Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thời gian hẹn nhau là buổi chiều, vừa vặn ngày đó Thạch Nghị có ra ngoài bàn chuyện với đối tác, địa điểm cách nhà Anh Minh không xa, cho nên sau khi kết thúc hắn nhìn thời gian không sai biệt lắm, dứt khoát lái đến nhà Anh Minh.
Ấn chuông cửa cả buổi, ngay tại lúc hắn thiếu chút nữa cho rằng trong nhà không có ai, Anh Minh mới chật vật ra mở cửa.
Trên người dính đầy xà phòng, tóc trên trán được kẹp lên, cả người nhìn qua rất quái lạ.
“Anh ở nhà làm gì vậy?”
Sao lại mặc đồ này.
Anh Minh nhíu mày, ra hiệu Thạch Nghị vào nhà, sau đó mới quay người đi về phía phòng tắm: “Đệch! tắm cho mèo phòng tắm của tôi đây đều bị hủy.”
Thạch Nghị theo sau anh, nghe anh phàn nàn một câu như thế mới đi vào, quả nhiên trong phòng tắm một con mèo nửa người bọt biển đang ngồi trong góc giương nanh múa vuốt trừng mắt nhìn Anh Minh mở cửa, biểu tình rất quỷ dị.
“Anh nuôi mèo?”
Lần trước hắn ở chỗ này không phát hiện a.
“Thật ra là của bạn, nói dọn nhà bất tiện cho nên đưa đến nơi này của tôi nhờ nuôi, kết quả vừa đưa liền không thấy bắt về.” Anh Minh một bên nói một bên đi về phía con mèo, nhìn con mèo đề phòng muốn duỗi móng vuốt, lập tức nổi nóng rống một câu: “Mày còn dám cào tao liền ném mày đến chỗ Háo Tử bên kia!”
Không biết mèo này thật sự nghe hiểu hay bị một rống này của Anh Minh hù dọa, vậy mà thật sự đàng hoàng một chút, móng vuốt co vào duỗi ra, nhưng lại không dám động.
Lần đầu tiên nhìn thấy Anh Minh như vậy, Thạch Nghị nhịn không được bật cười: “Anh còn rất biết đùa, rống nó nó nghe hiểu sao?”
“Nuôi nó lâu rồi liền nuôi ra vài ba tật xấu.” Anh Minh ôm mèo lên, xoa xà phòng lại tiếp tục tắm cho nó, quần đã ướt gần hết, đồ trong phòng tắm rớt ngổn ngang.
Không khó để tưởng tượng cuộc chiến tắm rửa vừa rồi khốc liệt đến mức nào.
“Mèo này có tên không?”
“Lúc trước gọi là gì tôi quên hỏi, tôi liền gọi nó là Vòng Khói.”
“Hả!” Thạch Nghị nhịn không được nhướng mày, này thật đúng là cái tên Anh Minh sẽ đặt.
Anh Minh tắm cho mèo Thạch Nghị dựa vào cạnh cửa trò chuyện với anh câu được câu không, dù sao cũng không mất bao nhiêu thời gian. Thật vất vả tắm xong, tiếp đó khi Anh Minh ôm Vòng Khói ngồi trên ghế sô pha sấy lông, Thạch Nghị đột nhiên phát hiện một vấn đề: “Mèo nhà anh có phải có chút mặt liệt không?”
Như thế nào cảm thấy từ đầu tới cuối đều chỉ có một biểu tình, cho dù lúc đầu giương nanh múa vuốt, cùng với lúc này nằm trên đùi Anh Minh sấy lông cũng gần như là một khuôn mặt.
Anh Minh quay mặt mèo qua nghiên cứu một chút: “Có sao?”
Vòng Khói phản ứng với cái này chính là hơi duỗi móng vuốt, không hài lòng lắc lắc đuôi trực tiếp nhảy khỏi ghế sô pha.
Anh Minh cũng không phản ứng nó, tắt máy sấy, sau đó đứng lên chuẩn bị về phòng thay quần áo.
“Cậu chờ tôi một lát.”
“Được.”
Lần thứ hai đi vào nơi này, cảm giác hoàn toàn bất đồng so với lần thứ nhất. Thạch Nghị nhìn quanh một vòng, phát hiện trong quầy tủ đựng cúp hắn thấy lúc trước còn có vài bức ảnh chụp Anh Minh ngày bé, nhất thời cảm thấy thú vị cầm lên nhìn chăm chú thật lâu.
