Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Không có! Chúng ta trong sạch như vậy, em có gì phải sợ!" Lãnh Tử Tình nói cho có lệ, trong lòng lại như một con thỏ sợ hãi đang nhảy nhót lung tung.
Hoa Bá thâm sâu nhìn cô, làm cô không được tự nhiên mà nhìn vào mắt anh.
Trong đôi mắt kia có tình cảm sâu lắng và nỗi khổ khôn cùng…
Chợt nghe anh sâu xa nói: "Chúng ta trong sạch sao?"
Đoàng một tiếng, tim Lãnh Tử Tình như bị vật gì đụng mạnh! Bọn họ… trong sạch sao?! Tim như đồng hồ quả lắc không ngừng dao động, bất an suy ngẫm hai chữ này.
Hoa Bá đột nhiên cười giễu: "Sợ hãi sao?"
Lãnh Tử Tình ngây ngốc ngẩng đầu, đón nhận ánh mắt kiên định đang hỏi của anh, bỗng nhiên kích động nói: "Mang em đi!"
Xin hãy mang em rời đi! Trong lòng cô kêu lên! Hoa Bá! Hiện giờ chỉ có anh có thể giúp em, cũng chỉ có anh chấp nhận. Mang em đi! Mang em đi đi!
Mắt Hoa Bá trong nháy mắt sáng bừng lên, anh còn ra sức nhìn chằm chằm vào mắt cô, xem xét sự kiên định kia rốt cuộc có bao nhiêu bền vững, cho dù đổi lấy là đôi mi run rẩy của cô và ánh mắt ngẫu nhiên hối tiếc kia, ý chí lóe lên bất định kia dường như đang cần sự động viên của anh.
Tử Dạ! Anh không cho phép em hối hận!
Nhanh chóng nắm lấy cánh tay cô, Hoa Bá nhấc chân kéo cô rời đi…
Xe một đường thẳng đến nơi ở của Lãnh Tử Tình!
Lãnh Tử Tình trong lòng run sợ mở cửa nhà, xem xét từng phòng. Vẫn may!
Không thấy bóng dáng Lôi Tuấn Vũ. Tảng đá đè nặng trong lòng liền được buông xuống.
May quá, hắn không có nhà!
Mồ hôi ướt đẫm lòng bàn tay, dường như tiết lộ sự e sợ của cô đối với hắn! Cô sao lại nhát gan như vậy, hắn chẳng lẽ lại là độc xà mãnh thú sao?!
Hoa Bá chờ trong xe có chút lo lắng, không kìm lòng được cũng đi vào theo. Nhìn thấy Lãnh Tử Tình ngây ngốc đứng trong phòng khách không có hành động gì.
"Em hiện giờ hối hận vẫn còn kịp!" Giọng Hoa Bá có chút tổn thương, dường như sợ phải nghe thấy đáp án không muốn nghe.
Lãnh Tử Tình cắn răng, kiên định nói: "Hối hận cái gì?! Sao có thể?! Anh chờ mấy phút!"
Lãnh Tử Tình cuống quýt sắp xếp va li của mình, dưới sự giám sát của Hoa Bá, chỉ mang theo vài bộ quần áo để thay, còn có máy tính xách tay vẫn luôn không rời khỏi cô. Hộ chiếu, chứng minh thư tất cả đều bỏ vào túi.
Hoa Bá trừng mắt liếc nhìn nhà của bọn họ, bài trí xa hoa như vậy, hơn nữa chỗ nào cũng có phong cách bá đạo, khiến anh nhìn liền thấy chán ghét. Kéo va li của cô, đi trước mở cửa phòng. Lúc này đây anh đã hạ quyết tâm! Anh không thể khoanh tay đứng nhìn!
Lãnh Tử Tình quay đầu nhìn lại khắp phòng khách, cái ghế sô pha kia, còn có cầu thang xoắn, cửa phòng ngủ lầu hai ở ngay góc ngoặt kia… Lãnh Tử Tình không khỏi giật mình.
Thật sự phải bỏ đi sao? Vì sao lúc này đây tâm tình lại có chút không nỡ?! Không đau khổ
như trước, nhưng lại có vài phần lưu luyến. Chết thật chết thật, chẳng lẽ người bị cường bạo cũng sẽ yêu tội phạm cường bạo sao?!
Cô vuốt ve tủ giầy bằng gỗ lim ở cửa, cắn răng một cái, liền bước ra ngoài.
Lãnh Tử Tình, mày phải làm một người hoàn toàn mới! Làm một người phụ nữ không bị Lôi Tuấn Vũ trói buộc! Hắn không phải là gông cùm của mày, mày phải sống thật tự do tự tại! Mày không phải là công cụ sai khiến của hắn, là người phụ nữ gọi là đến đuổi là đi!
Từ lúc ra khỏi nhà hàng cho đến khi thu xếp xong mọi thứ, chỉ mất thời gian nửa giờ đồng hồ. Mà Hoa Bá thì vừa lái xe vừa gọi điện thoại, sắp xếp cái này bố trí cái kia.
Lãnh Tử Tình nghe thấy anh giao nhà xuất bản Hoa Bá cho Chu Đồng, hình như muốn để cô ta làm phụ trách nhà xuất bản. Lại nghe thấy anh mua vé máy bay rồi lại sắp xếp việc trong nhà, hình như là muốn xuất ngoại!
