Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
♡Editor: Thiên Thanh (@DiepThienThanh085)
♡Tác giả: Văn Cửu
♡Mang truyện đi nơi khác vui lòng ghi nguồn, tôn trọng người edit ạ.
♡ Truyện được đăng tải chính thức tại wattpad của @DiepThienThanh085
_________
Chương 1
Thời điểm Tống Thiển tỉnh dậy, đúng lúc sáng sớm, bầu trời xám xịt hiện ra từng phiến mảng của tia mặt trời.
Dưới thân giường ván gỗ "kẽo kẹt" từng hồi, tiếng gà gáy vang bên tai, yên tĩnh một buổi tối thôn trang nhỏ ồn ào lên, thật náo nhiệt.
Bốn phía im lặng, đau đầu kịch liệt, trước mắt trời đất quay cuồng, từng mảnh nhỏ ký ức ở trong đầu hiện lên.
Cô nằm ở trên giường nhìn chằm chằm trần nhà cũ nát mà phát ngốc, loáng thoáng nghe được ngoài phòng truyền đến âm thanh trò chuyện.
"Thiên Tứ nương, Nhị Nha nhà ngươi như thế nào? Nghe Nhị Hổ nhà ta nói đều nằm trên giường ba ngày còn không có tốt lên, không phải là đem đầu cháy hỏng (1) đi?"
(1): cháy hỏng ở đây là sốt cao liêm miên nhiều ngày liền.
Âm thanh nói chuyện của nữ nhân kia rất lớn, sợ là những người khác nghe không được, giọng ngày càng cao.
"Thực tốt, thực tốt..."
Đáp lại nữ nhân kia hẳn là người phụ nữ dịu dàng, nói chuyện khinh khinh nhu nhu.
"Chị, không phải chị nói, Tống Thiển nha đầu này thật sự sợ là không có tiền đồ, chính là đi học cũng không làm ra tên tuổi gì, không bằng cho nó đến chỗ kia giúp ngươi......"
Nữ nhân lớn giọng nói lời nói trực tiếp, lải nhải quan niệm cũ nát thật lâu.
Nghe được những lời này, cô càng thêm khẳng định, chính mình hẳn là xuyên sách a.
Hơn nữa quyển sách này bản thân cô hai ngày trước vừa mới đọc qua, là cực kỳ sủng ái nữ chủ.
Truyện được đăng tải chính thức tại wattpad @DiepThienThanh085
Cô híp nửa mắt, bên trong nội tâm cực kỳ hoảng loạn, nội tâm cực kỳ bất an đồng thời lại khơi mào sự chờ mong.
Nguyên nhân sao? Thật sự chỉ là bởi vì cô quá yêu thích vai ác bạch nguyệt quang Hạng Loan Thành dưới ngồi bút của vị tác giả kia!
Trong tiểu thuyết, nữ chủ Tống Thanh mỹ lệ thiện lương có khát vọng, sinh ra ở nông thôn lại không cam lòng làm người bình thường, từ nhỏ quyết tâm muốn ở thành phố lớn liền một phen xông pha đánh liều.
Trưởng thành trên đường không câu nệ với nhi nữ tình trường, chân dẫm nam chủ nam xứng, lại dựa vào giá trị nhan sắc khuynh thành, một đường thu hoạch được quý nhân tương trợ. Hơn nữa, hào quang của vai chính cường đại, cơ bản là không có gì khó khăn.
Nam chủ Tưởng Hoài Nam có được khí chất soái ca, lại là người thừa kế hào môn, là nam thần trong mơ của mọi cô gái.
Si tình nhất trong tiểu thuyết, đây hoàn toàn là ngôn tình Mary Sue thiên vị về phía nam chủ!
Hạng Loan Thành?
Lại là sinh ra mười phần mười cách xa vạch đích. Cha không thương, mẹ không cần... Một tiểu đáng thương chính hiệu!
