Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ánh mắt hung tợn quét nhìn toàn thân Lãnh Tử Tình, Cổ Dương xác định cô nhất định là người giúp việc nhà Lôi Tuấn Vũ! Bởi vì phụ nữ có thể xuất hiện ở bên người hắn, bắt buộc phải đạt tiêu chuẩn ba vòng, Lôi Tuấn Vũ là một tên cực kỳ kén chọn! Cô nàng nhìn qua đã thấy hầu như chẳng có gì này khẳng định không phải là phụ nữ của hắn!
Thế nhưng, nếu cô đã ở nhà thì vì cái gì mà anh nhấn chuông đến một trăm tám mươi lần mà cô vẫn giả vờ không nghe thấy? [Anh ơi, lần trước anh nói là "một trăm linh tám lần"
đấy, sao bây giờ đã thành "một trăm tám mươi lần" rồi? Anh có dùng thủ pháp nói quá, thì cũng không đến mức đã ngoa dụ rồi, lại còn ngoa dụ thêm một lần nữa lên đến gần gấp đôi chứ? :))] Lôi Tuấn Vũ nói trong nhà có người, chính là nói người giúp việc bị lãng tai này?!
Cô nàng chết tiệt! Cúi đầu nhìn những mảnh sứ nhỏ trên mặt đất, Cổ Dương lạnh lùng nói:
"Cô đánh vỡ bình hoa yêu thích nhất của Vũ. Cô xác định một năm tiền công của cô có thể đền bù đủ?!"
Cái gì vậy? Hắn đang nói đến chiếc bình hoa bị vỡ nát này sao? Lôi Tuấn Vũ yêu thích nhất?
Một năm tiền công? Có phải hắn nghĩ mình là người hầu của Lôi Tuấn Vũ hay không? Tên trộm này quen biết Lôi Tuấn Vũ? "Anh là ai? Vì sao giữa ban ngày ban mặt lại vụng trộm vào nhà của người khác? Anh muốn làm cái gì?!"
Lãnh Tử Tình cuối cùng cũng lấy lại được tiếng nói, cô bắt đầu chất vấn người đàn ông này. Nguồn truyện: Truyện FULL
Nói là chất vấn, nhưng thực ra cô cũng không dám ngẩng đầu nhìn mặt hắn, mấy vệt máu kia hình như vẫn còn chảy. Trong lòng đã hơi có chút chột dạ, ngộ nhỡ hắn không phải trộm, chị gái à, chị không phải là đã đi quá xa?! Vã mồ hôi!
"Tôi là ai? Vậy tôi cũng muốn hỏi chút, cô là ai?!" Cổ Dương đang nói, di động bỗng vang lên, anh nhanh chóng bắt máy, mày không khỏi nhíu lại, dường như có chút cáu kỉnh. Không đợi anh mở miệng, trong di động liền vang lên tiếng Lôi Tuấn Vũ: "Cổ? Làm sao mà vẫn còn chưa quay lại thế? Cho dù trong nhà không có người cũng không làm khó được cậu đi?" Ngữ khí Lôi Tuấn Vũ rõ ràng có chút lo lắng. Xem ra tập tài liệu này có vẻ rất quan trọng với hắn.
Tiếng trong di động rất lớn, Lãnh Tử Tình lập tức nhận ra giọng Lôi Tuấn Vũ, nói như vậy, người đàn ông này là… bạn của Lôi Tuấn Vũ?! Ách, gì chứ, làm sao mà người ta biết được!
Len lén nhìn thoáng qua má của người kia, trời ạ! Vô cùng thê thảm, rất nhiều máu! Nhưng mà cũng không thể trách cô được. Ai bảo trước đó không có ai thông báo trước với cô! Cô làm như thế cũng chỉ là để tự vệ nha! Thừa dịp người đàn ông này còn đang nghe điện thoại không rảnh, Lãnh Tử Tình lén lút lùi về phía sau chạy trốn, bước rất nhỏ, cơ hồ không nhìn ra cô đang di chuyển.
"A! Vũ, tôi vừa mới về nước, cậu đã liền tặng tôi một món quà lớn thế này? Không có ai ở
nhà thực ra tôi còn không lo lắng, nhưng hiện giờ trong nhà không chỉ có người, mà lại còn là một người giúp việc bạo lực! Tốt lắm, mười phút nữa tôi sẽ đem cả văn kiện và hung thủ muốn giết tôi này đến. Vết thương của tôi sẽ ghi cho cậu. Xem xem mấy dự án quy hoạch có cái nào tốt nhất thì đưa ra đây! Tập đoàn Cổ Thị sẽ không ngại lên kế hoạch phát triển quảng cáo. Nếu không, tôi sẽ giữ nguyên hiện trạng để tố cáo cậu tổn thương thân thể!" Cổ
Dương đang nói chuyện, liền ngẩng đầu, hét lớn: "Chết tiệt! Ngươi nghĩ là có thể chạy thoát được à?" Phút chốc tắt điện thoại, vươn tay đến dễ dàng bắt lại Lãnh Tử Tình đã di chuyển gần đến cửa phòng.
Lôi Tuấn Vũ đưa điện thoại ra xa khỏi tai, cách đến cả thước. Cậu ta đang quát mình sao?
Không thể nào! Nghe có vẻ như là quát cái người đang ở nhà kia! Là Tử Tình? Hung thủ muốn giết người? Cổ Dương với thân thủ như vậy mà lại bị thương? Cái gì chứ! Anh chẳng qua chỉ là nhờ Cổ Dương đang thuận đường nên qua nhà lấy giúp anh tập tài liệu thôi mà.
Nếu không có hai bên cha mẹ làm ầm ĩ, anh sao lại có thể để quên văn kiện quan trọng như vậy ở nhà được. Ôi cái cuộc hôn nhân này! Vốn cứ tưởng là khúc nhạc dạo của cuộc sống tự do, nhưng sao mà anh lại có chút cảm giác giống như vận rủi mới bắt đầu thế này?