Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Một Vạn Năm Ánh Sáng
Thứ bảy, Hứa Hạo xách theo vài chai bia đến nhà của ta, lúc ta mở cửa thấy là Hứa Hạo thì sửng sốt vài giây:
“Ngươi tới nhà ta làm gì?”
Hứa Hạo giơ bia trên tay lên:
“Uống bia!”
Ta nghiêng người nhường chỗ cho hắn đi vào nhà, rút ra một điếu thuốc trong hộp thuốc để trên bàn châm lửa. Ta nhéo nhéo mi tâm, đem điếu thuốc ngậm vào trong miệng để nâng cao tinh thần. Trên thực tế, nếu Hứa Hạo không đến, giờ này ta còn ngủ ở trên giường.
Hứa Hạo mở nắp một chai bia đưa qua cho ta:
“Chủ nhật ngươi nghỉ ở nhà, bình thường hay làm gì?”
Ta nhận lấy chai bia:
“Cũng chẳng có gì, buổi sáng thì ngủ, buổi chiều bồi Lâm Hỉ Hỉ, buổi tối đi 1999.”
“Chủ nhật nào cũng đều như vậy?”. Hứa Hạo hỏi.
Ta trả lời hắn:
“Cũng không khác lắm, cơ bản thì ngày nào cũng vậy, bởi vì Lâm Hỉ Hỉ không học đại học, mà hai chúng ta cũng chưa tìm được việc làm, duy nhất một điểm khác chính là Lâm Hỉ Hỉ không đi 1999.”
“Vậy bình thường buổi tối mấy giờ ngươi đi 1999?”
“Chín giờ”. Ta nói:
“Bình thường ta đưa Lâm Hỉ Hỉ về đến nhà cũng đã hơn tám giờ, sau đó đi bộ nửa giờ mới đến 1999. Cho nên chắc là chín giờ đến nơi.”
Hứa Hạo gật gật đầu:
“Buổi tối ta ở quán bar đợi ngươi, đêm nay ta muốn một mình biễu diễn một tiết mục.”
Ta nghe xong cười cười, uống một ngụm bia nói với Hứa Hạo:
“Ta nghĩ ta không nên đi thì tốt hơn.”
Hứa Hạo cũng không để ý ta, hắn đứng dậy bước đến WC. Ta tưởng hắn muốn đi vệ sinh nên cũng không để ý, thế nhưng hắn đứng im thật lâu cũng không có nhúc nhích. Ta liền buồn bực, đi đến bên cạnh Hứa Hạo hỏi hắn:
“Làm sao vậy?”
Hứa Hạo nhìn vào gương trong WC một lúc lâu, mới chỉ vào hình ảnh của mình trong gương hỏi ta:
“Ngươi có nhìn thấy gì không?”
Ta giương hai mắt lên nhìn vào gương nói:
“Có cái gì à?”
Trong gương, chân mày Hứa Hạo nhíu lại, ánh mắt tinh tế mà mị lên. Hắn giơ tay chỉ vào sườn mặt của mình trong gương, lại chỉ vào khoé mắt, cái mũi, nói với ta:
“Thật sự là ngươi không phát hiện cái gì à?”
Ta nhìn Hứa Hạo trong gương, gật đầu hai cái thật mạnh:
“Có nhìn thấy!”
“Thật sao?”. Hứa Hạo hưng phấn hỏi ta:
“Vậy ngươi nhìn thấy cái gì?”
Ta cười nói:
“Ta thấy ngươi nhìn gương tự kỉ!”
“Cái gì mà nhìn gương tự kỉ, ta đây là đang thưởng thức cái đẹp!”. Hứa Hạo nhướn nhướn lông mày:
“Ngươi không cảm thấy là ta rất đẹp trai hay sao?”. Cũng không để ta há miệng nói, hắn liền vuốt vuốt khuôn mặt mình nói tiếp:
“Ta cảm thấy ta rất giống Hoàng Hiểu Minh!”
Ta nghe hắn nói thế, xém chút thì sặc nước miếng của chính mình, vỗ vỗ bả vai Hứa Hạo, nhìn vào trong gương nói:
“Ta thì cảm thấy ngươi phi thường giống Vương Bảo Cường!”
