Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Được rồi, mẹ à! Để ở đây cho Tử Tình từ từ uống đi mẹ! Cô ấy vừa mới ăn cơm tối no xong, nếu uống nhiều hơn nữa, nhỡ đâu lại nôn hết ra, thế thì bao tâm sức của mẹ lại uổng phí mất!" Lôi Tuấn Vũ rốt cuộc lên tiếng. Thế nhưng, lời nói dường như lại không khiến cho người ta dễ chịu. Lãnh Tử Tình nghe xong chợt cảm thấy dạ dày cuộn lại, từng đợt từng đợt như muốn dâng lên!
"A, phải phải! Để từ từ uống, Đừng vội!" Tiêu Duệ vội vàng đem bát giữ nhiệt đậy nắp lại, để qua một bên.
Lãnh Tử Tình cố gắng áp chế chỗ canh đang muốn trào lên cổ họng, liếc mắt nhìn Lôi Tuấn Vũ một cái tỏ ý cảm kích. Coi như hắn còn biết có đi có lại, nếu hắn không lên tiếng, chỉ sợ theo tính cách của cô sẽ thật sự phải uống hết cả bát canh hạt sen kia. Nhưng nếu hắn mà nói sớm hơn một chút nữa có phải là tốt hơn không! Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http:// mTruyen.net
"Tuấn Vũ à, mẹ và cha con muốn đi nghỉ một chuyến. Con và Tử Tình ở cùng nhau phải thật tốt đấy nhé!" Tiêu Duệ nhẹ nhàng nói. Đối với đứa con này, bà thật sự dành trọn tình yêu thương. Hơn nữa, Lôi Tuấn Vũ cũng là một đứa con vô cùng xuất sắc, bà nhìn chỗ nào cũng đều cảm thấy hài lòng. Mỗi lần Lôi Đình muốn ra tay dạy dỗ, trong lòng bà luôn cảm thấy rất đau. Nhưng vì uy nghiêm của Lôi Đình, bà cũng không thể công khai ngăn cản. Bà biết ở phương diện giáo dục con, Lôi Đình ông ấy đúng. Mặc dù bất cứ chuyện gì ông cũng thuận theo ý muốn của bà, nhưng chỉ riêng với việc giáo dục Lôi Tuấn Vũ, Lôi Đình từ trước tới giờ đều luôn thưởng phạt phân minh. Khi còn nhỏ, cho dù có những lúc Lôi Tuấn Vũ bị đánh, bà cũng chỉ có thể đứng một bên lo lắng. Hiện giờ con đã lớn, đã có sự nghiệp và gia đình riêng. Người làm mẹ là bà cũng cảm thấy có chút mất mát, nhưng mà cũng thực sự vui mừng.
"A? Cha mẹ á? Định đi đâu thế ạ? Đi bao lâu ạ?" Ngữ khí của Lôi Tuấn Vũ không tránh khỏi có chút hưng phấn. Anh cố gắng khắc chế cảm giác vui mừng như điên trong lòng. Chờ mong từ miệng mẹ nghe thấy câu trả lời: "Ngày mai đi luôn."
A! Ông trời thật sự là ưu ái Lôi Tuấn Vũ! Anh thế nhưng thật sự từ miệng mẹ mình nghe được câu "Ngày mai đi luôn." Bốn chữ!
"Nhanh như vậy?" Lôi Tuấn Vũ giả vờ thương cảm, kéo tay Tiêu Duệ, làm ra vẻ như đứa trẻ làm nũng nói: "Mẹ à, không có mẹ ở cạnh, con sẽ nhớ mẹ lắm!"
Đại nam nhân, thân cao một mét tám, lại nắm tay mẹ, dùng giọng trẻ con để làm nũng, thật sự là có chút… Biến thái! "Ọe!" Lãnh Tử Tình thật sự không thể khống chế được mình, vội lấy tay che miệng, chạy vọt vào phòng vệ sinh.
Mặt Lôi Tuấn Vũ phút chốc trở nên tái mét, ánh mắt tràn đầy uất khí, trừng theo hướng bóng dáng Lãnh Tử Tình. Gì chứ! Lời nói của anh nghe buồn nôn lắm sao? Sao mà cô lại không thể khống chế một chút chứ, ở trước mặt lão cha lão mẹ mà cứ như vậy, không lễ phép gì ói ra hết?!
Hai vợ chồng Lôi Đình đầu tiên sửng sốt, sau đó ánh mắt Tiêu Duệ đột nhiên sáng lên, thần bí tới gần Lôi Tuấn Vũ, không thể nén được vui vẻ, nhỏ giọng hỏi: "Tử Tình có rồi?!"
Lôi Tuấn Vũ đảo tròn mắt, ôi mẹ của tôi! Bọn họ mới đăng ký kết hôn ngày hôm qua có được không! Làm sao có thể nhanh như vậy được?! Bà mong cháu nội đến điên luôn rồi?! Cho dù là có thật, cũng sẽ không thể là của anh nha!
"Mẹ à! Không nhanh như vậy đâu!" Lôi Tuấn Vũ bất đắc dĩ nói.
"À, cũng phải! Vậy thì là bị ốm rồi? Này! Con còn ngồi ở đây làm gì? Còn không mau chạy vào xem đi!" Tiêu Duệ vội vàng đẩy Lôi Tuấn Vũ, buộc anh đứng dậy đi về phía phòng vệ sinh.
"Ọe!" Lãnh Tử Tình lại nôn tiếp một đợt, toàn bộ cơm chiều và canh mình vừa mới ăn đều nôn hết ra ngoài! Cuối cùng cũng thấy thoải mái chút! Nghĩ đến cái bộ dáng vừa xong của Lôi Tuấn Vũ, cô liền lạnh cả người, da gà nổi hết cả lên. Ôi trời! Đàn ông làm nũng thật đúng là… Phi phi phi! Quả thật làm điên đảo hình tượng của hắn!
Nôn cũng đã nôn xong rồi, cô đang uống một ngụm nước để súc miệng, cánh cửa chợt mở ra! Lãnh Tử Tình giật mình, suýt chút nữa bị sặc chết. Khụ, khụ, khụ… Lại nôn tiếp một chập.