãng trở lại hiện thực.
Cậu biết kỳ nghỉ của mình không còn nhiều lắm, sau khi để điện thoại xuống thì nhịn không được thở dài, xoay người nằm trên lan can gạch trắng của ban công, nhìn chằm chằm vào màu xanh vô tận của biển Địa Trung Hải ở phía trước mà đờ người ra.
Kỳ Tư Niên bê ly nước lạnh tới, tay kia cầm một cái chén thủy tinh, trong chén có cam và việt quất được cắt gọn gàng.
Anh hỏi Bạch Lãng: "Em sao thế?"
Không khí tràn ngập mùi chanh thơm nồng, ánh nắng trong trẻo và nóng bức xé nát khung cảnh mùa hè tuyệt đẹp, trải dài trên toàn bộ bờ biển rộng lớn Amalfi, đồng thời cũng làm bừng sáng nét đẹp trai của Kỳ Tư Niên.
Khoảnh khắc nhìn thấy Kỳ Tư Niên, Bạch Lãng không khỏi mỉm cười. Cậu dang rộng hai tay, ôm lấy eo Tề Tư Niên, vùi mặt vào trong lòng anh, sau đó lắc đầu.
Kỳ Tư Niên không có hỏi nhiều, chỉ là cúi đầu hôn chóp mũi Bạch Lãng, lặng lẽ ở cùng cậu phơi nắng một lúc, hình như nóng quá nên anh mới chậm rãi tháo cúc áo, sau đó cởi áo sơ mi ra tùy ý ném đi, ngồi lên trên ghế, đồng thời nói: "Nóng không em? Có muốn đi bơi không?"
Một lát sau Bạch Lãng mới ủ rũ đáp: "Không muốn ạ."
Kỳ Tư Niên đưa tay xoa khuôn mặt phơi nắng đến nóng bừng của Bạch Lãng, có hơi bất ngờ hỏi: "Ban nãy còn nói muốn đi lặn, sao giờ lại không vui thế hửm?"
Bạch Lãng ngẩng đầu, nói thẳng: "Sợ đến lúc quay về sẽ không có nhiều thời gian ở bên anh nữa."
"Sau khi trở về chúng ta sẽ luôn ở bên nhau." Kỳ Tư Niên nghĩ rồi mới hiểu cậu đang lo lắng điều gì, anh mỉm cười, giọng điệu trầm thấp dễ nghe, "Khi Mahler đã luyện tập ổn, tôi dẫn em đến Thụy Sĩ nhé, được không?"
Hai mắt Bạch Lãng lập tức sáng bừng.
Cậu xoay người nằm lên trên người Kỳ Tư Niên, cố gắng khống chế không cho mình vui vẻ quá, nói: "Thủ trưởng, nhà ở Thụy Sĩ của anh...... Có phải rất lớn hay không ạ?"
Làn da của hai người dán vào nhanh rất nhanh toát ra một lớp mồ hôi, Kỳ Tư Niên thay đổi tư thế, buồn cười trả lời cậu: "Cũng tạm. Em cho rằng một căn nhà có hai tầng và sân vườn có đủ lớn không?"
Bạch Lãng dùng giọng điệu nghiêm túc nói: "Rất lớn. Em chưa từng ở căn nhà nào lớn như vậy."
Kỳ Tư Niên bật cười, sau đó ngừng cười, cố ý lắc đầu nói: "Tôi cảm thấy nó vẫn hơi nhỏ, phải nhường một phòng làm phòng đàn nên chỉ có một căn phòng ngủ."
"Có sao đâu, em ngủ phòng ngủ chính là được mà." Bạch Lãng da mặt dày kéo lấy tay anh, "Một người ở thì lớn quá, hai người mới vừa đủ. Anh cảm thấy em nói có đúng hay không?"
Kỳ Tư Niên nhịn không được cười ra tiếng. Anh cụp mắt, dùng nĩa cắm một miếng trái cây đưa đến bên miệng Bạch Lãng, nói: "Em nói đúng. Tôi chờ em đến ở với tôi nhé, được không?"