Hứa Hạo lại ngồi chơi một lúc, khi rời đi lại vừa vặn đụng phải Lâm Hỉ Hỉ ở trước cửa. Trong tay Lâm Hỉ Hỉ cầm theo trái cây cùng đồ ăn vặt, còn đem một cái bọc to ném đến trên người ta, nói là quần áo nàng mới mua cho ta, kêu ta đi mặc thử xem có vừa người hay không. Lâm Hỉ Hỉ nói xong mới phát hiện Hứa Hạo đang đứng trước cửa nhìn chằm chằm vào nàng, nàng mới kịp phản ứng mà vội vàng chào hỏi.
Hứa Hạo chăm chú nhìn Lâm Hỉ Hỉ một lúc lâu, sau đó ánh mắt lại chuyển đến cái bọc quần áo trong ngực ta, cũng không biết là đang suy nghĩ cái gì, cuối cùng còn đem ánh mắt chuyển lên nhìn ta chằm chằm. Ta bị hắn nhìn đến trong lòng đều run lên, liền kéo Lâm Hỉ Hỉ vào nhà, đạp hắn ra ngoài cửa:
“Chị dâu của ngươi đến, anh đây không thể tiễn ngươi được rồi, trên đường đi ngươi nhớ cẩn thận!”
Hứa Hạo đứng ngoài cửa, nhìn Lâm Hỉ Hỉ xong lại nhìn ta, ánh mắt phức tạp. Môi giật giật như muốn nói gì đó, rồi lại không nói ra. Cuối cùng phất phất tay với ta, quay lưng đi xuống lầu. Ta nhìn theo bóng lưng Hứa Hạo, bỗng nhiên cảm thấy không hiểu gì cả.
Buổi tối khi ta đến 1999, chân còn chưa kịp bước vào cửa, đã bị lão Đoá kéo đến cái bàn gần nhất ngồi xuống. Hắn đem cái mũ đỉnh xanh lần trước để lên bàn, nhìn vào mắt ta chậm rãi mở miệng:
“Nàng chạy theo người khác rồi, giống như vợ của ta lần trứớc, không một chút do dự đem ta quăng đi không lưu luyến”. Vẻ mặt của lão Đoá vô cùng bình tĩnh:
“Chỉ khác ở chỗ, vợ của ta chạy ra nước ngoài, mà nàng thì chỉ đi đến thành phố khác.”
Ta trầm mặc một chút, há miệng định an ủi hắn một chút, lại bị hắn đưa tay lên chặn lại:
“Ngươi không cần an ủi ta, ta đã sớm phát hiện ra. Đã là nam nhân ấy mà, không vì tiền thì cũng là vì nữ nhân.”
Ta cười cười vỗ vai lão Đoá:
“Phật từng nói, tu luyện ngàn năm, mới có thể gặp thoáng qua nhau trong một phút. Đằng này ngươi và nàng lại cùng kết giao, đơm hoa kết trái không chỉ trong phút chốc, ngươi nên cảm thấy thoả mãn mới phải.”
“Phật nói đều là cái rắm!”. Lão Đoá vỗ bàn đứng lên:
“Phật tổ vẫn hay giảng về chuyện tình yêu, thế nhưng cả đời hắn, ngàn năm vẫn chỉ là một lão xử nam, ngay cả tay Quan Âm Bồ Tát cũng chưa từng nắm, ngươi có thể tin hắn sao?” (==!!)
Ta không nhịn được bật cười, phía sau bỗng bị ai đó vỗ một cái, nhìn lại, thì ra là Hứa Hạo. Hắn đem mấy chai bia đang cầm trong tay để lên bàn, kéo một cái ghế ngồi xuống, cái gì cũng không nói, khui bia đưa qua cho ta cùng lão Đoá. Lão Đoá tiếp nhận bia ừng ực uống một hơi, ta thấy hắn uống như vậy thì có chút lo lắng, nhưng lại nghĩ đến hôm nay trong lòng hắn không thoải mái, đành im lặng không lên tiếng. Lão Đoá tu một hơi xong quay đầu nhìn ta, thấy ta đang nhìn hắn, liền đem bia đẩy đến trước mặt ta, rống:
“Đến, bạn hữu, hôm nay chúng ta không say không về!”. Nói xong lại điên cuồng tu một hơi, xuất phát từ lòng tốt ta còn đối với lão Đoá nói một câu uống ít thôi. Lão Đoá nghe xong lắc lắc tay nói:
“Một hai chai mới xem như là súc miệng, ba bốn chai cũng chưa là cái gì, năm sáu chai thì làm sao có thể say, mười mấy chai rồi thì chúng ta cùng nhau rống to.”
