Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nhìn khuôn mặt tươi cười hoàn mỹ không tỳ vết của Arthur, Đường Mật bĩu khóe môi, bỏ chân từ trên đầu gối anh xuống, đứng lên đi về phía bàn trang điểm: "Anh hoàn toàn không cần phải làm như vậy, tôi sẽ không nói tiếng cảm ơn." Lúc đi qua, làn váy lay động của cô hững hờ phất qua bên chân anh.
Arthur cũng đứng lên, nụ cười không thay đổi đi về phía cô, giống như lờ đi sự lạnh lùng cùng vô lễ của cô.
"Đã nhớ kỹ hết tất cả tư liệu chưa?" Anh đứng phía sau cô, vòng một sợi dây chuyền ngọc lục bảo ở cổ cô.
"Nhớ kỹ rồi." Cô lạnh lùng nhìn khuôn mặt anh trong gương.
"Thân phận của em là?"
"Nhà động vật học kiêm nhiếp ảnh gia đến từ Châu Á - An."
"Còn thân phận của tôi là?" Một tiếng "tách", anh bấm khóa dây chuyền lại.
"Người thừa kế của gia tộc Solomon, một trong những nhà buôn vũ khí có thực lực nhất ở Châu Âu." Cô cau mày đáp lời, đá quý lạnh mà cứng dán chặt lên vải vóc, khí lạnh giống như con rắn nhỏ chui vào da thịt cô.
"Quan hệ giữa em và tôi là?" Anh nhìn chằm chằm khuôn mặt cô trong gương hỏi, hai mắt sáng óng ánh giống như ánh sáng của đá quý trên cổ cô vậy, chiết ra tia mê hoặc chói mắt.
"Tình nhân của anh." Đường Mật cười lạnh nhướng mí mắt.
Ánh mắt Arthur lạnh xuống, Đường Mật cảm thấy không khí xung quanh như đang cấp tốc giảm đi, ớn lạnh nguy hiểm đang bò lên làn da phía sau lưng, làm cho lỗ chân lông co rút một trận. Đột nhiên, anh bóp lấy cổ tay cô, sức lực to lớn khiến cô gần như cho rằng xương mình sẽ bị bóp nát. "Nhớ cho kỹ, em là vị hôn thê của tôi, không phải là tình nhân." Anh giữ chặt cằm cô, xoay mặt cô lại, ép buộc cô nhìn thẳng mặt mình: "Vì sao không nói theo như sắp đặt trong tư liệu?!"
"Tôi cho rằng hai cái không có gì khác nhau!" Đường Mật cố nén đau nhức ở cổ tay, nhìn thẳng vào mắt Arthur, dù cho ánh mắt bức người kia có gần như muốn xé n cô đi nữa.
"Ngu xuẩn! Tình nhân thì có thể tùy ý vứt bỏ hoặc là tặng cho người khác, còn vị hôn thê là nữ chủ nhân tương lai của gia tộc Solomon, đó là bảo hộ lớn nhất cho em trong phạm vi thế lực của Emile." Trên mặt Arthur thoáng hiện lên một tia thô bạo, bất quá đã lập tức áp chế xuống, kéo tay phải Đường Mật, đeo một chiếc nhẫn ngọc lục bảo cực đại vào ngón tay giữa của cô.
"Đây là huy hiệu của gia tộc Solomon, vinh quang mà chỉ phu nhân tộc trưởng các đời mới có, không có mệnh lệnh của tôi, vĩnh viễn cũng không được phép tháo nó xuống, nếu như em còn muốn sống để gặp Makin." Arthur nắm thật chặt ngón tay Đường Mật, loại cảm xúc nghiêm túc mà phức tạp trong đôi mắt kia làm cho cô bỗng nhiên cảm thấy hoảng hốt, thầm muốn lùi bước, tuy nhiên không có cách nào để rút ngón tay ra.
"Không cần nghĩ quá nhiều, cứ trở về làm chính em, một nhà động vật học kiêm nhiếp ảnh gia là được rồi. Những chuyện khác tôi và đội của tôi sẽ xử lý tốt. Em không có nguy hiểm, chỉ cần tin tưởng tôi, ít nhất là vào trước khi nhiệm vụ kết thúc." Giọng nói của Arthur dịu xuống, nâng cổ tay cô lên trịnh trọng đặt một dấu hôn, sau đó xoay người rời khỏi phòng.