Chờ đến khi Anh Minh thay đồ xong, hắn mới quay đầu hỏi một câu: “Đây là lúc anh học tiểu học?”
“Là tôi lúc cấp hai.”
“Anh quả nhiên nhìn nhỏ hơn tuổi từ khi còn bé.” Kỳ thật người không thấp, nhưng có lẽ bởi vì hơi gầy, ngũ quan lại tương đối nhỏ hơn thiếu niên, cho nên nhìn bộ dạng thật sự không dễ đoán tuổi.
Anh Minh đưa tay chỉ một bức: “Đây là tôi lúc tốt nghiệp a, lúc sau lại không đi học nữa. Còn cái này là lúc tôi học tiểu học.”
Tấm hình tiểu học kia rất cũ rồi, mấy đứa nhỏ ôm nhau lăn dưới tuyết, không nhìn kỹ gần như không nhìn thấy Anh Minh.
“Anh lúc tiểu học lại mang gương mặt của học sinh sơ trung, kết quả hơn hai mươi tuổi, vẫn là một bộ mặt của học sinh sơ trung.”
Thạch Nghị nhìn một lúc liền đưa ra một câu kết luận như thế, kết quả Anh Minh nhướng mày: “Đệch! Cậu khen người thật dễ nghe…”
Xem không sai biệt lắm mới hài lòng đứng dậy, Thạch Nghị đối với bất mãn của Anh Minh chỉ nhướng mày cười cười, sau đó mới quay người nhìn thấy đầu tóc của đối phương lại nhịn không được sửng sốt một chút: “Anh liền chuẩn bị như thế này ra ngoài?”
“Chuyện gì?”
Anh Minh nhíu mày cúi đầu nhìn thoáng qua, không cảm thấy có chỗ nào không đúng.
Thạch Nghị đưa tay gỡ cái kẹp khỏi tóc anh: “Kẹp cái này anh không thấy khó chịu hả?”
Lúc này đối phương mới để ý tới mình quên gỡ: “Vừa rồi tắm cho Vòng Khói vướng víu nên kẹp lên, quên gỡ xuống.”
Tóc dài đôi khi cũng bất tiện.
“Cho nên cắt chẳng phải được rồi sao?”
Kỳ thật trong khái niệm của Thạch Nghị, không thể tiếp thu được đàn ông để đầu tóc quá dài, cảm thấy kỳ quặc. Nhưng tóc dài của Anh Minh không khó nhìn, phù hợp với khí chất của anh, tuyệt đối không cảm thấy nữ tính hoặc là làm ra vẻ.
Anh Minh đưa tay vò vò đầu, nhún vai: “Có đôi khi quay phim đạo diễn yêu cầu tóc dài, tôi cũng lười cắt, đến lúc cần rồi hẵn nói.”
Dù sao cũng là cắt tóc dễ giữ tóc khó, cho nên bình thường Anh Minh đều là để lại tóc dự trù cho tạo hình.
Những thứ này trên cơ bản Thạch Nghị không quá hiểu, nhưng dù sao hắn chỉ là thuận miệng nói một câu như thế, ai cũng không để ý.
Bệnh viện Đổng Hiểu nằm cách nhà Anh Minh một khoảng, giờ này là thời điểm tắt đường, cho nên bọn họ vừa vòng lên đường lớn liền bị kẹt không thể động đậy.
Nhìn đoàn xe mênh mông bát ngát đằng trước, Thạch Nghị có chút bất đắc dĩ lắc đầu, tiện tay mở CD.
“Vừa vặn, tôi chép bài hát cho cậu rồi.”
Anh Minh lấy ra một USB đã chuẩn bị sẵn trước đó: “Vốn nghĩ rằng lần tới có rảnh gặp mặt lại đưa cho cậu, hiện tại vừa vặn.”
“Là bài hát của ban nhạc Sáu chấm các anh?”
“Ừ, còn có mấy bản demo, tôi cảm thấy không tệ liền chép hết vào trong rồi.”
Loa trong xe Thạch Nghị là đồ tốt, cho nên hiệu quả âm thanh vô cùng không tồi, bài hát đầu tiên là Thạch Nghị nghe ở rạp hát ngày đó, còn rất thích.
