Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Dịch: Nguyễn Hạ Lan
'BẠN TRAI.'
***
Mạnh Trường Phong thở phào nhẹ nhõm, anh ta cho cô biết một phút trước, vòng tròn bạn bè truyền nhau một đoạn clip, nội dung là cô và một nam sinh trung học bị người ta cầm dao quây đánh. Thời gian chỉ có vài giây nhưng hình ảnh rất rõ nét.
Kiều Mộ giơ tay ra, lạnh nhạt nhướng mày: "Đưa em xem!"
Mạnh Trường Phong hơi ngẩn người, tiếp đó quay lại cầm di động của mình lên, đăng nhập vào vòng tròn bạn bè, nhấn mở video: "Tụi bạn học đang xôn xao hết cả, không ai gọi điện cho em à?"
Xem hết video, Kiều Mộ loáng thoáng cảm giác là bọn Tiêu Trì đang cố ý bày trận nghi binh. Cô khẽ nhấp môi, trả di động cho Mạnh Trường Phong và đáp "Điện thoại em để trong túi nên vẫn chưa ngó qua."
Nom sắc mặt cô vẫn như thường, Mạnh Trường Phong nở nụ cười, ngượng ngùng gãi đầu: "Em không sao thật hả?" Một tên đàn ông lớn đùng như anh ta, trông thấy cảnh như vậy còn sợ đến nhũn cả chân, không biết cô làm thế nào ứng phó nổi.
"Em sống sờ sờ đứng trước mặt anh đây, anh trông em giống "có sao" chỗ nào?" Kiều Mộ ngán ngẩm xòe hai tay, rồi lấy điện thoại mới, tiện thể quẳng túi sách vào ngăn tủ dưới bàn làm việc.
Lật giở cuộc gọi nhỡ, thoát ra, vào đọc ghi chép của đám bạn học, gửi một tin rằng mình vẫn ổn, cố tình không giải thích đoạn cuối của video kia có cảnh sát kịp thời xuất hiện.
Đám bạn học vốn đã yên tĩnh, nháy mắt lại "bung nồi", sôi nổi hỏi thăm rốt cuộc là được mời làm vai phụ đóng phim hay gặp phải côn đồ thật.
Có bạn học quan tâm đến trị an của Lâm Châu, dặn cô ít lo việc bao đồng thôi.
Kiều Mộ gửi lại mấy tin, chỉ nói sự việc đã giải quyết, nhưng không nói cụ thể giải quyết ra sao. Tắt Wechat, bắt đầu làm việc.
3 giờ hơn, một tin nhắn kỳ lạ gửi vào điện thoại mới, đối phương bảo cô bớt quản chuyện của thiên hạ đi, kẻo Nhân Tế Đường không chỉ bị niêm phong đơn giản thế đâu. Lúc sao, Weibo nhận được tin từ tài khoản của Lư Triển Bằng gửi: một bức ảnh chụp ông nội đang dẫn Liệt Phong tản bộ.
Cô đã thấy nhiều xác chết, tuy nhiên xác chết vùng dậy thì đây là lần đầu tiên.
Kiều Mộ nhấp môi, cất di động lại vào túi. Chợt Tần Bân gọi tới, nhưng cô không trả lời. Sau khi tiễn bệnh nhân cuối cùng, về phòng làm việc, Kiều Mộ mở ngăn kéo lấy điện thoại cũ ra, nghĩ một tẹo rồi để lại, hàng lông mày nhíu chặt.
Di động mới nhận được tin nhắn của Tần Bân hỏi cô ở đâu, sao không nhận điện thoại. Anh ta gửi mấy tin nhắn có nội dung tương tự, gửi xong lại gọi điện.
Kiều Mộ ngó lơ hết, cô đang đau đầu nghĩ xem xử lí thế nào với cái tin nhắn cảnh cáo kia, giải quyết sao về quan hệ của mình và Tiêu Trì.
