Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Dịch: Nguyễn Hạ Lan
'LẦN NÀY CÓ TÍNH LÀ NHÀO VÀO VÒNG TAY KHÔNG?'
***
Người đó là Quan Công. Ánh nắng gay gắt chiếu lên gương mặt ngăm đen của gã, càng lộ rõ sự tương phản với kẻ dẫn đầu.
Kiều Mộ khẽ gật đầu, yên tâm hoàn toàn. Chân Quan Công đã tháo thạch cao nhưng vẫn chưa gỡ đinh sắt, hiện tại gã đang dùng thuốc cao mà khoa chỉnh hình kê cho để hỗ trợ điều trị.
"Con gái Bán Hạ của tôi chết không rõ ràng, tiền nó kiếm được ở hết trong tay cô. Cô phải giao ra đây!" Kẻ dẫn đầu hừng hực khí thế, tay chống nạnh, dáng vẻ không đưa tiền sẽ đánh người luôn.
Khuôn mặt vừa béo vừa trắng, dồn đống dưới ánh mặt Trời, đôi mắt lão híp tịt, hai bên gò má khẽ giần giật, mồ hôi rỏ xuống như dầu mỡ.
"Đúng thế! Cô với cô ấy chả thân chả quen, nôn tiền ra mau!" Một tên đàn ông trẻ tuổi đứng sau kẻ cầm đầu tiếp lời.
"Cô có công việc, có địa vị, sao lại tự tiện lấy tiền của người khác hả. Rốt cuộc cần thể diện không đấy?"
"Tiền là do em gái tôi vất vả kiếm được, tuyệt đối không thể để cô trắng trợn cướp không được!"
"Mọi người phân xử xem!..."
Kiều Mộ khẽ bặm môi. Nghe họ mồm năm miệng mười la lối, cô vẫn điềm nhiên như không. Đồng nghiệp và người nhà bệnh nhân cũng đã bu tới, họ đều tò mò suy cho cùng là đã xảy ra chuyện gì? Không ít người nhà bệnh nhân che ô, giơ di động quay phim. Dẫu Trời nắng chói chang cũng chẳng quan trọng bằng vây xem.
Cảnh tượng nhốn nháo đến nhức cả đầu.
Sau vài phút, xe cảnh sát hú còi sắp tới gần. Quan Công đưa mắt ra hiệu cho Kiều Mộ rồi chống nạng lặng lẽ rút lui.
Kiều Mộ nhướng mí mắt. Cô khoanh tay, cất giọng lạnh tanh: "Theo như tôi biết, con gái Khương Bán Hạ của ông chắc hẳn chính là nạn nhân của vụ án mạng trong thông báo của cục công an thành phố mấy hôm trước. Cảnh sát cũng không đến tìm tôi, tôi cũng không quen biết cô ấy. Ai nói với các người rằng tiền của cô ấy nằm trong tay tôi? Tóm lại, các người còn tài giỏi hơn cảnh sát sao?"
Đám đông yên lặng hẳn. Thoáng chốc chẳng ai dám hó hé. Trái lại, đồng nghiệp đứng sau và người nhà bệnh nhân phì cười, sôi nổi phụ họa lời Kiều Mộ.
"Các người cũng đã bảo tôi và cô ấy chả quen chả thân, sao cô ấy có thể đưa tiền cho tôi?" Khóe mắt Kiều Mộ liếc qua Quan Công đang nói chuyện với cảnh sát, rồi nhìn chằm chằm vào tên đàn ông dẫn đầu. "Trước mắt, phía cảnh sát vẫn chưa kết án. Nếu nhớ không nhầm, thi thể của Khương Bán Hạ hãy còn nằm ở nhà tang lễ, có ai trong các người đã đi ngó qua chưa?"
Cả đám lại im re. Trong không khí không một gợn gió, hơi nóng của mặt đất bốc lên, mồ hồi túa ra hết lớp này tới lớp khác.
Lui vào dưới bóng râm, Kiều Mộ nheo mắt dửng dưng.
Sáng nay, cô mới gọi điện cho nhà tang lễ. Từ khi xảy ra chuyện tới giờ, quả thực không có ai đến ngó qua Khương Bán Hạ.
Chắc chắn Trương Lương Nghiệp cũng biết, bởi vì những kẻ này nói năng đầy sơ hở, nhưng mục đích của lão là khiến Kiều Mộ bỏ việc, cho nên lão không bận tâm.