Ta nghe thấy lão Đoá nói như vậy liền cười cười, cũng bắt đầu cùng hắn uống. Sau khi uống bia lão Đoá lại bắt đầu ba hoa, vì thế ta cũng cùng hắn nói bậy. Hứa Hạo lại không nói chuyện cùng chúng ta, chỉ im lặng ngồi bên cạnh uống bia. Ta cảm thấy kì quái, liền dùng khuỷu tay đụng đụng hắn một chút, nói:
“Sao lại không thấy đám tiểu thiếp của ngươi đâu?”
Hứa Hạo nhìn ta nói:
“Đã bỏ.”
Ta cười:
“Vì sao lại bỏ, không phải ngươi vẫn hay nói ngươi có hai tiểu thiếp cùng một người vợ và một tình nhân sao? Vì sao lại không thấy ai?”
Hứa Hạo im lặng không nói mà nhìn chằm chằm vào chai bia trên bàn, ta cảm thấy khó hiểu, lại đẩy đẩy hắn, hắn quay lại nhìn ta nói:
“Chính ngươi đã từng nói diễn tốt hay không không quan trọng, chỉ cần cố gắng là được, bất kể ta làm cái gì, nếu có tâm là tốt rồi”. Hắn dừng một chút, nói tiếp:
“Cho nên ta mới thật nghiêm túc diễn, chỉ để ngươi nhìn thấy cố gắng cùng dụng tâm của ta, cho dù khó khăn ta cũng sẽ không bỏ cuộc.”
Ta sửng sốt một lát, có chút không hiểu hỏi:
“Chuyện đó cùng chuyện đám tiểu muội của ngươi có quan hệ gì? Còn nữa, lần trước ngươi diễn cũng rất tốt, không kém như ngươi nghĩ đâu, ít nhất thì ngươi cũng đã cố gắng diễn cho xong, không có bỏ nửa chừng.”
Hứa Hạo uống một ngụm bia, mới lắc lắc đầu nói:
“Không, ta không nói đến chuyện đó”. Hắn lại nhìn ta, ánh mắt phức tạp, giọng nói rất nhẹ:
“Ta sợ nếu như ta nói ra thì ngươi sẽ chán ghét ta, mà ta cũng không dám nói ra, nhưng giấu ở trong lòng lại rất khó chịu.”
Ta đã uống cùng lão Đoá tương đối nhiều rượu, hiện tại đã cảm thấy đầu trướng đau, dạ dày cũng có chút khó chịu, có cảm giác muốn phun ra, liền đối với Hứa Hạo xua tay:
“Không có việc gì, ngươi cứ nói ra đi không phải ngại.”
Hứa Hạo nằm gục trên bàn không nói, ta cảm thấy hôm nay hắn thực kì lạ, vì thế lại thúc giục:
“Ngươi nói nhanh đi, ngươi không nói ta liền trở về nhà!”
Hứa Hạo vẫn nằm gục trên bàn không nhúc nhích, cũng không biết hắn đang suy nghĩ cái gì trong đầu, dạ dày ta lại cuộn lên từng trận khó chịu, liền dứt khoát vỗ bả vai lão Đoá nói ta về trước, lão Đoá mơ mơ hồ hồ đáp một câu, sau đó liền nằm gục ra bàn giống Hứa Hạo. Ta thấy cả hai người bọn họ đều không nhúc nhích, liền đứng dậy đi ra ngoài, ai ngờ vừa xoay bước, đã bị một người ôm lấy từ phía sau.
Cảm giác này thật kì lạ, giống như ngày hôm ấy Hứa Hạo từ sân khấu chạy đến ôm lấy ta. Ta nghi hoặc nhìn hai cánh tay bên hông, vừa định đẩy ra, phía sau liền truyền đến thanh âm của Hứa Hạo:
“Không cần đẩy ra, ta chỉ muốn ôm ngươi một chút, trong mơ cũng muốn ôm chặt lấy ngươi.”
Thanh âm của hắn rất nhẹ, hơi thở của hắn phả vào bên lỗ tai ta, vương vấn ở bên trong.
“Hình như ta thích ngươi.”