Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lãnh Tử Tình cũng hiếu kỳ nhìn về hướng cô ta chỉ, hai người đàn ông đi từ cửa vào mặc tây trang là lượt, đằng trước là một người khuôn mặt nghiêm túc, tuổi còn trẻ nhưng cực kỳ có uy nghiêm. Người đằng sau bị anh ta che khuất, Lãnh Tử Tình không nhìn thấy gương mặt, chỉ cảm thấy đó cũng không phải là người tầm thường!
Liền thấy mấy ông giám đốc lúc nãy vội vàng đon đả vây quanh, trật tự đi theo, đưa bọn họ đến hàng ghế giám khảo. Mà người đàn ông đi trước không ngồi xuống luôn mà lịch sự đưa tay mời người đàn ông đi sau ngồi xuống trước.
Lãnh Tử Tình nhìn bóng dáng của người đàn ông kia, lắc lắc đầu. Rốt cuộc người nào là chủ tịch nhỉ? Hai người đàn ông xem ra đều rất có phong thái tổng tài.
Chưa kịp thu hồi ánh mắt lại thì người chủ trì bên này đã khai mạc, cuộc thi chính thức bắt đầu!
Lãnh Tử Tình giật thót, trời ơi! Có ai mà không căng thẳng cơ chứ! Tim cô như nhảy vọt ra ngoài!
Cuộc thi sắp xếp vài vị giám đốc làm khách hàng, buộc thí sinh của các phòng ban làm các kiểu phục vụ, chủ yếu dùng tiếng Anh đối thoại, trao đổi với khách hàng. Trận đầu là phòng tiền sảnh thi, bốn người bước lên trước, khuôn mặt tươi cười rất chuẩn mực, đứng sang một bên, thật là một cảnh tượng hay. Búp bê sứ Doãn Thiến cũng nằm trong số bốn người đó.
Giọng nói rất ngọt ngào rất hay, không quá điệu đà ẽo ợt.
Một vị giám đốc đóng vai khách hàng đi vào "khách sạn", nói tiếng Anh lưu loát, bốn người đứng trên sàn đấu lần lượt giao lưu với ông ta. Đang nói thì dưới khán đài chợt có tiếng hô:
"Stop!"
Mọi người khựng lại, không dám nói năng gì, căng thẳng nhìn xuống dưới.
Chỉ thấy ở vị trí chủ tịch, hai người đàn ông đang trao đổi. Nhất định là chủ tịch không hài lòng với hình thức của cuộc thi này! Tim Lãnh Tử Tình cũng theo đó mà đập thình thịch loạn xạ. Hình thức này cô còn có thể chấp nhận được, đừng ra đề thi đa dạng gì gì đó mới tốt à nha! Cô chỉ muốn cố gắng tỉ thí một chút, hoàn thành tâm nguyện của phòng tạp vụ thôi.
Làm ơn đừng phát sinh biến cố gì thì tốt quá!
Văn Quang Nhiễm thì thầm vài câu với vị tổng giám đốc bên cạnh, chỉ thấy vị tổng giám đốc kia liên tiếp gật đầu. Sau đó ông ta đứng lên dặn dò người dẫn chương trình vài câu.
Người dẫn chương trình lập tức nói: "Cuộc thi ngày hôm nay chúng ta cực kỳ vinh dự được chào đón chủ tịch, Văn tiên sinh tôn kính của chúng ta đích thân đại giá quang lâm, ngoài ra chủ tịch Văn và bằng hữu của ngài sẽ đóng vai khách quý của cuộc thi, cùngcác thí sinh đối thoại, giao lưu. Xin mọi người cho một tràng pháo tay hoan nghênh Văn chủ tịch!"
Các thí sinh đầu tiên ngớ người ra vài giây rồi sau đó lập tức vỗ tay nhiệt liệt. Chỉ sợ trong tiếng vỗ tay này có nhiều lo lắng hơn là sự kinh hỉ!
Tiếng vỗ tay còn chưa ngừng lại thì Văn Quang Nhiễm đã đứng lên. Anh ta nhướn mày mời người đàn ông bên cạnh cùng lên sân khấu, nhưng người đàn ông bên cạnh tựa hồ rất không tình nguyện, khuôn mặt đeo kính râm lắc lắc tỏ vẻ từ chối.
Văn Quang Nhiễm cười nói: "Đã đến đây rồi thì cùng tham gia chút đi! Năng lực ngôn ngữ của ông sao không thể hiện ở đây một chút nhỉ?"
Lãnh Tử Tình phát hiện chủ tịch Văn có hai má lúm đồng tiền rất rõ. Vừa mỉm cười đã làm thay đổi triệt để hình tượng nghiêm khắc của anh ta.
Người đàn ông đang ngồi hừ lên một tiếng, nghĩ ngợi chút rồi đứng dậy nói: "Nếu không phải tình cờ gặp ông ở đây thì ông cho rằng tôi sẽ lãng phí thời gian quý báu của tôi vào việc này sao?" Nguồn truyện: Truyện FULL
"Tôi cũng cực kỳ tò mò về việc tại sao ông lại xuất hiện trong địa bàn của tôi đấy. Chẳng lẽ ông là gián điệp thương mại hay sao?" Văn Quang Nhiễm càng cười sáng lạn.
Thấy chủ tịch tươi cười, đám giám đốc ai cũng cười phụ hoạ theo.
Lôi Tuấn Vũ khinh thường nói: "Ông cho là ai cũng xem trọng việc làm ăn của ông à? Tôi chỉ có thời gian mười phút mà thôi!" Hắn nhìn nhìn đồng hồ, nói không kiên nhẫn.
