Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ngoài cửa sổ bầu trời bắt đầu ngưng tụ lại từng đám từng đám dày nặng mây đen, Hứa Thiên Mạc đứng dậy đem cửa sổ đóng lại, "Ba, ba muốn ăn hoa quả sao, con gọt táo cho ba ăn.”
Hứa Hướng Sơn vui cười hớn hở gật đầu, hắn phát hiện kỳ thực nằm viện cũng rất tốt, ít nhất khuê nữ có thời gian bồi tiếp hắn.
"Thiên Mạc, chị đã về nhà một tuần, khi nào chị mới trở lại?” - Thi Dao Vũ nói, Hứa Hướng Sơn nằm viện, Hứa Thiên Mạc đều là tan việc đến chỗ hắn, sau đó buổi tối về nhà mình ngủ.
Hứa Thiên Mạc nghiêng đầu dùng đầu cùng vai kẹp lấy điện thoại di động, "Làm sao vậy?” - Hai tay chăm chú gọt trái táo.
"Thằng bé muốn con về ? Để cho hắn ở nhà chờ đi, ba nằm viện hắn cũng không tới xem một chút.” - Hứa Hướng Sơn nghe được Thi Dao Vũ âm thanh thì chen vào nói.
"Ba, Dao Vũ rất bận bịu, ba nếu như muốn gặp Dao Vũ, mai con sẽ bảo hắn lại đây.” - Hứa Thiên Mạc cười nói, tùy tiện đem trái táo gọt xong đưa tới tay Hứa Hướng Sơn .
Hứa Thiên Mạc đứng lên đến đi ra phòng bệnh, ngồi ở bên ngoài ghế dựa, "Ngược lại tình huống giữa chúng ta mẹ em cũng biết rồi, chị có trở về hay không đến cũng không ảnh hưởng gì, chờ qua một thời gian ngắn chị lại trở về một chuyến đem đồ vật của mình dọn dẹp một chút sau đó sẽ dọn ra."
"Mẹ, chị ấy nói sẽ không trở lại.”
Hứa Thiên Mạc nghe được Thi Dao Vũ ở cùng người bên cạnh nói chuyện, hỏi, "Em nói chuyện với người nào, bên cạnh em là ai a?"
"Không có, không có, vậy cứ như thế đi, em trước tiên cúp máy."
Liêu An mới từ trong nhà làm cơm trở lại, nhìn thấy Hứa Thiên Mạc ngồi ở ngoài phòng bệnh, "Mạc mạc, làm sao lại ngồi ở đây?"
"Há, vừa nãy cùng Dao Vũ gọi điện thoại.” - Hứa Thiên Mạc đem điện thoại di động cất trong túi quần, đứng lên tới đón hộp cơm trong tay Liêu An.
"Mẹ hầm canh bồ câu, lát nữa con ăn nhiều một chút."
"Mẹ để ba uống đi, con không có khẩu vị."
"Con đứa nhỏ này, nhìn con xanh xao vàng vọt, phải bồi bổ nhiều."
"..."
Đến tám giờ, Hứa Thiên Mạc liền về nhà, Liêu An buổi tối đều là ở trong phòng bệnh bồi Hứa Hướng Sơn. Hứa Thiên Mạc lên lầu, liền nhìn thấy một bóng người đen thùi lùi cửa đứng trước nhà mình.
"Là ai vậy, lại đứng trước cửa nhà tôi, nói cho anh biết là tôi đã luyện qua đai đen taekwondo, anh biết đai đen taekwondo có ý gì không, chính là tôi giáng một chưởng xuống, tấm ván gỗ năm centimet lập tức rạn nứt!” - Hứa Thiên Mạc căng thẳng hô, dưới chân đã chuẩn bị chạy đi.
"Tôi nghe nói luyện đến đai đen taekwondo ít nhất cũng phải chừng bốn mươi tuổi, Mạc nói hiện tại mình bao nhiêu tuổi rồi?" - Bóng người kia cười khẽ hỏi.
Nghe được tiếng nói quen thuộc này, Hứa Thiên Mạc càng muốn nhanh chân chạy, "Chị làm sao lại đến?”
"Tìm Mạc nói chuyện.” Nghiêm Như Tuyết chậm rãi nói.
"Giữa chúng ta không có chuyện gì, nên không có gì để nói, lại nói đã muộn, bên ngoài nhanh sắp mưa rồi, chị đi về trước đi.” - Hứa Thiên Mạc nói.
"Mạc đang trốn tôi?" - Nghiêm Như Tuyết áp sát Hứa Thiên Mạc, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm nàng.
Nhìn thấy mặt nàng đột nhiên phóng to, Hứa Thiên Mạc hô hấp cứng lại, "Tôi không có."
"Mạc có, ánh mắt của Mạc đang né tránh tôi."
Hứa Thiên Mạc quýnh lên, dùng tay che lại con mắt của mình, "Chị không được nhìn tôi, có chuyện liền nói đi.” – Nàng không muốn tiếp tục cùng Nghiêm Như Tuyết tranh luận cái vấn đề này, giữa hai người đối thoại đều muốn biến thành kịch Quỳnh Dao.