Cha hắn trong thôn có tiếng là nghèo sát vách, hơn nữa lại còn là người mù, hơn 30 tuổi còn không có cưới được tức phụ, chắp vá lung tung liền tìm đến bọn buôn người, mua một người phụ nữ điên dại bị mất trí nhớ.
Liền ở năm Hạng Loan Thành mười hai tuổi, mẹ của hắn khôi phục lại bình thường, nhưng không làm ruộng phụ giúp mà lại chạy đi đâu mất, rốt cuộc cũng không trở về!
Ông nội cùng cha ốm đau trên giường mấy năm, vì không có tiền trị liệu, liền lần lượt rời bỏ nhân gian.
Trong nhà chỉ còn lại có bà nội Hạng già cả mắt mờ không thể làm việc.
Không biết là ai sau lưng khua môi múa mép nói:
"Oa nhi này mệnh ngạnh, sẽ khắc chết bên người người."
Nguyên bản tiểu hài tử liền phải chịu xa lánh, trong một đêm bị mọi người nói thành thiên sát cô tinh (1).
(1): Thiên sát cô tinh là sao chiếu mệnh của một người. Tức nghĩa tất cả những người thân xung quanh người đó sẽ gặp tai hoạ. _ by Thiên Thanh.
Trong nhà các vị đại nhân lại dặn dò tiểu hài tử của mình, rằng nhất định phải tránh Hạng Loan Thành rất xa, bằng không sẽ bị yêu quái ăn thịt người bắt đi, liền không trở về được.
Từ đó về sau, vốn là không có ai bảo hộ, Hạng Loan Thành ở trong thôn cứ ba ngày là hai ngày bị khi dễ, thường xuyên mặt mũi bầm dập xuất hiện ở bờ sông rửa sạch miệng vết thương.
Truyện được đăng tải chính thức tại wattpad @DiepThienThanh085
Không nói lý lẽ, không ai để ý, vì tự bảo vệ mình, hắn chỉ có thể so với bọn người kia ác hơn.
Cứ như vậy, hắn hung hăng trở thành tiểu bá vương ở trong thôn, những hài tử khác thấy hắn đều là che mặt quay đầu chạy đi... Các đại nhân cau mày nhìn hắn như gia súc mà ghét bỏ.
Hạng Loan Thành không để bụng cũng không quan tâm. Mấu chốt chính là nữ chủ Tống Thanh cùng hắn ở nơi này giống nhau, đều không được ưa thích.
Thậm chí còn cho hắn một ít bắp cải thảo hắn yêu thích, ít nhất có thể không bị đói.
Không bao lâu, vị lão nhân cuối cùng của Hạng gia cũng thăng thiên, mọi người nghị luận càng sôi nổi.
Trong thôn người đối với hắn có ý kiến không ít... Thừa cơ hội lần này, càng muốn đem hắn đuổi ra khỏi thôn.
Trong tiểu thuyết còn xảy ra rất nhiều tình tiết khác, Hạng Loan Thành được chủ mẫu Tưởng gia nhận nuôi. Cốt truyện có nói, hắn từ nhỏ vừa thấy mặt liền ghen ghét thói sinh hoạt an nhàn của Tưởng Hoài Viễn, vẫn luôn hãm hại làm khó dễ nam chủ. Cuối cùng phơi thây nơi hoang dã, lạc vào một cái kết cục không thể bi thảm hơn..!
Đến nỗi Tống Thiển, hoàn toàn được vị tác giả tiểu thuyết viết giống như người qua đường Giáp tuy rằng có nữ chủ thân là chị hai, nhưng nguyên chủ yếu ớt không chống đỡ nỗi cơn bệnh bất chợt này, liền bị tác giả phán chết!!!
Sau khi đọc xong cô còn không nhịn được mà lo lắng, kết cục đến quá mức hấp tấp. Mà chính cô ngủ mônt giấc liền xuyên vào thân thể phải cái kết cục này.
Suy nghĩ rõ ràng lại, Tống Thiển mới nhớ tới, nguyên chủ tựa hồ chính là bởi vì trận bệnh này ghé thăm mà ảm đạm đi không ít, dù sao chính là sơ lược nhân vật, cho nên dù sinh bệnh vô lí cũng thể lấy lại công đạo được a.