Đường Mật nắm chặt năm ngón tay, nhưng cổ tay vẫn còn sót lại sức lực cùng nhiệt độ của anh, nóng rát giống như bị in xuống một con dấu nào đó.
Yến hội buổi tối được cử hành tại "Hoàng cung" của tù trưởng Emile, cung điện có diện tích rất lớn, kiến trúc truyền thống Châu Phi cực kỳ đặc sắc cùng kiến trúc hiện đại hoàn mỹ dung hợp cùng một chỗ, thấp thoáng dưới bóng cây xanh rậm rạp, thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy bóng dáng các loại động vật quý hiếm, cảnh sắc vô cùng tươi đẹp.
Đường Mật khoác cánh tay Arthur, tỉ mỉ quan sát bốn phía, trên mặt toát ra hiếu kỳ cùng kinh ngạc đúng mức của một người bình thường lần đầu tiên đến nơi này, đồng thời trong đầu nhanh chóng phát lại tin tức Arthur nói với cô: "Emile là một nhân vật rất có sắc thái truyền kỳ, hắn không phải là người Châu Phi mà xuất thân từ vùng Địa Trung Hải dựa vào buôn bán ma túy làm giàu. Sau đó tới nước Z, đã mở một công ty kim loại hiếm tại đây, nói trắng ra chính nhờ việc mua đi bán lại kim cương và dầu mỏ đã mang đến cho hắn của cải kếch xù. Bởi vì giúp chính phủ nước Z xây dựng không hoàn lại 5 trường học và bệnh viện hoành tráng nhất trong lịch sử quốc gia này, Emile đã giành được sự tôn kính của người dân bản xứ, tổng thống nước Z còn đích thân bổ nhiệm hắn làm tù trưởng địa phương. Nhưng thật ra, hắn lại là thủ lĩnh thật sự đứng phía sau màn của phản quân nước Z, điều khiển mọi hành động của quân đội Anderson, mà thế lực lớn nhất ủng hộ hắn chính là chính phủ nước A."
"Vì sao còn chưa thấy Emile xuất hiện?" Đường Mật uống một hớp rượu, phát hiện ra trong số khách mời có người đang quan sát bọn họ, liền mỉm cười tựa đầu lên vai Arthur, hệt như người yêu thân mật.
Arthur ôm lấy eo cô, chu đáo vén giúp cô sợi tóc rủ xuống má, thấp giọng nói: "Đừng nôn nóng, đợi thêm lát nữa, hiện giờ hắn đang chụp hình trong hoa viên."
"Nếu như đêm nay hắn không lộ diện thì phải làm thế nào?"
"Không đâu, hắn nhất định sẽ ra chào hỏi khách khứa, ‘nhiệt tình đãi khách’ là cái hắn gọi là nguyên tắc."
"Hy vọng tình báo của các anh không nhầm lẫn, nếu như hắn không xuất hiện thì đêm nay chúng ta uổng công diễn một vở kịch rồi." Đường Mật nâng lông mi, ngẩng đầu từ dưới lên trên nhìn Arthur, nụ cười thì ngọt ngào nhưng đôi mắt thì lạnh băng, hờ hững chiếu lên mặt anh.
"Simon là chuyên gia nghe trộm giỏi nhất của chúng tôi, những tin tức này là cậu ta lấy được từ điện thoại di động của người hầu Emile." Arthur bình tĩnh trả lời. Anh nhìn vẻ mặt Đường Mật, tâm trạng có chút phức tạp. Đêm nay cô biểu hiện rất xuất sắc, trấn định mà tự nhiên, từ đầu đến cuối đều thể hiện ra một loại lực thích ứng hơn người, giống như động vật trong rừng, không cần bất cứ huấn luyện nào cũng có thể nhanh chóng dung nhập hoàn cảnh. Nhưng bất luận thay đổi như thế nào thì loại hào quang hiếu động mà tự do ở sâu trong ánh mắt cô trước sau cũng không cách nào che dấu được. Loại hào quang ấy chẳng những làm cho anh cực kỳ mê muội, mà còn muốn thu nạp lấy để từ từ nghiên cứu, thưởng thức, nhưng đồng thời anh cũng rất rõ cô luôn một mực kháng cự anh.