5 phút trước khi hết giờ làm, trên trang web chính thức của công an Lâm Châu đưa ra trả lời cho đoạn clip kia, thông báo nói rõ phải điều tra đoạn video, bảo rằng cô bị quẳng xuống ngang đường, tuy nhiên không bị thương, Trương Dương thì bị bắt cóc. Phía cảnh sát đang dốc toàn lực phá vụ án này.
Bên Tiêu Trì vẫn chưa có tin tức, trái lại là Tần Bân cát bụi dặm trường xuất hiện ngoài cửa phòng làm việc mang theo khuôn mặt lạnh băng. Anh ta bạnh cằm, gân mạch hai huyệt thái dương nổi lên, mồ hôi không ngừng chảy xuống, chẳng biết đang tức giận hay bởi gấp gáp.
Khóa cửa phòng làm việc, vẫy tay với Mạnh Trường Phong, Kiều Mộ ra khỏi khu khám bệnh, tỉnh bơ đi về phía bãi đậu xe.
Tần Bân theo sau. Đợi cô mở khóa xe, anh ta không nói lời nào, mở cửa ghế phụ ngồi vào, đoạn mới lên tiếng: "Suy cho cùng hắn ta có thân phận gì mà khiến em gặp phải rắc rối như vậy!"
Thắt dây an toàn, Kiều Mộ nổ máy, lái xe đi: "Anh chạy từ xa đến chỉ để hỏi em câu này à?"
Tần Bân nghẹn họng. Lửa giận đầy một bụng như bị chọc một cái lỗ, "bùm" một phát, tan biến.
Kiều Mộ nghiêng đầu liếc Tần Bân rồi thu lại tầm mắt, tiếp tục tập trung lái xe, "Cái anh này nhàm chán quá đấy!"
"Phải, quá nhàm chán. Bằng không em cũng sẽ chẳng chọn một kẻ lưu manh, còn hơn bằng lòng cho anh cơ hội." Mặt Tần Bân toát ra sự tức giận: "Trên máy bay anh cứ nghĩ mãi, rốt cuộc người như thế có điểm gì khiến em rung động cơ chứ."
"Đấy là tiêu chuẩn của anh. Với em, dù anh ấy tồi tệ đến đâu cũng vẫn hợp ý em nhất!" Đáy mắt Kiều Mộ hiện lên vẻ không vui, "Ngẫm kĩ, trước kia nếu anh không cực đoan, cho rằng đuổi hết tất cả những người yêu mến em, bản thân anh sẽ có cơ hội, thì em với anh ấy cũng chưa chắc đã bên nhau."
Tiêu Trì rất vô lại, nhưng nếu ngay từ đầu cô không ngầm "ra hiệu" cho anh, mà nói rõ cho anh biết mình đã có bạn trai, anh tuyệt đối sẽ không sống chết quấn lấy cô.
Anh có xấu xa, cũng chỉ xấu xa với cô thôi, cũng chỉ dịu dàng với cô thôi. Tối hôm đánh vỡ bát, anh xoa rượu thuốc cho cô, nơi những vết chai trên tay cọ qua vừa ráp vừa ngứa, nhưng lại êm dịu đến bất ngờ. Như thể thứ anh đang cầm không phải cánh tay cô mà là một báu vật cực kỳ dễ vỡ.
Cái cảm giác chẳng khác gì bị trúng bùa ấy khiến cô nháy mắt đã lún vào, không có cách nào thoát khỏi. Và khi anh thẳng thắn dâng toàn bộ trái tim tới trước mặt cô, cô bỗng chốc nhận ra chẳng phải không thể từ chối mà là không muốn từ chối.
Thậm chí trong khoảnh khắc nào đó, đáy lòng sinh ra ý nghĩ "vì chính nghĩa quyết không chùn bước", nguyện ý chờ anh, chờ anh đuổi bóng tối đi, giẫm trên ánh sáng trở về bên cô.