"Được, tôi mượn ông mười phút!" Văn Quang Nhiễm trả lời rất hào sảng.
Lãnh Tử Tình cảm thấy giọng nói của người đàn ông kia có chút quen tai, nhưng cô cũng chỉ có thể nhìn thấy dáng vẻ của hắn, nhất thời không nhớ ra hắn là ai. Dù sao mình từ lúc mất trí nhớ đến giờ cũng không nhớ ra đã gặp qua những người nào.
Người đàn ông kia đi trước Văn Quang Nhiễm, trước tiên đi đến đứng trước mặt bốn thí sinh kia, ánh mắt lần lượt đảo qua từng người. Bốn thí sinh không ngờ chủ tịch lại đích thân đến nói chuyện với bọn họ, nhất thời đều ngẩn người ra.
Vẫn là Doãn Thiến phản ứng nhanh nhẹn, lập tức mỉm cười tiến lên nói: "Hello sir! mTruyen.net e to our hotel!" [Xin chào tiên sinh, hoan nghênh ngài đến với khách sạn chúng tôi!]
Văn Quang Nhiễm nhướn mày nhìn nhìn cô, ánh mắt dừng lại vài giây, tựa hồ khá là tán thưởng sự linh hoạt của cô.
Lãnh Tử Tình cũng toát mồ hôi lo cho bọn họ. Chủ tịch Văn này và người đàn ông kia sẽ không ra đề bài nào quá khó cho họ chứ? Có điều còn tốt, người đàn ông đó chẳng phải là nói chỉ cho mười phút thôi sao? Vậy chỉ e là cũng không tới phiên cô bị làm khó dễ!
Vỗ vỗ tay lên ngực, Lãnh Tử Tình yên tâm hơn rất nhiều.
Quả nhiên, chợt nghe thấy Lôi Tuấn Vũ bình thản nói: "Descendre à l"hôtel." [Nghỉ tại khách sạn.]
Ách? Bốn thí sinh trợn mắt lên nghe không hiểu. Doãn Thiến lập tức phản ứng lại, vị tiên sinh nói căn bản không phải là tiếng Anh. Là loại ngôn ngữ nào cô cũng không biết. Không thể cứ vậy mà đứng thuỗn ra được, vì thế Doãn Thiến không chút hoang mang nói: "Can you speak English?" [Ngài có nói được tiếng Anh không ạ?]
Kỳ thật biểu hiện của Doãn Thiến mà nói nếu như mấy người bọn họ đang trong lúc làm việc thì ai cũng sẽ đều nói như vậy. Chỉ là vì ba người kia tựa hồ bị uy danh chủ tịch dọa cho ngây ngẩn, nhất thời không phản ứng kịp. Doãn Thiến cũng chỉ là không coi Văn Quang Nhiễm là chủ tịch mà thôi!
Người đàn ông kia chỉ thờ ơ liếc mắt nhìn Doãn Thiến, tựa hồ không có chút cảm giác nào đối với giọng nói ngọt ngào kia. Hắn thậm chí ngay cả kính râm trên mặt cũng không thèm gỡ xuống, lạnh lùng đáp: "No!"
Doãn Thiến sửng sốt, người đàn ông này rõ ràng là tới làm khó các cô mà! Vẫn duy trì nụ cười tiêu chuẩn trên môi, cô vội lấy ra một tờ đơn giá nghỉ đêm tại khách sạn bằng tiếng Pháp, ra ký hiệu bằng tay mời hắn lựa chọn.
Không ngờ Lôi Tuấn Vũ căn bản ngay cả liếc mắt nhìn cũng không thèm.
Văn Quang Nhiễm cười nói: "Ê! Vũ, ông cố tình phải không? Mười phút này của ông định sao đây?"
Người đàn ông kia cũng trả lời: "Vous m"avez demandé de venir, je suis très occupé, est-ce bien cela?" [Là ông mời tôi đến, ông cho rằng tôi rảnh rỗi lắm sao?]
[AC: Hix, chị tác giả này đã không biết tiếng Pháp còn chơi nổi, viết loạn tùng bậy lên, làm mình lại phải đi sửa hộ cho đúng ngữ pháp, đã thế lại còn dịch ra tiếng Trung sai so với câu tiếng Pháp sử dụng nữa chứ! Thôi mình cứ để câu dịch theo ý tác giả!]
Văn quang nhiễm khoát tay, nói: "Ligne, vous continuez. Le plus vous rendre les choses difficiles pour eux, plus les avantages pour moi, n"est-ce pas?" [Được, ông tiếp tục đi. Ông càng làm khó dễ bọn họ, đối với tôi càng có nhiều ích lợi, không phải sao?]
[AC: Chịu không hiểu tác giả dùng từ "ligne" ở đây là sao, hơn 15 năm học tiếng Pháp của mình cũng chưa thấy ai nói như thế! _ __"]
Lôi Tuấn Vũ bĩu bĩu môi, từ chối cho ý kiến. Hắn đang giúp Văn Quang Nhiễm, chẳng phải là nói thi đấu hay sao? Nếu đã là thi đấu, thì phải có rất nhiều nhân tố không lường trước được. Chẳng lẽ bọn họ dám bảo đảm khách nào đến khách sạn của bọn họ cũng là người văn minh lịch sự à?!
Vì vậy, hắn quay về phía bốn vị mỹ nữ kia nói: "Personne ne parle français, non?" [Không có người nào nói được tiếng Pháp sao?]