Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. 365 Ngày Hôn Nhân
  3. Chương 80
Trước /350 Sau

365 Ngày Hôn Nhân

Chương 80

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Cô cứ nghĩ đến loại đau đớn thấu tim này liền thấy hoảng hốt, càng nghĩ lại càng thấy đau.

Lôi Tuấn Vũ đột nhiên phát hiện sắc mặt tái nhợt của cô, đôi môi cô cũng run lẩy bẩy theo, không biết tại sao đột nhiên cô lại trở nên như vậy…

"Em không sao chứ?" Lôi Tuấn Vũ quan tâm hỏi.

"Ha ha", Lãnh Tử Tình cười yếu ớt, "Không sao đâu, Tuấn Vũ anh mau đi đi! Tôi có thể ứng phó được. Hôm nay thật cảm ơn anh!"

"Ừm!" Nhìn cô thêm một cái, hình như là chuyện của phụ nữ, Lôi Tuấn Vũ cũng không muốn can thiệp sâu! Nghĩ vậy anh đi ra cửa: "Vậy tôi đi trước, có chuyện gì gọi điện thoại cho tôi nhé!"

"Ừ!" Lãnh Tử Tình run rẩy đáp. Bụng dưới quặn đau từng đợt làm cô đến nói chuyện cũng rất khó khăn, cố nghiến răng phun ra một từ này.

Cố nén đau đớn nhúc nhích hai chân, Lãnh Tử Tình định đi ra cửa tiễn Lôi Tuấn Vũ, đang đi theo sau lưng hắn thì bỗng dưng choáng váng mặt mày.

Cảnh vật trước mắt không ngừng xoay tròn, cơ thể không khống chế được ngã ngửa ra đằng sau. Trong lúc hoảng hốt cô quơ bừa tay ra, tóm được một cánh tay…

Lôi Tuấn Vũ đỡ được cô ngay lúc cô sắp ngã xuống đất, tránh cho cô được một màn tiếp xúc thân mật với sàn nhà.

Nhìn Lãnh Tử Tình đột nhiên bất tỉnh nhân sự, sắc mặt Lôi Tuấn Vũ lập tức lo lắng hẳn lên.

Anh vội vàng bế cô nằm lên sô pha, lấy ngón tay day day lên huyệt nhân trung của cô. Lãnh Tử Tình từ từ tỉnh lại.

Cô mơ màng mở mắt, nhìn thấy thần sắc lo lắng của Lôi Tuấn Vũ, định ngồi dậy, thì lại bị

một trận đầu váng mắt hoa, liền ngã vật ra.

Ôm lấy đầu mình, Lãnh Tử Tình suy yếu nói: "Xin lỗi Tuấn Vũ, doạ cho anh sợ rồi! Tôi không sao!"

"Còn nói không sao! Tôi gọi điện mời bác sĩ tới đây khám cho em!" Lôi Tuấn Vũ cau mày, vô cùng lo lắng. Bộ dáng của cô như gặp quỷ vậy mà vẫn còn cố nói cứng được.

"Không, không cần, tôi đã từng bị vậy rồi mà!" Lãnh Tử Tình vội nắm chặt lấy áo sơ mi của Lôi Tuấn Vũ. Chỉ cần nguyệt sự tới là cô lại biến ra cái bộ dạng này. Số lần choáng váng mặt mày tuy không nhiều nhưng sự đau đớn như hôm nay, lại ngất xỉu tại chỗ đối với cô mà nói cũng tính là bình thường đi.

"Đã từng bị vậy rồi à? Em thường xuyên bị như vậy sao?" Lôi Tuấn Vũ bất giác nâng cao âm lượng giọng nói! Tình trạng sức khoẻ của cô không kém vậy chứ?