"Là anh quá cố chấp!" Tần Bân thở dài thườn thượt, cất đi lửa giận, chua chát nói: "Còn tự cho mình đúng. Anh luôn nghĩ người khác không thông minh bằng anh. Thực tế, dù ông nội hay em cũng đều biết, chẳng qua mọi người không nói toạc ra thôi."
Kiều Mộ chẳng ừ hử gì hết. Xưa này cô không phải người thông minh, chẳng qua có những chuyện không cần phải truy xét đến cùng. Tần Bân không phải tội phạm, cô càng chẳng phải cảnh sát. Ban đầu, cô suy nghĩ đến danh tiếng của Nhân Tế Đường nhiều hơn.
Tần Bân lặng im, có vẻ nhẹ nhõm hẳn. Hai người không chuyện trò, ngược lại cũng không cảm thấy lúng túng.
Được nửa đường, điện thoại cũ reo. Kiều Mộ đeo tai nghe, nét mặt trở nên nghiêm túc: "Sao rồi, tìm được chưa anh?"
"Tìm được người rồi. Nhưng tình trạng hơi phức tạp, em đến bệnh viện số Hai một chuyến!" Giọng Tiêu Trì khàn đi, dường như đang kiềm chế cơn giận.
"Em tới ngay!" Kiều Mộ cúp máy. Cô nghiêng đầu thoáng nhìn sang Tần Bân, nghĩ đến bức ảnh và tin nhắn nhận được chiều này, cô nhanh chóng đưa ra một quyết định: "Cùng em diễn một tuồng kịch nữa nhé!"
Kiều Huy đang ở xa ngàn dặm, cô không thể bất chấp bất kỳ sự nguy hiểm nào, đem an toàn của ông nội làm trò đùa. Còn về Tiêu Trì, cô thật sự chưa từng nghĩ tới việc "đổi người", cá và tay gấu cô đều cần. Mà Tần Bân chắc chắn là lá chắn tốt nhất.
"Được." Tần Bân nhận lời một cách vô tư đến bất ngờ.
Kiều Mộ nhướng mày, trong mắt cô nhiều thêm sự cảm kích. Bệnh viện số Hai ở khu nội thành mới, cách chỗ họ ít nhất còn khoảng 10 phút xe chạy.
Lái thẳng một mạch tới nơi thì thấy Ngân Kiều mặc thường phục đang khoanh tay đợi ngoài hiên trú mưa trước cửa bệnh viện. Cô ta cau mày, vẻ mặt vô cùng khó coi.
Kiều Mộ tắt máy, rút chìa khóa, xuống xe. Cô khoác tay Tần Bân cùng đi tới: "Cô bé thế nào rồi?"
Đôi mắt Ngân Kiều tóe lửa, lạnh lùng liếc Tần Bân, lại nhìn chằm chằm xuống cánh tay anh ta một chốc, sau đấy quay đầu bước vào sảnh lớn: "Chưa rõ sống chết!"
Kiều Mộ theo sau cô ta, nhỏ giọng giải thích với Tần Bân: "Ông nội nhận một cô bé ở lại Nhân Tế Đường. Sáng nay con bé mất tích, có lẽ đã gặp chuyện bất trắc."
Tần Bân khẽ gật đầu, không hỏi han nhiều.
Vào thang máy, đến phòng phẫu thuật tầng trệt, Tiêu Trì ngồi ở khu vực chờ, cong sống lưng, choãi chân, hai khuỷu tay chống lên đầu gối, bàn tay đan nhau, miệng ngậm điếu thuốc nhưng không châm lửa, mắt nhìn thẳng sàn nhà trước mặt. Lưng áo phông màu xám bị mồ hôi thấm ướt lộ rõ cả đường nét cơ thể, ánh hoàng hôn phía sau anh chiếu trên nền đất cái bóng thật dài, khuôn mặt giấu trong bóng tối của anh buốt giá đến kinh người.
