Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đánh chứ!
Con ma nhỏ nghe nói Chương Địch sắp tích công đức liền há ngoác miệng ra, tử khí dày đặc, quay qua mặt đối mặt với A Kiều, mắt đầy vẻ ác độc, nó suýt nữa là được ăn no rồi, A Kiều phá chuyện tốt của nó.
Ma nhỏ ngửi ngửi A Kiều, mắt sáng bừng, người này cũng sắp chết rồi, người sắp chết nào cũng có thể trở thành đồ ăn của nó.
A Kiều lườm nó đầy vẻ hung dữ.
Con ma nhỏ này đột nhiên bị xách lên, Sở Phục mặt lạnh như băng nhìn chằm chằm vào nó, đưa tay ra tát luôn một cái, thứ nhãi nhép này mà cũng dám bất kính với nương nương.
A Kiều vô cùng thoải mái, cô vỗ vai Chương Địch: “Cô rất có tương lai.”
Nói hai trường tiểu học là chốt hai trường tiểu học luôn, mọi người cùng nhau dấn thân vào sự nghiệp từ thiện, mọi người cùng tích công đức mới đúng, rồi lại nghĩ đến số tiền ở chỗ Tiền Nhị cũng tiêu sắp hết rồi.
Chương Địch hỏi cô lần nữa: “Cô Trần này, bao nhiêu tiền là được?”
A Kiều gãi đầu: “Để tôi hỏi xem hai trường tiểu học xây mất bao nhiêu tiền đã.” Số tiền kia của Tiền Nhị hẳn là đã tiêu hết rồi.
Chương Địch lập tức hiểu ra, tự nhủ trong lòng, hóa ra chuyện cô gái này không cần tiền là giả mà là dùng cách này để trốn thuế.
Lúc A Kiều không chịu nhận tiền, Chương Địch vẫn luôn lo lắng đề phòng, làm gì có ai làm việc không nhận tiền chứ.
Đợi đến lúc A Kiều tỏ ra là sẽ nhận, còn phải xây trường học, Chương Địch cuối cùng mới cười.
Chỉ cần chịu nhận tiền là việc này ổn rồi.
Tiểu Diêu vội vàng kéo tay Chương Địch: “Cô Chương này, chuyện này vẫn cứ bàn bạc với ông Phùng trước rồi nói sau thì hơn.”
Chương Địch lườm cô này một cái, quay sang nói với A Kiều: “Không cần.” Cô ta hỏi A Kiều tiếp, “Có cách nào có thể giải quyết được hoàn toàn không?”
Giọng điệu của cô ta không còn cung kính như trước.
Ban đầu cô ta vừa sợ thứ kia vừa sợ A Kiều.
Đến khi phát hiện ra A Kiều có thể bị tiền tài mua chuộc, cô ta bèn không sợ nữa.
Việc gì có thể giải quyết được bằng tiền thì coi như không có việc gì.
A Kiều nghĩ ngợi rồi đáp: “Để tôi hỏi nó đã, hỏi xem làm thế nào nó mới bằng lòng rời khỏi cô, cô phải chuẩn bị tâm lý cho tốt.”
Mời thần thì dễ, tiễn thần thì khó, huống hồ vị “thần” này còn chẳng biết do ai mời tới.
Thế này là sắp giao tiếp với linh hồn rồi, Chương Địch siết chặt quần áo, sắc mặt cô ta hơi trắng bệch: “Vậy làm phiền cô.” Cô ta bắt đầu nghĩ mấy người bạn đó của cô ta hiểu biết chuyện này, cô ta còn phải nghĩ cách khác nữa.
A Kiều nhìn thoáng qua con ma nhỏ đang bị Sở Phục xách cổ, hơi khó đây, con ma nhỏ này tức khí, há mồm là mắng chửi nhưng những lời nó nói A Kiều nghe chẳng hiểu câu nào.
Kể ra là Sở Phục nghe hiểu được một chút, nàng ta từ từ nói: “Nó hỏi Chương Địch vì sao mời nó tới mà lại không cúng bái gì cho nó.”
Với mức độ sợ hãi của Chương Địch, cô ta hẳn là không biết gì.
Nếu là do cô ta mời thật, nhất địch là sẽ cúng bái đủ thứ đồ ăn đồ uống ngon lành, làm sao có thể để cho con ma này đói đến mức chỉ còn da bọc xương, chạy ra tác quái làm ảnh hưởng tới vận may của cô ta được chứ.
Việc nào ra việc ấy, Hạng Vân Độc đợi A Kiều nói xong bèn nói với Chương Địch: “Chúng tôi đã phân tích bức thư kia, không có vân tay của người khác, file ghi âm vẫn đang được xử lý, sẽ nhanh chóng có kết quả.”