Tiếng ồn ào của những người đứng xem đằng sau mỗi lúc một to hơn. Có người ủng hộ cô, có người mắng mỏ những kẻ đến gây chuyện, chỉ thằng gã đàn ông cầm đầu là kẻ chuyên gây ầm ĩ, khiến ngoài cổng bệnh viện chật như nêm cối.
Om sòm một hồi, có xe cảnh sát nữa tới. Số lượng cảnh sát được cử đến cũng tăng thêm.
Kiều Mộ và Quan Công lại trao đổi với nhau bằng ánh mắt, ngẫm xem dùng cách gì để có thể tóm lấy kẻ cầm đầu.
"Chúng tôi chỉ biết cảnh sát toàn đám ăn hại. Họ làm được quái gì!"
Tên cầm đầu hổn hển, trán nhễ nhại mồ hôi lạnh, nhưng lão mặc kệ tất, cứ thế lao tới.
Lão vừa di chuyển thì những kẻ khác cũng lao nhao xông lên.
Kiều Mộ vẫn đứng im, lạnh lùng nhìn tên cầm đầu. Đợi lão đến trước mặt, cô mới thả tay xuống, tóm lấy cánh tay lão, bẻ quặt một phát thật mạnh ra sau lưng, đồng thời đạp cho lão một cái vào khoeo chân.
'Phịch' một tiếng, gã đàn ông quỳ trên đất, trán nổi gân xanh, nom đến là đáng sợ. Lão thở hồng hộc, mồ hôi vẫn rỏ xuống như dầu.
Những kẻ phía sau phanh két lại, không một ai dám tiến lên nữa.
"Tôi có thể hiểu được suy nghĩ muốn đòi tiền của các người. Nhưng chuyện này cứ giao cho cảnh sát xử lí là thỏa đáng nhất." Kiều Mộ ngoảnh đầu nháy mắt với Quan Công.
Cảnh sát lập tức bước tới, mời bọn họ lên mấy chiếc xe cảnh sát vừa đến.
Kiều Mộ giao kẻ trong tay cho cảnh sát còng lại, đoạn cúi đầu sửa sang quần áo, gọi Quan Công cùng mình đi lấy xe.
"Chị dâu, gây phiền phức cho chị rồi!" Quan Công nói với vẻ mặt ngượng ngùng.
"Không liên quan tới các anh. Dù là chuyện gì cũng sẽ có người vây xem. Từ khi Khương Bán Hạ tìm đến tôi thì phiền phức này đã quấn lấy rồi, muốn quẳng được hết còn phải dựa vào các anh đấy!" Kiều Mộ nghiêng đầu, quét tầm mắt hai lượt lên chân Quan Công, "Chân sao rồi? Nhân Tế Đường có bài thuốc chữa tổn thương xương cốt, anh dám thử không?"
"Chị dâu cũng đã mở miệng, tôi đâu thể từ chối chứ!" Quan Công toét miệng cười ra tiếng.
Kiều Mộ khẽ nhíu mày, ánh cười đong đầy trong mắt.
Trước khi đến Lâm Châu, thân thích của Khương Bán Hạ vẫn luôn làm nông hoặc chỉ buôn bán lặt vặt ở thị trấn tại quê nhà, tuy họ tham lam nhưng chưa đến nỗi tệ hết mức thế này.
Bị lừa vài câu nên cái gì cũng nói.
Quan Công không tham gia hỏi cung. Tên cầm đầu bị bắt nghe nói Khương Bán Hạ là do mình giết, cảnh sát nghi ngờ lão có liên quan tới vụ án, phải giam lại, sau khi điều tra ra, có khả năng còn bị phán tử hình. Lão giãy dụa một hồi thì khai toàn bộ.
Ra khỏi đồn cảnh sát, Kiều Mộ đã đói ngấu, cô hỏi Quan Công muốn ăn gì.
Quan Công đang gọi điện thoại. Cúp máy xong, gã nói cho cô một địa chỉ, vẻ mặt không giấu nổi nụ cười.
Kiều Mộ giả bộ không biết, thuận miệng hỏi thăm gã lý do cụ thể hồi đó theo vụ án này .
"Có 2 sinh viên đã chết trong vụ tín dụng khỏa thân ở trường học*, nguyên nhân là tự sát. Sau khi pháp y giám định, đội trưởng Tiêu nhận được tin tức đã cùng ho kiểm tra lại thi thể thì phát hiện điều khác thường. Sau đó, khôi phục di động của các cô ấy tìm nhật ký cuộc gọi, tìm hiểu ngọn nguồn, tra được Sang Thiên."