"Không, thỉnh thoảng thôi! Hôm nay có thể là do mệt mỏi quá! Tuấn Vũ, tôi chỉ cần nghỉ ngơi một chút, uống nước đường đỏ là đỡ ngay!" Lãnh Tử Tình vội cố gắng nói giảm nhẹ tình trạng của mình, cô không muốn làm Lôi Tuấn Vũ lo lắng.

Hơn nữa cũng không phải là bệnh tật gì, có điều do thiếu máu tương đối trầm trọng nên mới choáng váng vậy! Bệnh lâu ngày sẽ thành bác sĩ, cô có thể tự mình chẩn bệnh được!

"Nước đường đỏ à? Bây giờ sao?" Lôi Tuấn Vũ vội mở tủ lạnh ra, lấy đường đỏ ra.

"Không cần đâu! Tôi tự làm cũng được! Tuấn Vũ, anh mau về công ty đi!" Lãnh Tử Tình áy náy, không ngừng giục giã.

Nhưng Lôi Tuấn Vũ tựa hồ bỏ ngoài tai, cầm cốc nước lên hỏi: "Cho mấy thìa đường?"

"Không cần đâu…"

"Tôi hỏi cho mấy thìa?" Lôi Tuấn Vũ cao giọng.

"À à, hai thìa là được rồi." Lãnh Tử Tình vội đáp. Hắn pha nước đường đỏ cho cô? Thật là…

còn định nói cái gì đó, nhưng nhìn hành động cố chấp của hắn, cô liền im bặt. Quan trọng hơn cả là sự bá đạo của người này! Hắn vốn dĩ là đang làm chuyện tốt, vậy mà lại khiến cho người ta lạnh tóc gáy.

Cảm giác váng vất cứ quăng đi quật lại trong đầu. Cô cảm thấy mình tựa hồ cực kỳ suy yếu, toàn thân nhẹ tựa bông gòn!

Khuấy xong cốc nước đường đỏ, Lôi Tuấn Vũ liền nâng Tử Tình dậy, nhìn cô cẩn thận nhấp từng chút một, nước đường đỏ bốc ra chút khí nóng vương vấn ở đôi môi cô, làm yết hầu Tuấn Vũ nhấp nhô nuốt xuống.

Uống hết cả một cốc nước to, trán Lãnh Tử Tình lấm tấm mồ hôi, tứ chi thoáng chốc đã hồi phục lại một ít sức lực.

Cô cười yếu ớt: "Cảm ơn anh Tuấn Vũ, tôi đỡ nhiều rồi!"

Lôi Tuấn Vũ nhìn cô hồi lâu, mới hỏi: "Em… mỗi lần đều như vậy à?"

"A? Không không!" cô ngượng ngập xua tay, "Thi thoảng thôi, lần này là vì công việc hơi nhiều!" Cắn chặt môi, Lãnh Tử Tình mặt đỏ lên khác thường.

"Uhm, vậy em nghỉ ngơi cho khoẻ đi!" Lôi Tuấn Vũ lại nhìn đồng hồ đeo tay, rồi đứng dậy đi vào phòng ngủ của Tử Tình.

Đang tò mò không biết hắn định làm gì thì thấy khi hắn quay trở lại trong tay đã cầm một cái chăn bông, cẩn thận đắp lên người cô rồi thấp giọng dặn dò: "Em cứ đi ngủ trước một lúc đi, tôi đi nấu cái gì cho em ăn nhẹ, nấu xong sẽ gọi em dậy ăn."

Lãnh Tử Tình đã mệt mỏi nhắm mắt lại từ bao giờ, không tâm trạng nào để ý hắn đang nói gì. Chỉ biết âm thanh dịu dàng của hắn đang kề cận bên tai, giống như một bài hát ru vậy.

Cô dần dần đi vào giấc ngủ với một nụ cười trên môi.