Anh liếc mắt nhìn Tiểu Diêu một cái rồi nói với Chương Địch: “Chúng tôi đang kiểm tra camera, những bức thư này đều không có dấu bưu điện, camera theo dõi có thể quay được người gửi thư.”
Tiểu Diêu cúi đầu không dám ngẩng lên.
Hiện giờ Chương Địch hoàn toàn không chú ý gì đến vụ án tống tiền nữa, cô ta vốn định báo cảnh sát để tìm ra người đâm sau lưng cô ta, giờ mục tiêu của cô là giữ được mạng sống trước đã.
Chương Địch chuyển đến khách sạn nhưng vẫn không cho Tiểu Diêu đi, bảo Tiểu Diêu ngủ chung giường với cô ta.
Tiểu Diêu kinh ngạc, không thể tưởng tượng nổi: “Thế này, thế này không ổn thì phải?”
Giờ Chương Địch tuyệt đối không muốn ở một mình, kéo Tiểu Diêu lại: “Có gì không ổn chứ? Mấy chuyện kia cô làm xong chưa?”
Cô ta muốn đi chùa bái Bồ Tát, ngôi chùa nổi tiếng nhất ở Giang Thành chính là chùa Thông Huyền, cô ta quyết định đi chùa Thông Huyền dâng một tượng Bồ Tát đã được khai quang về, rồi lại mua ít Phật châu hộ mệnh, ít nhất… ít nhất là phải khiến thứ kia không thể lại gần cô ta nữa.
Mặt Tiểu Diêu đầy vẻ khó xử: “Nhưng mà ông Phùng bảo sắp tới chị không được ra ngoài.”
Chương Địch sưng mặt lên.
Bình thường cô ta rất giữ hình tượng, tuy thực ra đã có mâu thuẫn với Phùng Diệu Uy nhưng cô ta vẫn có thể giữ mặt mũi cho Phùng Diệu Uy.
Nhưng giờ thì khác rồi, tính mạng quan trọng.
Chương Địch qua mặt Phùng Diệu Uy, thuê người lên kế hoạch quảng bá, bảo bọn họ thả tin tức cho mấy nhà quen, nói cho bọn họ chuyện cô ta sắp quyên góp xây dựng công trình hy vọng.
Cô thậm chí còn đăng nhập tài khoản Weibo bỏ hoang đã lâu, đăng một tin lên đó.
Chỉ có chữ không có hình, cũng chẳng có gì khác.
Cái này khác hoàn toàn với bản thảo quảng bá đã được chỉnh sửa kĩ càng trước kia, fan cũ nhìn thấy còn tưởng cô ta bị hack mất tài khoản.
Nội dung trên weibo của Chương Địch đều do công ty quản lý, hiện giờ cô ta còn chưa giải phóng hợp đồng nhưng đương nhiên là cô ta đã tự thành lập công ty của mình, vậy nên bộ phận PR nhanh chóng tung tin này trong fan club của cô ta, dùng giọng điệu phấn nói【 Chương Địch sắp quay về làm việc rồi! 】
Muốn tẩy sạch scandal thì đầu tiên là phải làm từ thiện, gây thiện cảm cho người qua đường, đây là kịch bản mọi người an cũng biết, nhưng các fan lại luôn cho rằng thần tượng của mình chính là tốt bụng như vậy, nhanh chóng làm cho số liệu weibo vọt lên.
Tiểu Diêu nhanh chóng nhận được điện thoại của Phùng Diệu Huy, cô này lấy cớ đi xuống sảnh khách sạn mua cà phê, ra khỏi phòng nhận điện thoại: “Ông Phùng, chuyện không ổn rồi.”
Một cô Trần có thể giao tiếp với linh hồn gì đó tới, thuận miệng lừa đảo mấy câu, Chương Địch đã chịu lấy mấy trăm vạn ra quyên tặng, cảnh sát cũng vào cuộc theo.
Cái vị cảnh sát Hạng kia, hai mắt cứ như hai cái đèn pha.
Lần nào đối mặt với anh, Tiểu Diêu cũng chột dạ, cứ cảm thấy anh đã nhìn ra gì đó.
Phùng Diệu Uy an ủi Tiểu Diêu: “Không sao đâu, cô cứ trấn an Chương Địch cho tốt đã, cô ta thế này là lại đang định làm trò gì?”
Tiểu Diêu đã nghe trộm những lời A Kiều, cô này đáp: “Cô Chương cảm thấy nhà cô ấy bị ma ám.”
Phùng Diệu Uy khịt mũi khinh thường, nhưng ông ta thậm chí còn vui mừng: “Cô ta càng sợ hãi càng tốt, cô cho thêm ít củi lửa đi.
Mấy ngày nữa tôi tới Giang Thành, đến lúc nói sau.”