Đáng tiếc...
Chợt bừng tỉnh, ngoài cửa tiếng bước chân càng ngày càng gần, truyền đến tiếng đập cửa "thùng thùng".
Trong lúc mơ hồ người kia đã đẩy cửa tiến vào.
"A Thiển, hôm nay cảm giác thế nào? Còn khó chịu sao?"
Thiếu nữ cúi người khom lưng sờ sờ cái trán của cô.
Nhờ một chút ánh sáng yếu ớt bên ngoài, Tống Thiển chỉ mơ hồ đánh giá thân hình thon thả tinh tế. Hơn nữa vừa nãy còn suy ngẫm cốt truyện, đại khái suy đoán ra đây là nữ chủ Tống Thanh.
"Tốt hơn rất nhiều."
Cô há miệng thở dốc, mới ý thức được chính mình yết hầu lại ẩn ẩn đau, còn khô khốc như hạn hán.
"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi......" Tống Thanh lại vì cô dịch dịch chăn.
Tống Thanh có chút do dự đứng ở trước giường, nhìn khắp nơi tự hỏi thật lâu mới mở miệng:
"A Thiển, chị biết em cũng rất khó xử, nhưng tính tình của ba là như vậy, ai đều không ngăn được, chịu đựng đươc thì tốt rồi."
Tống Thanh cực kỳ sợ người phụ thân chỉ cần say rượu là liền đánh người. Một lần hai lần liền không tính, ai có thể nghĩ đến, lần này ông tựa như phát điên, cứ như là không đánh chết người thì không ngừng tay.
Ngày đó cô cùng Thiên Tứ đều không ở nhà, thời điểm chờ tiến tiểu viện. Trong một góc Tống Thiển đã hôn mê bất tỉnh, thân mình nho nhỏ cuộn lại thành một đoàn, quần áo da thịt sớm đã bị da tróc thịt bong.
Tống Thanh ở một bên không nhịn được xin lỗi, mồm mép không ngừng, nói thật lâu.
Tống Thiển đầu đau lợi hại, cho nên chỉ đứt quãng nghe được một chút liền lại đã ngủ.
Truyện được đăng tải chính thức tại wattpad @DiepThienThanh085
_____
Chờ Tống Thiển lại tỉnh lại, lúc đó đã là buổi tối ngày hôm sau.
Ngăn tủ bên mép giường được đặt một ngọn đèn nến, ngọn lửa lay động ở giữa không trung, chiếu đầu giường làm cái bóng của Đổng Thành Mai lúc chợt to chợt nhỏ.
Tống Thiển rúc ở trong chăn, lộ ra nửa gương mặt nhỏ tái nhợt, nhìn Đổng Thành Mai ở dưới đèn từng đường kim mũi chỉ khâu lại đế giày, bộ dạng mặt mày đều là dịu dàng hiền tĩnh.
Có lẽ là dư quang nhận thấy được cô đã tỉnh, Đổng Thành Mai vội vàng buông việc may vá trong tay, sờ sờ gương mặt không chút giọt máu của cô, ôn nhu hỏi:
"A Thiển, còn khó chịu không?"
Tống Thiển lại đem chăn hướng về phía trước kéo ra một ít, chỉ lộ ra vầng trán mượt cùng đôi mắt sáng.
Cô mơ hồ nói không sao, lại nhớ tới nguyên văn đoạn miêu tả, hốc mắt liền phiếm hồng.
" Tống Thiển nhập táng ngày đó thời tiết không tốt, xung quanh âm u trời đầy mưa. Đội đưa tiễn bước chân không tự giác đi nhanh hơn, mọi người lạnh nhạt hoàn thành nghi thức. Đơn độc chỉ có vị mẫu thân đáng thương kia, khóc trước mộ của Tống Thiển. "
Cô an tĩnh mà nằm ở trên giường, muốn nói lại thôi, ánh mắt nhìn chằm chằm Đổng Thành Mai thân ảnh bận rộn.