"Chúng ta sẽ ra nước ngoài sao? Đi đâu?" Lãnh Tử Tình bất an hỏi. Ra nước ngoài có an toàn không? Lôi Tuấn Vũ có điều tra ra không? Cô dường như nhìn thấy cảnh mình bị ép trở
về, ép ở trên giường! Ánh mắt hung tợn kia của hắn sẽ ăn sống nuốt tươi cô!
"Đúng vậy! Em có tin anh không?" Hoa Bá đột nhiên có chút chân thành hỏi.
"Đương nhiên!" Lãnh Tử Tình không hề nghĩ ngợi trả lời. Cô hiện giờ không tin anh thì có thể tin ai?! Vả lại cho dù bây giờ anh đem bán cô, cô cũng không còn đường lui nữa rồi! Huống hồ, anh sao có thể đem bán cô được? Cô cũng không đáng tiền!
"Vậy là tốt rồi. Chúng ta phải lập tức ra nước ngoài, đến Tokyo Nhật Bản. Sau đó chúng ta lập tức bay trở về. Nhất định phải hoàn thành trong hôm nay. Hiểu chưa?" Hoa Bá giải thích rõ ràng.
Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất. Anh là muốn lấy việc ra nước ngoài làm ngụy trang, để hắn có điều tra cũng sẽ không điều tra được sao? Hắn sẽ điều tra thông tin xuất cảnh, sẽ không đi điều tra thông tin nhập cảnh. Thật là một nước cờ hay!
Lãnh Tử Tình lẳng lặng nhìn anh, không phải là anh đã sớm thu xếp hết rồi chứ?!
"Hoa Bá, sao em cứ có cảm giác như lên phải thuyền giặc vậy? Không phải là anh đã sớm có dự tính rồi chứ?"
Hoa Bá đột nhiên nở nụ cười, cố ý khoa trương nói: "Sao vậy? Sợ rồi hả?"
Lãnh Tử Tình ho khẽ, vỗ vỗ ngực nói: "Em sợ cái gì! Chuyện mà Lãnh Tử Tình em đã quyết định, thì nhất định phải làm đến cùng!
Bỏ dở giữa chừng xưa nay không phải là tác phong của em!"
Hoa Bá lại khinh miệt liếc mắt đánh giá phần ngực của cô, lắc lắc đầu, nói: "Đừng vỗ nữa, còn vỗ nữa e là sẽ thành sân bay đấy!"
"Anh! Hoa Bá! Anh thật quá đáng nha!" Lãnh Tử Tình lập tức đỏ bừng mặt, đánh vào cánh tay Hoa Bá một cái.
"Ấy! Cẩn thận!" Lãnh Tử Tình vừa nhìn thấy tình huống phía trước, bị dọa đến toát mồ hôi lạnh. Hoa Bá này lại làm cho tay lái trượt đi, suýt nữa đụng vào xe bên cạnh.
"Ha ha!" Hoa Bá cười đến vô cùng đắc ý! Anh là cố ý dọa cô, để cô biết anh đánh cược mạng để điên cùng cô!
"Đúng rồi, anh định sắp xếp như thế nào cho một người lớn còn sống sờ sờ như em đây?"
Lãnh Tử Tình không khỏi tò mò hỏi.
"Em? Em là con sâu mạng, chỉ cần có máy tính, em liền đói không chết! Cho nên, em có thể không cần ra khỏi cửa. Chỉ cần một cái máy tính xách tay là được."
Lãnh Tử Tình gật gật đầu, tỏ vẻ đồng ý. Lại hỏi: "Vậy còn anh?"
"Anh hả? Anh chỉ cần có em là đủ rồi!" Hoa Bá thản nhiên nói.
"Anh bán nhà xuất bản rồi sao?" Lãnh Tử Tình bừng tỉnh đại ngộ, kinh ngạc kêu lên.
"Ừm." Đáp án khẳng định.
"Anh cũng bán cả nhà rồi sao?" Lại thét chói tai.
"Ừm." Gật mạnh đầu.
"Còn xe? Chiếc xe này thì sao?" Lãnh Tử Tình kinh ngạc chỉ vào chỗ ngồi của anh.
"Ừm." Đáp án hoàn toàn là khẳng định.
Điên rồi! Anh thật sự điên rồi! Đây là anh muốn cùng cô bỏ trốn nha! Cô bây giờ mới ý thức được.
"Hoa Bá, anh không cần phải vì em…"
"Có cần!"
"Hoa Bá, em kỳ thật…"
"Anh biết!"
"Anh biết cái gì?! Anh căn bản là cái gì cũng không biết!" Lãnh Tử Tình gấp đến độ vò đầu bứt tai.
"Tử Dạ, anh là Hoa Bá, cũng là Elaine! Anh hiểu em! Em hiện giờ rất mâu thuẫn.
Nhưng em yên tâm, anh sẽ không ép buộc em, em không cần hứa hẹn gì với anh cả. Là anh cam tâm tình nguyện! Anh còn muốn cảm ơn em đã cho anh cơ hội này, nếu không anh sẽ hối hận cả đời!" Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Lãnh Tử Tình nhìn ánh mắt kiên định của anh, hốc mắt lại ươn ướt!
"Rầm" một tiếng, hình như là tiếng đụng xe…