Buông cánh tay Tần Bân, Kiều Mộ tới ngồi xuống cạnh anh, cố tình giữ khoảng cách an toàn: "Tình hình cụ thể thế nào? Chuyện này em cũng có trách nhiệm, trước nay không nhắc con bé phải chú ý an toàn."
Tiêu Trì nghiêng đầu, tầm mắt quét qua mặt Tần Bân, rồi rời đi chỗ khác, yết hầu cuộn cuộn mấy cái, anh khàn giọng: "Vẫn đang cấp cứu. Bọn anh đã phát hiện ma túy đóng gói ở nơi tìm được con bé, còn chưa xác định con bé đã đụng vào thứ này chưa. Phải lúc nữa mới có kết quả!"
"Cô bé sẽ ổn thôi!" Giọng điệu Kiều Mộ cứng ngắc. Vì kiêng dè Tần Bân đang ở đây, cô không nói nhiều. Hoàng Viện chỉ là một đứa trẻ, ấy vậy mà bọn người Trương Lương Nghiệp xuống tay tàn nhẫn với con bé thế này. Bọn chúng không lấy mạng Hoàng Viện thì cũng phải hủy hoại bằng được một đời con bé.
Cách khoảng 5, 6 mét, Tần Bân đứng bên Ngân Kiều. Anh ta quan sát Tiêu Trì bằng ánh mắt có chiều suy tư.
Đúng lúc Tiêu Trì xoay đầu, đôi bên nhìn nhau. Không có quá nhiều cảm xúc dư thừa trong đôi mắt anh.
Ngó qua chỗ khác, lòng Tần Bân sinh ra một thoáng chột dạ chẳng thể gọi tên cũng không sao giải thích nổi.
Khu chờ đợi xuất hiện giây lát im lặng.
Kiều Mộ khoanh tay, thì thầm: "Liên quan tới Trương Lương Nghiệp hay Quách Bằng Hải?"
"Chứng cứ bọn anh nắm giữ thì là Quách Bằng Hải muốn bắt Trương Dương, ép Trương Lương Nghiệp tiêu hủy bằng chứng phạm tội và tự sát." Tiêu Trì duỗi tay ra, nhưng ai dè bị Kiều Mộ né tránh. Đôi mắt anh toát lên thoáng nghi hoặc, anh bực bội nghiến răng: "Nhưng theo các nghi phạm khai báo thì hắn đang trả thù cho cái thằng nhãi tính xâm hại Hoàng Viện đợt trước."
Mím môi quay mặt sang phía khác, trong mắt Kiều Mộ ngập tràn chế giễu. Trả thù mà mời đến nhiều "tay chân chuyên nghiệp" mang theo dao vậy sao?
Mọi người cứ thế lặng lẽ đợi chừng 10 phút, cửa phòng phẫu thuật được mở từ bên trong, y tá ra ngoài hỏi ai là người nhà của Hoàng Viện.
Đứng dậy bước tới, Kiều Mộ bình tĩnh mở miệng: "Tôi đây! Xin hỏi hiện giờ cô bé thế nào rồi?"
"Phải đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt." Y tá giải thích nguyên nhân Hoàng Viện hôn mê, đưa giấy cam kết và bút qua: "Mời chị đọc kỹ điều khoản, sau đó ký tên xuống dưới, ghi lại thông tin liên lạc."
Kiều Mộ gật đầu đã hiểu. Cô cầm bút ký tên mình dưới giấy cam kết, để lại số điện thoại.
Cô bé mất máu quá nhiều, nằm viện hai ngày chờ cơ thể có dấu hiệu sống ổn định thì đổi sang phòng bệnh thường, xem như may mắn.
Lát sau, Hoàng Viện được đẩy ra trong tình trạng vẫn đang hôn mê, chuyển thẳng sang phòng chăm sóc đặc biệt. Kiều Mộ đứng nguyên tại chỗ mất mấy phút, sau đấy cô xoay gót trở lại. Tiêu Trì mặt mày rầu rĩ, Ngân Kiều và Tần Bân đứng phía xa xa, sắc mặt hai người đó cũng sầm xì.