Đã có thứ để giảm bớt buồn chán, đoạn đường này tuy rằng kẹt nhưng lại dễ chịu hơn một chút, con đường bốn mươi phút chạy xe tốn trọn vẹn một tiếng rưỡi, lúc hai người ra cửa trời còn sáng, đợi đến khi đến nơi, đã là chạng vạng tối.
Sắc trời mờ tối.
Bệnh viện đều là người ra vào, Anh Minh hỏi vị trí cụ thể của phòng bệnh, sau đó mới cùng Thạch Nghị một trước một sau bắt đầu tìm, may mắn phòng bệnh VIP tổng cộng chỉ có mấy gian, cho nên không tốn bao nhiêu thời gian.
Vừa đi đến cửa, chỉ thấy bên trong ồn ào: “Cút! Đừng con mẹ nó đến phiền tôi!”
Giọng nói này mặc dù có chút khàn, nhưng nghe ra được là Đổng Hiểu.
Thạch Nghị nhìn Anh Minh, quay đầu đẩy cửa đi vào, đứng bên cạnh Đổng Hiểu là một phụ nữ lớn tuổi, vừa mới bị mắng xong, vẻ mặt có chút sợ hãi, nhìn thấy Anh Minh cùng Thạch Nghị đẩy cửa tiến vào, theo bản năng bước qua một bên.
Tuy rằng ánh sáng thiếu, nhưng góc độ từ cửa, vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng vết sẹo trên mặt Đổng Hiểu.
Không thể nói là dữ tợn khủng bố, chỉ là quá mức bắt mắt.
Gần như là không cách nào khiến người ta bỏ lơ.
Đổng Hiểu dĩ nhiên không nghĩ tới Anh Minh cùng Thạch Nghị sẽ đến, theo bản năng nhíu mày: “Các anh tới đây làm gì?”
Anh Minh tiến lên trước: “Ghé thăm cậu một chút.”
“Thăm tôi?” Đổng Hiểu dường như cảm thấy mấy lời này rất buồn cười: “Xem tôi có bao nhiêu xui xẻo sao? Đều đã là cái dạng này con mẹ nó còn cái gì đẹp mắt!”
Ngược lại là người phụ nữ bên cạnh lặng lẽ chùi khóe mắt, sau đó mới lúng túng nhìn Anh Minh: “Hai cậu là bạn của Đổng Hiểu? Mau tới ngồi…” Kết quả bà còn chưa nói hết đã bị Đổng Hiểu cắt ngang: “Bạn?! Vết thương trên mặt con bà đều là do người này làm hại, bạn bè cái quỷ gì!”
Đổng Hiểu gào xong rồi, quay đầu vẻ mặt oán hận trừng mắt Anh Minh, người kia không tỏ vẻ gì kéo ghế ngồi xuống: “Xem ra cậu thật sự bị đụng không nhẹ, đầu óc bị đụng hồ đồ, cậu rốt cuộc như thế nào thành như vậy trong lòng cậu hiểu rõ, không phải tôi, cái mệnh này của cậu còn phải đưa cho ông trời!”
Lúc trước là ai bò vào xe đỡ cậu ta ra ngoài, nhanh như vậy liền mất ký ức?
Đổng Hiểu biết rõ lời Anh Minh nói là thật, nhưng trong lòng chính là không đè xuống được cục tức này, cậu cắn răng trừng mắt Thạch Nghị cùng Anh Minh, oán hận rặn ra một câu: “Con mẹ nó tôi tình nguyện mấy người không cứu tôi!”
Lời này nói ra kỳ thật người ở đây cũng không bất ngờ, nhưng lại không ai thích nghe.
Lên tiếng trước chính là mẹ cậu: “Đổng Hiểu, con đây là nói gì vậy!”
Giọng của bà có chút khẩu âm, có lẽ là do có người ngoài ở đây, không tiện nói nhiều, chỉ có chút lo lắng cùng tức giận nhìn Đổng Hiểu, kéo kéo tay áo của cậu, kết quả bị Đổng Hiểu giật ra: “Tôi nói là thật! Mẹ kiếp, hiện tại thành thế này, còn không bằng chết thống khoái!”
“Nếu cậu muốn chết, thống khoái nhất tuyệt đối không phải cậu.”
