Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Mấy ngày hôm đấy nó suy sụp thật sự, chán đời thấy rõ. Tự nhiên nó nhớ đến khoản tiền nó cho Hiền mượn. Nó bật dậy, thôi kiểu này phải đòi lại thôi. Tiền đâu phải lá mít mà cho để Hiền ăn chơi được. Nó hẹn Hiền ra một quán cà phê thật sự sang trọng, rủ thêm cái Ánh rồi bảo bạn ăn vận sang choảnh vào. Cân đo đong đếm mấy cái váy, ăn mặc thật đẹp, đúng kiểu nổi bật, trang điểm lồng lộn hết nấc. Đúng kiểu cha sinh mẹ đẻ chưa bao giờ nó lên đồ màu mè như thế này, đi đòi nợ mà khác gì đi đánh ghen không. Xinh xuất sắc, Hà Anh tự nhiên mình trong gương tự khen.
Nó chạy xuống nhà, uống một cốc nước thật đầy xong lại lật đật chạy đi vệ sinh. Nó đang máu chiến lắm đấy! Thấy chị mình hôm nay rõ là lền đồ màu mè, rõ là xinh gái, Ngọc tất nhiên rồi, với cái bản tính của con bé thì chắc chắn là sẽ thầm ghen tị, nó chu môi ra hỏi:
“Chị đi đâu mà xinh thế”
Con bé hỏi xong như sực nhớ ra điều gì.
“Đừng nói là chị đi chơi với anh Bảo đấy nhé!?”
“Mày hâm à em, tao đi đòi nợ đấy, ở nhà ngoan nhé, lát đòi được tiền mua cái gì về cho”
Ra đến cổng, đã thấy bạn Bảo há mồm ra nhìn. Cậu ấy thích mê Hanh nhé, eo ui Hanh của cậu hôm nay hết nước chấm, xinh run cả chân.
“Có vé đi thủy cung nhé, đi không đi không, tính đằng ấy thì đây thừa biết là thích rồi”
Nó kéo kính râm xuống dưới sông mũi nhìn.
“Đi”
“Ngày mai bạn yêu nhé, tớ đợi đằng ấy đấyyyyy”
Một đứa thì í ới nói vọng lại một đứa thì cứ làm bộ tích đi lắc mông. Cậu phì cười, Hanh xinh quá Hanh ạ nhưng làm ơn đừng vừa đi vừa ngoáy đít như lợn con như thế, Bảo buồn cười.
Bữa nay nó bắt chú tài xế của bố chở đi, bắt cái Ánh ở nhà để nó đến đón. Đeo cái kính râm trắng vào, cầm cái túi xịn sò nhất trong tủ nữa. Ha ha đúng chất mợ cả. Hai nàng ngồi lên xe, chỉnh trang lần cuối đến nơi đã thấy bạn đứng trước cổng rồi. Nhờ chú tài xế xuống mở cửa cho rồi giả bộ làm mặt ngầu. Bước xuống. Đúng như những gì nó đoán, Hồ Hoàng Hiền, ghen tị thấy rõ luôn nhưng vẫn cười thảo mai lắm. Nó bỏ kính ra nhìn nhìn. Ha, hổ không gầm lại tưởng hello kitty à?
“Vảo trong vào trong đi, mày đợi ngoài này làm gì, vào trong bọn tao có chuyện muốn nói”
Hà Anh chưa nói gì mà Ngọc Ánh đã giở cái giọng chua loét trịnh thường lên rồi. Nó kệ bạn tác oai tác oái, Ánh vui thì Hanh cũng vui. Ba đứa ngồi vào bàn, nó gọi loại nước đắt tiền nhất, thích lòe đúng không? Bà đây lấy tiền lòe cho lóe mắt, lừa bạn lừa bè, lấy tiền của nó đi tắm trắng à.
Thấy hai đứa bạn hôm nay cứ cấn cấn là lạ, cái Hiền mắt mở to, rụt rè hơn hẳn vì thừa biết là có điềm rồi. Cô nhẹ nhàng hỏi:
“Sao hôm nay chúng mày làm sao thế, ăn mặc trang điểm, con dùng tài xế riêng nữa”
“Hơ, đi đòi tiền thì phải thế chứ mày, nhất là với những đứa vay tiền để ăn chơi đàn đúm”
Vẫn là cái giọng chanh chua của cái Ánh.
“Tao vay tiền mày bao giờ?”
Thấy mình hơi hớ, nói nhầm, cô thêm thắt vào ngay.
“Mày vay tiền Hà Anh, tao đến đòi cùng, tao sợ Hà Anh, nó hiền lại để bạn bắt nạt chèn ép quỵt tiền thì chết dở, NHỈ?”
Cô cố tình nhấn mạnh chữ cuối, hàm ý sâu xa, bạn ý phải tự hiểu. Từ nãy đến giờ nó không nói gì cả, thôi cứ để Ánh phát ngôn, chứ xét về độ chanh chua thì chỉ có xách dép cho bạn yêu. Nó chỉ nói trọng điểm thôi.
“Trả tiền tao, năm triệu tròn, cụ thể là mày vay tao vào ngày 20 tháng 5. Thế đã cụ thể chưa?”
“Chưa hết” Ánh đã mồm mép tép nhảy bổ sung.
“Cái váy vàng với cái túi trắng lần trước mày mượn bạn tao, chưa trả đâu”
Đấy, bạn yêu nhắc nó mới nhớ, thảm nào không tìm thấy cái túi đâu, váy thì nó không quan tâm.
“Ơ kìa, sao hôm đấy mày kêu đi club xong sẽ trả tao, tính ra mày đi club cũng cả năm nay rồi mà nhỉ”
“Thôi, trả tao cái túi kia cũng được cộng với số tiền mày nợ tao, còn cái váy, coi như tao cho mày để đi club tiếp, nhé?”
Thấy hai đứa cùng chĩa cái nòng súng vào mình cùng lúc, thật sự bạn Hiền bí thế quá rồi, chỉ có đường đi nịnh hót.
“Mày ơi, thật sự là lúc đó nhà tao cần tiền, tao cũng chi trả hết rồi, coi như mày thư thư cho tao vài hôm rồi tao trả, nha?”
“Thư thư là đến bao giờ, mày còn có tiền đi tắm trắng mà sao không có tiền trả nó, tao tưởng mày được đại gia bao nuôi thì phải nhiều tiền lắm chứ, năm triệu chắc bằng một đêm của bạn nhỉ?”
Thế là hai đứa cứ nói qua nói lại, nó nhìn mà chán nên bảo thôi. Nó nói huỵch toẹt ra luôn.
“Thôi, không có thư với từ gì hết, trong tài khoản mày còn bao nhiêu, đưa tao kiểm tra, cả ví nữa, còn bao nhiêu thì lột sạch trả tao, ok chưa?”