Ngồi xuống lần nữa, Kiều Mộ nhìn Tiêu Trì, điềm tĩnh cất lời: "Tối nay có chuyện muốn nói với anh!"
"Đói chưa?" Tiêu Trì giơ tay muốn chạm vào cô, nhưng lại bị cô tránh đi. Anh nghiến răng lấy tay về, xoa mạnh lên khuôn mặt đã có chút tê cứng của mình: "Anh dẫn em đi ăn cơm!"
"Cùng đi đi! Bạn trai em mời!" Kiều Mộ hờ hững đáp. Cô đứng dậy trước, "Gọi cả cảnh sát Ngân đi cùng luôn!"
Thái độ xa cách của cô làm cho Tiêu Trì mờ mịt, anh nhíu chặt lông mày, ngoảnh đầu lia mắt qua Tần Bân và Ngân Kiều, gằn giọng: "Bạn trai?"
"Bạn trai!" Kiều Mộ gật đầu, cất bước đi về phía Tần Bần, giọng điệu từ tốn: "Phòng Thúy Liễu, tầng 3, Phẩm Thúy Trai."
Tay Tiêu Trì thu thành nắm đấm rồi lại thả ra. Một luồng khí lạnh buốt khiến con người ta sởn gai ốc vây quanh Tiêu Trì, anh vẫn ngồi yên như cũ.
Đến bên Tần Bân, Kiều Mộ thân mật khoác cánh tay anh ta, chân thành mời Ngân Kiều cùng dùng bữa tối. Tiêu Trì đã làm xong thủ tục nhập viện của Hoàng Viện, ở đây tạm thời không cần người trông chừng.
"Xin lỗi, tôi không rảnh!" Ngân Kiều buông một câu chắc nịch, sau đó đi trước, lướt qua họ, rảo nhanh bước chân vào cầu thang thoát hiểm.
Lặng lẽ dõi mắt nhìn theo đến khi bóng lưng cô ta biến mất, Kiều Mộ mới kéo Tần Bân vào thang máy.
Đoán chừng trong lòng Ngân Kiều, cô chính là một kẻ dối gạt đùa bỡn tình cảm của Tiêu Trì, nhưng Tiêu Trì cứ u mê khăng khăng không chịu tỉnh ngộ. Nhất là hôm nay, cô còn dẫn theo Tần Bân. Ngân Kiều nổi điên cũng dễ hiểu.
Nhưng, với tình hình hiện tại, cô buộc phải làm thế này. Dẫu Tiêu Trì hiểu lầm, cô cũng không lựa chọn làm khác đi.
Xuống lầu lấy xe, Tần Bân ngồi ghế phụ, đăm đăm nhìn sườn mặt Kiều Mộ với muôn vàn cảm xúc lẫn lộn, "Đến cùng anh ta có thân phận gì mà em phải trăm phương ngàn kế che giấu như thế?"
"Gì cũng không phải!" Kiều Mộ nổ máy, vững vàng quay xe lái ra ngoài: "Buổi tối ăn với nhau bữa cơm! Tới lúc đó giới thiệu các anh với nhau."
Tần Bân ngồi thẳng lại, nghịch di động của mình, không khỏi bực bội.
Một lúc, có điện thoại gọi tới. Anh ta đưa mắt liếc Kiều Mộ, đoạn vuốt phím nghe: "Bảo ông ta liên lạc với tôi, tối nay tôi ở nhà bạn gái."
Sau vài giây im ắng, anh ta gác máy, thả lỏng dựa vào lưng ghế.
Trực giác Kiều Mộ mách bảo cuộc gọi này liên quan đến Trương Lương Nghiệp. Cô nắm chặt tay lái, không hề vòng vo: "Lần này anh đến là vì xem được video em bị người ta cầm dao quây, hay có người thông báo cho anh?"