Đợi đến lúc Tiểu Diêu mua cà phê đi lên, Chương Địch đã trang điểm xong.
Giờ là mùa đông, cô ta mặc một chiếc áo lông vũ che kín từ đầu đến chân, đội mũ, đeo một chiếc kính râm lớn, cô ta muốn đi bái Bồ Tát.
Cô ta nói với Tiểu Diêu: “Chúng ta đi.”
Tiểu Diêu căn bản không kịp ngăn cản cô ta.
Hạng Vân Độc tới cục cảnh sát.
Khương Thần biết từ sáng sớm anh đã tới Kim Vực Thủy Loan: “Sáng sớm tinh mơ Chương Địch đã báo cảnh sát ạ?”
Hạng Vân Độc ngồi xuống, day day thái dương: “Hình như cô ta bị kinh sợ, tình trạng không tốt lắm, không có phát hiện gì mới, các cậu điều tra đến đâu rồi?”
File ghi âm còn đang tiến hành xử lý kỹ thuật, nhưng họ đã điều tra được tài khoản được nhắc tới trong bức thư kia, vị trí tài khoản ở nước ngoài, ở một hòn đảo nào đó trên Thái Bình Dương.
Từ tài liệu tra ra thì đó là một công ty đầu tư cho các tác phẩm nghệ thuật.
Nếu Chương mà có gửi tiền vào tài khoản đó thật, thì kẻ kia cũng sẽ thông qua vài bước rửa tiền để tẩy trắng số tiền này, Chương Địch muốn điều tra cũng không lấy lại được.
Hạng Vân Độc gọi Giang Manh vào: “Cô cảm thấy vụ này là do ai làm?”
“Đại đa số các vụ tống tiền thì tỷ lệ người quen gây án là tương đối cao, thư này lại không có dấu bưu điện, người gửi thư rất có thể ở ngay gần đó.” Giang Manh biết Hạng Vân Độc đang kiểm tra cô, cô nói, “Em đã kiểm tra hòm thư, tìm được người này rất khả nghi.”
Diêu Na, cũng chính là Tiểu Diêu, trợ lý phụ trách đời sống của Chương Địch.
“Cô ta chịu trách nhiệm chăm sóc việc ăn uống sinh hoạt hằng ngày của Chương Địch và việc vặt trong nhà, thư trong hòm thư cũng là do cô ta lấy.”
Kiểm tra video cả ngày mà không quay được người đưa thư, nhưng mà đúng vào ngày hôm đó, Diêu Na lại đưa thư tống tiền cho Chương Địch.
“Điểm này rất đáng nghi, có thể là điểm đột phá, có thể đưa cô ta tới cục không ạ?” Giang Manh hỏi.
“Gọi điện bảo cô ta tới đây đi, cứ nói là có mấy chi tiết muốn hỏi cô ta lần nữa.” Trực giác mách bảo cho Hạng Vân Độc vụ án tống tiền và nguyền rủa cũng không liên quan đến nhau, tống tiền là muốn tiền, còn nguyền rủa là muốn tính mạng của Chương Địch.
Mạng còn chẳng có, làm sao cô ta có thể chi tiền được chứ.
Vậy nên kẻ kia rất nôn nóng, vội vạ, muốn nhân lúc Chương Địch chưa thực sự xảy ra chuyện gì mà nắm được tiền trong tay.
Diêu Na nhanh chóng tới cục cảnh sát, Giang Manh hỏi cô này: “Những bức thư tống tiền đó được đánh số theo ngày nhận được đúng không?”
Diêu Na sắp bị Chương Địch ép cho phát điên rồi, lúc thì muốn xin Bồ Tát, lúc lại muốn bái tiên cô, kéo cô này thao thao bất tuyệt, còi hỏi liệu chùa Thông Huyền có tiếp nhận khách trọ không.
Lúc nhận được điện thoại, cô này thở phào nhẹ nhõm một hơi, cuối cùng cũng có thể quang minh chính đại bỏ Chương Địch lại, nhưng ngay sau đó lại lo lắng trong lòng, cô này gật đầu: “Đúng thế, là do cô Chương đích thân đánh số.”
Giang Manh hỏi: “Nhưng mà thư là do cô lấy từ hộp thư ra đúng không?”
“Vâng, cô Chương đặt tạp chí, những thứ này đều do tôi lấy.” Chương Địch không xem TV, cứ bật TV lên là thấy bạn thân ngày xưa phát triển rất nhanh, cô ta lại nghiến răng nghiến lợi, nhưng mà chả hiểu sao trong mấy năm xui xẻo này của cô ta, cô ta càng xui xẻo, cô bạn thân lại càng thăng tiến.
Vậy nên trong nhà dứt khoát không lắp TV, ngoại trừ xem phim, thú tiêu khiển của Chương Địch cũng chỉ có đọc sách xem tạp chí.