(*Là hình thức cho vay không cần bất cứ thủ tục giấy tờ nào, ngoài ảnh chụp khỏa thân của nữ sinh muốn vay tiền)
Quan Công thở phù một hơi, sắc mặt dần trở nên thâm trầm, "Hơn mười dịch vụ cho vay trong trường học ở Lâm Châu hầu hết đều là công ty con của Sang Thiên."
Kiều Mộ nhấp môi, không nói gì.
Điều khác lạ mà Tiêu Trì phát hiện ra hẳn là lúc còn sống nạn nhân đã bị ép phải cất giấu ma túy dẫn đến sau khi chết lộ rõ triệu chứng bị xâm hại tình dục.
Sang Thiên vốn khởi nghiệp bằng cho vay lãi cao, về sau trở thành doanh nghiệp thành công tiêu biểu của thành phố, giải quyết không ít vấn đề công ăn việc làm, còn nộp khoản thuế kếch sù, muốn động tới chúng quả thực phải tốn sức một phen.
Khó trách bên Tiêu Trì theo vụ này đã nửa năm mà chỉ tóm được đám râu ria, chẳng thể nắm được thóp của những kẻ nằm ở trung tâm.
Quan Công cũng im lặng nghịch bao thuốc nhưng không hút.
Tới nơi, Kiều Mộ dừng xe trong vạch đỗ bên đường, tắt máy rút chìa khóa đi xuống. Cô khóa xe rồi cùng Quan Công băng qua con ngõ nhỏ, rẽ ra đường lớn.
Đi tiếp mấy phút nữa, hai người vào khu mua sắm dạo một vòng, kế tiếp đi ra theo lối cửa sau, quành lại điểm đỗ xe gần đó, bước vào một quán hàng ăn rất sạch sẽ.
Đẩy cánh cửa ngăn cách các gian, Tiêu Trì lập tức đứng dậy, nhếch môi tiến lên nắm lấy tay cô: "Đợi nửa ngày rồi đấy, còn tưởng hai người không tới!"
"Sao có thể chứ. Trên đường bị người ta để mắt nên tôi dẫn chị dâu lượn vài vòng, cắt bỏ đuôi rồi mới đến." Quan Công kéo ghế cho Kiều Mộ, mình thì ngồi vào một chiếc ghế khác.
Thạch Đầu và Củ Cải đều đã gặp, mấy người khác nom rất lạ mặt. Kiều Mộ khẽ gật đầu với họ, sau đó cùng Tiêu Trì ngồi xuống.
"Người nhà Khương Bán Hạ đã khai hết, có người về quê đón họ lên. Hết thảy ăn ở, đi lại, cần làm gì đều có kẻ sắp xếp chỉ huy." Quan Công rót tách trà, uống ực một hơi.
Tiêu Trì bặm môi, nghiêng đầu nhìn Kiều Mộ: "Em có sao không?"
"Có sao thì đã không xuất hiện ở đây." Cô khẽ nhướng mày.
Tiêu Trì mỉm cười, giới thiệu mọi người với Kiều Mộ rồi cầm bát xới cơm cho cô.
Ăn xong, ra ngoài, Tiêu Trì tụt lại đằng sau một bước. Anh đưa điếu thuốc vào miệng, không châm, cong hàng mày cười với cô: "Nhớ anh hả?"
"Chẳng lẽ không phải anh nhớ em mới bảo Quan Công dẫn em tới à?" Kiều Mộ dựa vào tường, bình thản khoanh hai tay, chếch đầu nhìn anh.
"Nhớ chứ!" Tiêu Trì kéo cô vào vòng ôm vững chãi: "Lần này có tính là nhào vào vòng tay không?"
"Tất nhiên là không tính!" Kiều Mộ ôm thắt lưng anh, đôi mắt chứa chan nụ cười: "Sao em cảm giác ngày lành xa xăm thế?"
"Em không kích động lòng anh thì không thoải mái hả!" Tiêu Trì cũng cười, cúi xuống gác cằm lên vai cô, anh khàn giọng: "Sắp kết thúc vụ án rồi, em đợi anh nhé!"
Kiều Mộ vui vẻ gật đầu, bụng ngón trỏ vẽ vòng tròn trên eo anh: "Ông nội đi ngâm suối nước nóng Nam Minh, tạm thời không ở trong thành phố. Chắc Trương Lương Nghiệp sẽ không đến nỗi nhắm vào ông. Bên phía em, anh không cần phải lo đâu."
Tiêu Trì không nói gì, hai cánh tay tăng thêm sức, ôm cô thật chặt.
Ôm một lúc, anh thả cô ra và in lên trán cô một nụ hôn sâu: "Em về đi! Phải cẩn thận đấy!"
Anh có nhiệm vụ nên không có nhiều thời gian để bên cô.