"Tôi thích Mạc.”
Hả?
Hứa Thiên Mạc khiếp sợ buông lỏng tay ra, sững sờ nhìn Nghiêm Như Tuyết.
Nhìn thấy vẻ mặt Hứa Thiên Mạc, Nghiêm Như Tuyết không xác định hỏi, “Muốn tôi nói tôi yêu Mạc sao?"
Nếu muốn, tôi cũng có thể nói.
"Tôi không yêu chị!” - Hứa Thiên Mạc vội vàng hô, nàng cảm thấy đầu của nàng không chứa nổi tin tức lớn như vậy.
"Tại sao?"
Hứa Thiên Mạc nhất thời bế tắc, tại sao lại hỏi mình câu này a, "Chờ một chút, chị để cho tôi ngẫm lại một chút.”
Mặc dù nói Nghiêm Như Tuyết là mẹ chồng nàng, nhưng cũng chỉ là trên danh nghĩa. Nói đến tuổi Nghiêm Như Tuyết, tuy nói nàng có một nhi tử lớn như vậy, nhưng tướng mạo của nàng vẫn là không thể chê. Hơn nữa nàng là bà chủ Đông Thủy, khắp mọi mặt đều ưu tú, ở với nàng mặt nào cũng đều thấy chính mình chiếm tiện nghi nàng.
"Chị rất tốt, nhưng tôi không thích chị, chị còn là mẹ Thi Dao Vũ, cuối cùng còn có điểm trọng yếu nhất chính là tôi yêu thích đàn ông.” - Cân nhắc hồi lâu, Hứa Thiên Mạc mới nói ra từ chối đáp án.
"Đây là lần đầu tiên tôi gần tình yêu như vậy, tôi sống nhiều năm, vì ba, vì con trai, vì người khác. Rốt cục ở hiện tại tôi gặp phải Mạc. Mạc biết đây là cảm giác gì không?”
"Tôi..”
"Cho nên nói, Hứa Thiên Mạc, em đừng hòng ngăn trở hạnh phúc của tôi.”
Ơ, này vẫn là sai lầm của mình ư, Hứa Thiên Mạc chỉ mình á khẩu không trả lời được nhìn Nghiêm Như Tuyết rời đi.
Hứa Thiên Mạc tắm xong từ phòng vệ sinh lúc đi ra, bên ngoài đã mưa to, nàng nằm ở trên giường trằn trọc trở mình ngủ không được, nàng nhìn đồng hồ, tiếp tục nằm xuống lại ép buộc chính mình ngủ, trong đầu nàng không ngừng hiện lên Nghiêm Như Tuyết buổi tối nói với nàng. Nên làm cái gì bây giờ, Hứa Thiên Mạc than, trừng hai mắt nhìn chằm chằm trần nhà.
Thi Dao Vũ đẩy cửa thư phòng ra, liền nhìn thấy Nghiêm Như Tuyết nhìn về máy vi tính cười, hắn ở trên cửa gõ gõ, "Mẹ, mẹ rảnh không, con đi vào nói chuyện chút.”
"Con vào đi.” - Nghiêm Như Tuyết tầm mắt từ trong máy vi tính dời đi, dùng tay vén tóc ra sau.
"Mẹ, mẹ đang nhìn cái gì? Cười vui vẻ như vậy? - Thi Dao Vũ liếc trộm một chút máy vi tính, phát hiện chỉ là một đống số liệu phổ thông.
Nghiêm Như Tuyết sờ sờ đầu Thi Dao Vũ, “Lúc này mà còn tìm mẹ, có việc?"
"Mẹ, con muốn nói với mẹ việc này.” - Thi Dao Vũ nửa ngồi nửa quỳ , lôi kéo tay Nghiêm Như Tuyết – “Con muốn chuyển ra ngoài.”
"Ở nhà không tốt?" - Nghiêm Như Tuyết cười hỏi.
"Không phải, con đã lớn như vậy, con muốn độc lập, ở bên ngoài có thể rèn luyện chính mình mà.” - Thi Dao Vũ làm nũng nói.
"Con trước đây chính là một đứa nhỏ, không nghĩ tới lập tức lại lớn như vậy rồi." - Nghiêm Như Tuyết cảm khái nói.
Đứa nhỏ? Thi Dao Vũ xạm mặt lại, hô, "Mẹ!" .
"Con muốn dời ra ngoài thì dời ra ngoài đi.” - Nghiêm Như Tuyết biết Thi Dao Vũ tại sao muốn đi ra ngoài, nhưng nam đại bất trung lưu, nàng sảng khoái đồng ý.
"Cảm ơn mẹ.”
"Đúng rồi, đêm qua ba gọi điện thoại cho con, nói tới nửa ngày con nhìn ý ba thật giống như muốn chuyển tới đây sống cùng mẹ.” -Thi Dao Vũ đứng ở cửa thư phòng quay đầu nói.
"Mẹ biết rồi.” - Nghiêm Như Tuyết ánh mắt mang theo sắc bén.