Lôi Tuấn Vũ lẳng lặng ngắm cô hồi lâu, một vài sợi tóc ướt dính bết trên vầng trán đẫm mồ hôi của cô. Khuôn mặt trắng xanh làm cô càng thêm vẻ xinh xắn, lanh lợi. Không biết tại sao, ánh nhìn của anh lại lưu lại trên khuôn mặt bình thường của cô dễ đến hơn vài phút!

Chết tiệt! Sao anh lại nhìn trộm Tử Tình ngủ chứ? Chẳng lẽ chưa nhìn thấy phụ nữ ngủ bao giờ sao?! Lôi Tuấn Vũ không khỏi bực bội bản thân.

Anh chán nản đứng dậy. Nhìn tấm chăn trên người cô, vẫn là không nhịn được lại kéo cao chăn lên cho cô, dém chăn xuống dưới cằm.

Anh gọi điện thoại dặn dò thư ký xử lý công việc ở công ty, bảo thư ký là mình không quay về được! Tiếp đó, anh đi vào bếp.

Lãnh Tử Tình dần tỉnh lại từ giấc ngủ mê mệt, tấm chăn bông trên người cô sớm đã bị mồ hôi thấm ướt, mà cô thì khi ngồi dậy cảm thấy đầu nặng trịch, chân tay nhẹ bẫng.

Miệng cô nhạt thếch, bụng trống không, từng đợt quặn đau. Có thể là do đói bụng rồi!

Đột nhiên, Lãnh Tử Tình ngửi thấy mùi thơm không biết bay từ đâu tới? Là từ bếp?

Cô tò mò chậm rãi đi đến cửa phòng bếp, rốt cuộc nhìn thấy một thân hình cao lớn, một người đàn ông đang đeo tạp dề – Lôi Tuấn Vũ!

Cái tạp dề nhỏ xinh của cô lại mặc trên người một nam nhân cao to như vậy, khỏi nói nhìn mắc cười thế nào!

Nhìn bóng dáng bận rộn bếp núc của hắn, cô tự dưng thấy cảm động trong lòng!

Đường đường là một tổng giám đốc cao cao tại thượng thế mà lại biết nấu ăn, nói ra ai tin được đây?

"Tuấn Vũ…"

Lôi Tuấn Vũ lập tức quay lại nhìn cô, cười cười với cô: "Sao lại dậy? Thấy em mệt mỏi quá, sợ tiếng động làm em thức giấc, vậy mà rút cuộc vẫn làm em tỉnh!"

"Không đâu! Anh đang làm gì vậy?"

"À, nấu ít mỳ!" Lôi Tuấn Vũ đáp, "Phải ăn một chút vào mới có sức. Không còn sớm nữa, hai chúng ta bữa trưa vẫn còn chưa kịp ăn qua!" Nguồn truyện: Truyện FULL

Lãnh Tử Tình ngại ngùng: "Xin lỗi anh, Tuấn Vũ, đều tại tôi…"

"Được rồi! Tôi không muốn nghe hai từ "xin lỗi" này nữa! Em không có lỗi gì với tôi cả! Ngồi vào bàn đợi chút, mỳ sắp xong rồi đây!"

Lãnh Tử tình ngoan ngoãn đi vào phòng ăn.

Lôi Tuấn Vũ bưng mỳ đặt lên bàn, đã là chuyện của 15 phút sau đó rồi!

Lãnh Tử Tình thật sự rất đói bụng, cô đón lấy bát mì Lôi Tuấn Vũ đưa cho, lập tức ăn ngồm ngoàm từng miếng to.

"Hương vị thế nào?" Lôi Tuấn Vũ phát hiện Tử Tình chỉ mải ăn, đến một câu khen khích lệ cũng không có, không khỏi có chút không vui.

"Ừm!" Lãnh Tử Tình cố gắng gật gật đầu, mỳ đầy miệng không cách nào nói chuyện, chỉ có thể giơ ngón tay cái lên với hắn!

Quảng cáo
Trước /350 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Lục Giới Phong Thần

Copyright © 2022 - MTruyện.net