Thu thập xong rổ kim chỉ lại thổi tắt ngọn nến.
Khép lại cửa trong nháy mắt, phòng nhỏ lại lâm vào một mảnh đen nhòm.
Ánh trăng xuyên qua khe hở ở cửa chiếu chiếu vào, trong phòng nhìn không sót gì, trừ cái giường gỗ mục nát nằm ở trong góc kia.
Tống Thiển nghiêng nhẹ người, bên tai liền có thể nghe được Đổng Thành Mai cố tình phóng nhẹ tiếng bước chân. Ngay cả như vậy, tại đây lặng yên không một tiếng động ban đêm cũng nghe ra âm thanh rất lớn.
Sau đó, một hồi an tĩnh, thiếu nữ mười lăm tuổi nằm trằn trọc.
Lại mở mắt ra trời đã sáng choang, trong mông lung liền nghe được ngoài phòng động tĩnh không nhỏ, là tiếng đánh chửi.
Tống Thiển đỡ tường bước ra ngoài cửa, chỉ thấy một cha cô cầm chổi vừa đánh vừa quát, hùng hùng hổ hổ đối với thiếu niên đang quỳ trước mặt.
Thiếu niên cúi đầu, hai tay vây quanh bảo vệ củ khoai lang đỏ trong ngực. Cái chổi "vút" từng cái đánh vào trên lưng, hắn vẫn như cũ vùi đầu không hé răng.
Tống Chí Tiến vừa đánh vừa mắng cũng chưa hết giận, ngược lại càng thêm phẫn nộ rồi, mắng đến kích động, quá đáng hơn là dùng chân trực tiếp đạp thiếu niên.
Truyện được đăng tải chính thức tại wattpad @DiepThienThanh085
Một chân đạp ở giữa bụng, thiếu niên bởi vì đau đớn ngã xuống trên mặt đất, cuộn tròn thành một đoàn. Cho dù như vậy, cũng không có quên trong lòng ngực có đồ ăn cần phải bảo vệ.
Tống Chí Tiến mắng một hồi lâu, thẳng đến cảm thấy miệng khô lưỡi khô mới dừng lại tới. Lâm chung, chán ghét nhìn thoáng qua người nằm trên mặt đất, lại phun một ngụm nước bọt.
Quả nhiên là cái tiện nhân, đánh chửi không biết chống trả!
Một nhà đều không phải cái thứ gì tốt đẹp!
Nghĩ đến chính mình trở về lấy đồ, trùng hợp gặp được tiểu tử này trộm lương thực. Nhớ ra còn có công việc làm chưa xong, Tống Chí Tiến liền lại đi ra ngoài, đi phía trước con mắt cũng không nhìn Tống Thiển một chút mà lược câu:
"Thức ăn của người bị thằng nhãi này trộm rồi, ngươi nếu muốn ăn liền chính mình phải về tới......"
Tống Thiển không quen biết thiếu niên trước mặt, lại từ người nam nhân mắng liệt xuôi tai kêu ra tên của hắn.
Mười Bảy, Hạng Loan Thành sinh ra nhật tử, cho nên ngay từ đầu mọi người đều kêu hắn Hạng Mười Bảy, thẳng đến sau lại bị Tưởng gia nhận trở về mới sửa danh.
Tưởng Loan Thành, cuối cùng hắn lại tự chủ trương đổi thành Hạng Loan Thành.
Tống Thiển kéo thân thể suy yếu, chậm rãi dịch bước chân đi đến chỗ thiếu niên trước mặt ngồi xổm xuống. Thật cẩn thận mà xem xét miệng vết thương trên người hắn.
Hắn phủ người trên mặt đất, cuối mùa thu chỉ đơn giản mặc một bộ đồ rách rứa hôi hám, gầy trơ xương, thân thể vết thương chồng chất, ngón tay lộ ra ở bên ngoài cũng là miệng vết thương không ngừng chảy máu.