Kiều Mộ chớp chớp mắt rồi rời đi trước anh. Cô tìm Quan Công cùng ra khỏi quán hàng, rẽ vào con ngõ nhỏ, ra ngoài lấy xe.
Nhà Trương Dương ở khu này, đây không phải khu biệt thự mà là một khu chung cư cũ.
Cực kỳ phù hợp với thân phận được xếp đặt của Trương Lương Nghiệp.
Sang Thiên thành lập gần 20 năm nay, địa vị của lão ở tập đoàn phải là cỡ lãnh đạo cấp phó. Tuy nhiên chưa bao giờ thấy bóng dáng lão ta trong tài liệu công khai, trên danh sách cổ đông của công ti cũng không có tên lão.
Về tới bệnh viện vừa kịp giờ làm.
Quan Công đến khoa chỉnh hình lấy thuốc, Kiều Mộ đi thay quần áo. Quay lại văn phòng khoa, mới có Mạnh Trường Phong, sắc mặt nom không được tốt lắm.
"Có chuyện gì à?" Kiều Mộ cầm cốc nước lên uống, nghi hoặc nhìn anh ta.
"Lư Triển Bằng chết rồi! Đánh nhau với người ta trong trại giam, thái dương đập phải cạnh bàn, chết ngay tại chỗ." Mạnh Trường Phong khom người chống tay vào bàn làm việc, khó nhọc mở miệng: "Anh vừa nhận được điện thoại của bố mẹ cậu ta, hỏi thăm có thể đến nhìn cậu ta chút không."
"Chẳng phải chuyện này nên do trại tạm giam bên đó sắp xếp sao, tìm em có ích gì?" Kiều Mộ nhướn mí mắt, đặt cốc nước xuống.
"Bố mẹ cậu ta nói, cậu ta không có người quen nào ở Lâm Châu, giờ trại tạm giam không cho phép người nhà đến nhìn thi thể, hi vọng anh có thể giúp đỡ." Mạnh Trường Phong thở phù một hơi, kéo ghế ngồi xuống.
Kiều Mộ dựa vào lưng ghế, lại khoanh tay theo thói quen.
Sáng nay là người nhà của Khương Bán Hạ, giờ là Lư Triển Bằng, không biết tiếp theo liệu có phải Lí Thành An không đây?
Tuy nhiên, Lư Triển Bằng chết thế này tuyệt đối là một đòn trí mạng đối với bọn Tiêu Trì.
Dưới trướng hắn ta quản lí bốn xưởng dược, không có lời khai của hắn làm chứng cứ, Quách Bằng Hải trong sạch ra khỏi trại giam lại là một anh hùng.
"Kiều Mộ, em bảo anh có cần từ chối họ không?" Mạnh Trường Phong lần nữa lên tiếng, không ngớt cười khổ: "Trong một buổi sáng nay mà anh đã nhận được hơn chục cú điện thoại, đau đầu thật!"
"Từ chối đi! Chuyện này không phải chỉ có tí quan hệ là thu xếp được đâu. Tất cả đều phải theo trình tự." Kiều Mộ buông tay xuống, bảo anh ta đừng quá mềm lòng.
Mạnh Trường Phong lại cười ảo não. Đúng lúc có bệnh nhân đến cạo gió, anh ta liền không quấy rầy cô nữa.
Bởi không nhận được điện thoại của người nhà Lư Triển Bằng, Kiều Mộ cũng chẳng để tâm tới chuyện này.
Tan làm về nhà, Quan Công đã sớm qua Nhân Tế Đường chờ cô, gã còn mua đến rất nhiều trái cây. Kiều Mộ đưa trái cây cho Hoàng Viện, dẫn Quan Công sang phòng thuốc lấy thuốc cao dán ngoài da cho gã và dặn dò cách dùng.
Ông nội vắng nhà, cũng cho dì Lưu nghỉ phép, vì vậy buổi tối không có người nấu cơm.
Lúc cầm thuốc đi ra, thấy Trương Dương cũng ở đây, Quan Công tinh ý, cố tình ở lại ăn cơm cùng.
Kiều Mộ đang lo không ai nấu nướng, bèn giao luôn trọng trách này cho gã, còn mình với Hoàng Viện làm chân 'phụ bếp'.
Trên bàn cơm, Trương Dương ăn vài miếng đột nhiên dừng đũa, đầu cũng gục sắp tới ngực, khuôn mặt phiếm hồng, ậm ừ nói: "Chị Kiều ơi... Em đến đây ăn cơm mỗi dịp cuối tuần được không ạ?"