Bạch Lãng có hơi ngại, nhưng vẫn thỏa mãn gật đầu. Cậu mỉm cười há miệng ăn trái cây, sau đó thè lưỡi li3m nước trên nĩa.
Ánh mắt Kỳ Tư Niên không ngừng rơi vào trên mặt cậu, lúc này anh khẽ mỉm cười, dùng ngón tay cái chạm vào đôi môi ẩm ướt của Bạch Lãng, lau đi nước đọng trên khóe môi.
Ánh nắng phía trên đầu anh dường như làm tan chảy trái tim Bạch Lãng, cậu nhìn thấy Kỳ Tư Niên hoàn toàn được bao bọc trong ánh nắng trong trẻo và nóng bỏng của biển Địa Trung Hải, tóc và thân trên tr@n trụi được viền bằng một viền màu vàng sáng.
Bạch Lãng nhịn không được mở miệng, đưa ngón tay của Kỳ Tư Niên vào trong miệng, dùng lưỡi quấn quanh đầu ngón tay của anh, dùng răng nhẹ nhàng gặm đốt ngón tay của Kỳ Tư Niên.
Kỳ Tư Niệm mỉm cười, ôm chặt eo Bạch Lãng, để cậu nằm trên đùi, cẩn thận đút cho cậu số hoa quả còn lại.
Hoa quả trong bát thủy tinh không được ăn bao nhiêu, nhanh chóng bị đổ xuống đất.
Bạch Lãng ngẩng đầu hôn Kỳ Tư Niên thật sâu.
*
Là nơi được chọn là bờ biển ngoạn mục nhất châu Âu trong nhiều năm liên tiếp, Amalfi mang phong cách Nam Âu đặc trưng: một bên là nắng, nước biển và bãi biển cát trắng mềm mại, một bên là những vách đá dựng đứng. Những con đường núi ngoằn ngoèo, uốn lượn nối liền hết thị trấn hoa này đến thị trấn hoa khác mang phong cách Địa Trung Hải.
Những thị trấn ven biển này được xây dựng trên vách đá, bao phủ toàn bộ sườn đồi. Khi sống ở đây, chỉ cần mở cửa sổ, bạn có thể nhìn thấy Địa Trung Hải trong xanh dưới ánh nắng tỏa sáng rực rỡ như kim cương và những đàn hải âu không ngừng bay lượn trên cao.
Mùa hè là mùa cao điểm ở Amalfi và ta có thể thấy người châu Âu ở khắp mọi nơi tận hưởng ánh nắng mặt trời và kỳ nghỉ. Những chiếc dù che đầy màu sắc được xếp trên bãi biển, những cánh buồm trắng lốm đốm trên biển phía xa, những chiếc thuyền cao tốc lần lượt vẽ những vòng cung trắng.
Kỳ Tư Niên và Bạch Lãng sống gần đỉnh núi ở Positano, để đến trung tâm thị trấn, họ phải đi bộ qua một con hẻm dài đi xuống.
Bước trên những bậc thềm trải đầy hoa, những dây leo xanh mướt trên những ngôi nhà đá hai bên trải dài điên cuồng dưới cái nắng giữa hè, thời gian như tan chảy, trôi đi rất chậm.
Bạch Lãng hít một hơi thật sâu không khí tràn ngập mùi muối biển và hương chanh, cảm thấy những phiền muộn lo lắng ban đầu chẳng qua là tự chuốc lấy phiền phức, hoàn toàn đáng để nhắc tới.
—–Bạch Lãng, cậu đã có tất cả những gì mình mong muốn rồi, tương lai của cậu sẽ có âm nhạc và người yêu đi cùng, trên đời này có ai hạnh phúc hơn cậu sao?