Lần này nói chính là Thạch Nghị, hắn đứng phía sau Anh Minh, vừa rồi mẹ Đổng Hiểu kéo ghế cho hắn, nhưng hắn không có hứng thú ngồi trong bệnh viện: “Uy Trại hiện tại chỉ sợ không thể hủy thi diệt tích toàn bộ, nếu cậu thật sự chết rồi, ngược lại là giảm không ít phiền toái.”
Hắn không phải Anh Minh, nói chuyện với Đổng Hiểu không cần cân nhắc dùng từ châm chước.
Có lẽ là không nghĩ tới sẽ trực tiếp kéo ra Uy Trại, vẻ mặt Đổng Hiểu cứng đờ, cả buổi không nhúc nhích.
Sắc trời ngoài cửa sổ càng lúc càng tối, rọi vào, bức màn màu xanh nhạt bị phủ thành một loại màu sắc quái dị, bầu không khí trong phòng vô cùng nặng nề, không ai mở miệng, cũng không biết nên nói gì, mãi cho đến cuối cùng, Đổng Hiểu mới oán hận đấm xuống giường: “Mẹ kiếp, cút ra ngoài!”
Cậu nói xong ngẩng đầu, đáy mắt tràn đầy phẫn nộ cùng chật vật, con ngươi đầy tơ máu: “Con mẹ nó cút hết cho tôi!”
Sau đó giống như lúc Anh Minh cùng Thạch Nghị vừa đến, cậu ta bắt đầu gào thét cuồng loạn.
Có lẽ là thường xuyên như vậy, rống lớn như thế, cũng không có y tá bác sĩ nào đến liếc mắt một cái.
Thạch Nghị cùng Anh Minh nhìn nhau, cuối cùng Anh Minh đứng lên, không nói thêm lời nào, quay người ra khỏi phòng bệnh. Ngược lại là Thạch Nghị trước khi đi bồi thêm một câu: “Đổng Hiểu, hợp đồng của Uy Trại bên kia, Anh Minh đến giờ cũng không ký.”
Sau đó mới không để ý đến phản ứng của đối phương, mở cửa đi ra ngoài.
Trong phòng, Đổng Hiểu cắn răng trừng mắt nhìn bức màn bị gió thổi đến lay động, cả buổi không nói một lời.
Anh Minh ra khỏi phòng bệnh cũng không đi nhanh, Thạch Nghị ở bên cạnh anh, thấy anh móc ra thuốc liền muốn một điếu, sau khi đốt rít một hơi thở ra một vòng khói: “Vừa rồi là mẹ của Đổng Hiểu?”
“Ừ, chắc vậy.”
Hai người cũng không quen thuộc, chưa từng gặp qua.
“Đều đã thành như vậy, thằng nhóc đó lại còn là loại đức hạnh này.” Vốn đã không được người ưa thích, bị thương quả thật càng giảm thêm một tầng.
Biết rõ Thạch Nghị đây là chế giễu thái độ của Đổng Hiểu, Anh Minh cũng lắc đầu theo.
Nhưng khi hai người sóng vai đi đến bãi đỗ xe, anh đi đến một bên xe mới giải thích một câu: “Đổng hiểu bước vào ngành này có lẽ cũng là do tình huống trong nhà, phần hợp đồng của Uy Trại bên kia, cậu ta nguyện ý ký, chủ yếu vẫn là cân nhắc đến người trong nhà đi.”
Nếu như tương lai bản thân thật sự mất đi công việc diễn viên này, vậy trong nhà gần như không còn được bảo đảm.
“Khi cậu có nỗi khổ không qua được, giấu trong lòng không có biện pháp, đối tượng duy nhất có thể phát tiết đó chính là người thân cận nhất, bởi vì không sợ mất đi, cho nên mới có thể không sợ hãi.” Đây có lẽ là thứ bất đắc dĩ khi làm người nhà, nhưng mà, cũng chỉ có thời điểm này, mới có thể cảm nhận được ý nghĩ tồn tại của người nhà.
Buông tha cho sự nghiệp, buông tha cho mộng tưởng, những thứ này so với sinh hoạt của người nhà, đều dường như không có chút ý nghĩa nào.
Thạch Nghị ở bên cạnh không nói lời nào, chỉ là rít thuốc, cười cười.