Nguyên bản sau một hồi không có phản ứng, thiếu niên một tay chống đất, lảo đảo giãy giụa vài cái, cũng chỉ là ngồi ở trên mặt đất, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía cô.
Một đôi đen nhánh con ngươi thâm thúy sâu thẳm, lại không mang theo bất luận cái gì gọi làtình cảm phập phồng, bình tĩnh giống như vừa mới bị đánh người không phải hắn giống nhau, lâu sau rồi lại bộc lộ bộ mặt hung ác.
Cái này làm cho vốn là âm lãnh khuôn mặt nhiều một cổ không rét mà run sợ hãi cảm.
Hắn không nói gì, môi mỏng hơi nhấp, chỉ là thẳng thắn mà nhìn cô, trong ánh mắt lại tràn ngập châm chọc cùng khinh miệt.
Truyện được đăng tải chính thức tại wattpad @DiepThienThanh085
Tống Thiển không tự giác giơ tay muốn thay hắn lau đi bụi bặm trên mặt, lại bị hắn nhanh nhạy mà tránh đi, tay ở giữa không trung lại buông:
"Có khỏe không?"
Hạng Loan Thành như cũ không lên tiếng, miệng vết thương có máu chảy tương phản với con ngươi lãnh đạm, cứng còng lưng cong xuống dưới, vò mái tóc dần dần rũ xuống, che khuất đôi mắt.
Giằng co nửa ngày... Tống Thiển trộm ở góc áo xoa xoa mồ hôi trong lòng bàn tay, lại lần nữa duỗi tay.
Đầu ngón tay lành lạnh nhẹ nhàng xẹt qua gò má, thay hắn lau đi phần bụi vì giãy giụa mà dính lên mặt.
Hạng Loan Thành đôi mắt hơi hơi nheo lại, trong lòng một trận cười lạnh.
Chợt đột nhiên đẩy, làm như dùng ra cả người sức lực, theo sau liền lảo đảo đứng lên.
Tốc độ không nhanh không chậm mà rời đi.
Tống Thiển bất động nằm trên mặt đất vì cú đẩy kia, nhìn bóng dáng hắn rời đi. Trong đầu lại nhớ tới tình tiết miêu tả Hàng Loan Thành lúc nhỏ.
Hắn là tiểu hài tử vô lại nhất trong thôn này, đông trộm tây đoạt, không chuyện ác nào không làm, giống nhau đều là đánh thắng được liền đánh, đánh không lại liền chạy, chạy không thoát đã bị đánh một đốn.
Hắn sinh trưởng một cách hơi hoang dã, theo lời đại nhân thì chính là một tiểu hài tử hư đốn. Cho dù về sau lại bị mang theo trở về, cũng như cũ không được ưa thích.
Bọn họ không thờ ơ lạnh nhạt, mà vui cười chửi rủa khi dễ hắn.
Cho nên hắn chỉ có thể cô đơn độc hành với đêm đen, giống như dã thú đang hăm hê thế giới này. Vết đao dính đầy máu, nhiều năm lăn lê bò lết khiến cho hắn trong thành thành phố A, không ai là không biết đến bị đại nhân vật máu lạnh tàn nhẫn này.
Truyện được đăng tải chính thức tại wattpad @DiepThienThanh085
_________
Đôi lời của editor: Hố mới nè các nàng ơiiii >< Ta thấy có 44 chương là hoàn rồi, tưởng ngắn lắm nên định edit, mà ai dè, mỗi chương hơn 3000 chữ..! Edit muốn rụng tay mỏi mắt luôn í -.-
Nhân tiện, có vài chỗ xưng hô là "nàng" thì mọi người cmt nhắc ta sửa lại nha... Thực ra thế giới hiện đại xưng "cô", nên nếu sai sót chỗ đại từ xưng hô thì mọi người thông cảm ạ ><
Cảm ơn đã đọc truyện! Nếu hay thì hãy bình chọn cho Thiên Thanh và các vị Google nha? Ấn vào nút sao nha!!!
Truyện được đăng tải chính thức tại wattpad @DiepThienThanh085