“Phong thư này là do cô lấy ra ngày 15 tháng 11, phong này là do cô lấy ra ngày 30 tháng 11, còn phong này được lấy ra ngày 5 tháng 12, cũng chính là hôm trước.”
Giang Manh vốn định nói không có người tới đưa thư nhưng cô chớp mắt, thay đổi: “Chúng tôi kiểm tra camera theo dõi, phong thư cuối, cô cũng không mở hộp thư.”
Lừa cô này một lần xem có lừa được ra cái gì không.
Diêu Na lập tức hoảng loạn: “Không thể nào, chắc chắn là tôi mở rồi.”
Cô này không ngờ Chương Địch sẽ báo cảnh sát, Phùng Diệu Uy nói Chương Địch sẽ trả tiền, giống như cái video sex lần trước vậy.
Căn bản cô ta không phải là chi ra 2000 vạn, cô ta chi 8000 vạn để mua, cô ta đã nói dối cảnh sát.
Hạng Vân Độc từ bên ngoài nhìn Giang Manh hỏi chuyện, nói với Khương Thần: “Mới có mấy ngày thế mà tiến bộ thật.”
Khương Thần chăm chú nhìn Giang Manh ở bên trong, cười tủm tỉm.
Khương Thần lườm cậu một cái: “Có phải khen cậu đâu, cậu mau chóng điều tra giúp tôi xem, trong ghi chép có kẻ bị tình nghi nào có vết sẹo do dao cắt ở hổ khẩu không.”
Khương Thần cứ tưởng lại có vụ án mới.
Hạng Vân Độc giao chỗ này lại cho Giang Manh, bản thân thì đi điều tra tin tức về vụ hỏa hoạn mười năm trước.
Sau khi vụ hỏa hoạn xảy ra, cửa vào nhanh chóng bị phong tỏa, trong tin tức có cha mẹ khóc ngất vì mất đi con gái, cũng có người khóc lóc thảm thiết vì mất vợ, Hạng Vân Độc phóng to tấm hình kia lên, thấy bên cạnh người chồng khóc lóc thảm thiết kia, sữa và đồ ăn vặt vung vãi đầy mặt đất.
Anh cắt bức ảnh này ra, tìm được tên ma nữ từ danh sách thương vong, đốt cho cô ta bức ảnh này.
Cuối cùng, anh nhìn thấy ảnh của nhân viên cứu hỏa, lúc anh ta chết đi vừa mới hai mươi tuổi, hơn Hạng Vân Độc năm ấy hai tuổi.
Hạng Vân Độc định về sẽ mua ít gà nướng cảm ơn người an hem này.
Diêu Na nhanh chóng thừa nhận, cô này nói những việc này đều là do Phùng Diệu Uy sai cô này làm.
Trong giới, Phùng Diệu Uy là người đại diện nổi tiếng, một tay ông ta nâng Chương Địch lên, mười mấy năm qua lót đường cho cô ta, từng bước từng bước đưa cô ta lên vị trí ảnh hậu.
Năng lực làm việc đương nhiên rất quan trọng nhưng trong giới này, có vẻ ngoài xinh đẹp và kỹ thuật diễn cũng không ít, bát cơm trời ban này phải ăn như thế nào cũng phải có lưu ý cả.
Nhưng Chương Địch vừa nhận danh hiệu ảnh hậu đã muốn phá hợp đồng với ông ta, ông ta mới phải đưa ra hạ sách này, muốn hút ngụm máu cuối cùng.
“Ba trăm triệu?” Giang Manh nhắc lại số tiền này, người này có phải điên rồi không?
Diêu Na liếc liếc mắt: “Ông ta biết Chương Địch có thể chi ra từng ấy tiền.” Đối với cô ta mà nói, đây là một số tiền lớn nhưng cũng chưa đến mức suy sụp, cắn răng một lần là có thể chi ra.
Không ngờ Chương Địch lại báo cảnh sát.
Diêu Na khóc đỏ cả mặt: “Tôi chỉ làm công ăn lương thôi.”
Giang Manh báo cáo với Hạng Vân Độc: “Phùng Diệu Uy sắp tới Giang Thành.”
“Đợi ông ta tới thì đưa thẳng tới đây.” Hạng Vân Độc lại hỏi Diêu Na, Chương Địch đi đâu.
Diêu Na đáp: “Cô ấy đi gặp một tiên cô gì đó mà bạn cô ấy giới thiệu.”
Chương Địch cảm thấy A Kiều không đáng tin, sau khi bái Bồ Tát xong liền tới gặp tiên cô.
Hạng Vân Độc bảo Giang Manh gọi điện cho Chương Địch: “Bảo cô ta vụ án tống tiền có manh mối rồi.”.