Có điều kháng cự lúc này của cô cũng không quan trọng, sau này bọn họ vẫn còn rất nhiều thời gian, điều quan trọng nhất trước mắt là làm thế nào để bảo đảm an toàn của cô cũng như thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ. Arthur mỉm cười một cái, tay nắm ở cánh tay Đường Mật siết chặt hơn.
"Hy vọng tất cả đều như lời anh nói. Tôi muốn vào toilet một chút, không ngại chứ? Vị hôn phu yêu quý." Đường Mật trừng mắt hỏi. Cánh tay cùng nhiệt độ thân thể anh làm cho cô cảm thấy có chút không thở nổi, hai chân vô thức muốn chạy trốn.
"Đương nhiên không, đi nhanh về nhanh, Mật Đường của anh." Arthur rất phối hợp lộ ra ánh mắt lưu luyến. Khi thân hình cô không chút do dự trốn khỏi khuỷu tay anh, anh âm thầm nhíu mày: "Trốn khỏi nhanh như vậy, vẫn có thể khiến người ta nhìn ra sơ hở, xem ra phải tăng cường huấn luyện mới được."
Đường Mật đi ra bên ngoài. Không khí trong sân rất mát mẻ, xuyên qua mùi thơm tươi mát của cây cỏ, tiếng cười cùng tiếng nhạc từ hành lang gấp khúc xa xa truyền đến, rồi tiếng côn trùng khẽ kêu dưới bầu trời đêm xanh sẫm, giống như một ly Vodka lạnh lẽo, còn ánh trăng màu vàng nhạt nơi xa xôi kia chính là miếng chanh nổi lên trong rượu.
Điều này làm cho cô hoàn toàn bình tĩnh lại, cô không quen ở nơi có nhiều người, cũng không thích nói chuyện với người lạ, thậm chí đã từng nếm trải ước chừng trong hai năm không hề nói câu nào (trong thời gian mắc chứng tự kỷ). Im lặng quan sát, suy nghĩ và khám phá những sự vật thú vị xung quanh là sở thích lớn nhất của cô, nhưng việc ấy cũng không có nghĩa là từ chối trao đổi với thế giới bên ngoại, chỉ là so với ngôn ngữ, cô càng quen dùng ống kính để đối thoại với thế giới này hơn. Thế nhưng hiện giờ, thói quen của cô đã bị phá vỡ, bởi người nắm giữ tính mạng ba nuôi cô - Arthur.
Sự xuất hiện của anh ta là một việc ngoài ý muốn, trong cuộc đời Đường Mật, việc ngoài ý muốn luôn thường xuyên phát sinh. Lúc nhỏ khi cha mẹ chết thảm, những đáng sợ gặp phải khi ở trong cô nhi viện cùng với tính chất công việc sau khi trưởng thành đều đã định trước cả đời cô luôn làm bạn với mạo hiểm, cũng đào tạo ra cô khi đối mặt với nguy hiểm thì đầu óc và cơ thể sẽ làm ra phản ứng nhanh nhẹn mà chuẩn xác nhất, có thể thích ứng với bất kỳ sự thay đổi hoàn cảnh nào. Thế nhưng Arthur lại khiến cô gặp phải khốn cảnh chưa bao giờ gặp, cô không thể nhìn rõ ý đồ của anh ta, cũng không thể thích ứng với sự thay đổi đa dạng của anh ta, càng không thể thoát khỏi khống chế của anh ta, chỉ có thể bị dắt đi trong vô thức, bước vào vực thẳm đã bố trí sẵn từ lâu. Mau chóng hoàn thành nhiệm vụ đồng thời rời xa anh ta, là ý nghĩ duy nhất của cô lúc này.
Đường Mật xách làn váy lên chuẩn bị trở lại đại sảnh, thật sự nếu không trở lại phỏng chừng Arthur sẽ không để yên cho cô, đương nhiên không phải là bạo lực trắng trợn, mà là cái loại xâm lấn cùng đả kích từ sâu tận đáy lòng, đây là thủ pháp trước sau như một anh ta ưa thích. Nhưng mà ngay lúc cô nhấc chân, một luồng sáng màu trắng bạc từ phía hồ nước chiếu tới, theo tiếng "tách" rất nhỏ, có ánh chớp lên, vẽ ra một đường như sao băng trong bóng đêm.
"Là đèn flash của máy chụp hình, có người đang chụp hình." Đường Mật kinh ngạc quay đầu, chân không tự chủ được bước tới gần hồ nước.