Cậu thấy bầu trời trong xanh tựa như có thể dùng tay chạm vào những đám mây trắng trên bầu trời. Bóng mây di chuyển chậm rãi, nhẹ nhàng vắt qua dòng thác hoa hồng nở trên vách đá.
Mà Kỳ Tư Niên đứng ở bên bức tường hoa, anh ngước mắt lên, mỉm cười nhìn về phía Bạch Lãng.
Kỳ diệu thay, khi họ nhìn nhau, tất cả phông nền sáng sủa xinh đẹp đều biến thành bóng tối mờ ảo, chỉ có thân hình cao lớn của Kỳ Tư Niên là chân thực, bắt mắt.
"Không phải là em thấy nóng qua nên không ra sao?" Kỳ Tư Niên hỏi cậu.
Đôi mắt sáng ngời của Bạch Lãng vẫn luôn nhìn anh, lớn tiếng nói: "Em đổi ý rồi. Bỗng nhiên thấy vô cùng vô cùng muốn gặp anh, cho nên em đã đi tìm anh."
Cậu nhấn mạnh từ "vô cùng vô cùng", nghe có hơi giống làm nũng. Kỳ Tư Niên nghe vậy thì bật cười, anh bước đến hai bước, đi đến phía dưới Bạch Lãng ngẩng đầu nhìn cậu: "Tôi mua gelato em, có ăn không?"
Bạch Lãng gật đầu: "Vị gì thế ạ?"
Kỳ Tư Niên nói: "Đương nhiên là có vị quả hồ trăn. Chỉ là hương vị này hình như ở Amalfi bên này không phổ biến. Tôi chỉ thấy có một cửa hàng bán thôi."
Bạch Lãng giẫm lên lan can tầng thấp nhất, nửa người nhoài ra: "Bây giờ em muốn ăn."
"Vậy em đi xuống cầu thang bên kia." Kỳ Tư Niên nói.
Nụ cười trên mặt Bạch Lãng tươi hơn, hai tay cậu nắm lấy lan can, lớn tiếng nói: "Không cần. Em chờ không nổi nữa, em muốn nhảy xuống, anh phải đỡ em nhé."
Kỳ Tư Niên muốn ngăn cậu, những Bạch Lãng đã bật cười nhảy qua lan can, dang rộng hai tay, không sợ gì cả mà nhảy xuống.
Kỳ Tư Niên không thể không lập tức đưa tay ra đón cậu.
Một giây tiếp theo, Bạch Lãng lọt vào trong lòng Kỳ Tư Niên, mà Kỳ Tư Niên lui về phía sau hai bước mới đứng vững hai người thân hình.
Họ ôm chặt nhau dưới ánh mặt trời, Bạch Lãng nghe được tiếng tim đập mạnh của Kỳ Tư Niên.
"Bạch Lãng, hành động đó nguy hiểm lắm đấy." Sau khi bình tĩnh lại, Kỳ Tư Niên nói với cậu.
Bạch Lãng vùi đầu trong ngực anh, bỗng nhiên bật cười, cả người cũng vì thế mà run run. Sau đó cậu nh ỏ giọng nói một câu: "Thủ trưởng, em yêu anh nhiều nhiều lắm."
Kỳ Tư Niên không nói nữa.
Hồi sau, bàn tay anh vuốt xuống phía eo Bạch Lãng, sau đó đánh một cái bốp lên mông cậu, cú đánh này khiến Bạch Lãng hừ một tiếng, mới dùng giọng điệu dịu dàng trầm thấp trả lời: "Tôi cũng yêu em lắm."
Tác giả có lời muốn nói nói:
Chú thích:
[1]intermission: Cụ thể đề cập đến khoảng thời gian tạm dừng dài giữa các vở kịch và buổi hòa nhạc.
*
Sau đó Lâm Xuất đến New Zealand và gặp được tình yêu của mình, đó lại là một câu chuyện khác.
*
Tôi sẽ không viết về Sicily (vì tác giả chưa đến đó) mà sẽ kết thúc ở Amalfi.