Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Khoảng thời gian này, Quý Sùng Cửu thường xuyên tới tìm A Thanh. Mỗi lần tới đều sẽ mang theo hoa hồng với một món quà nhỏ.
Nhưng mấy ngày gần đây, ngay cả hoa hồng A Thanh cũng không chịu nhận.
Quý Sùng Cửu lớn lên trắng nõn, mỗi lần nhìn thấy Đào Nguyệt đều lộ hai cái má lúm đồng tiền, hắn liền kêu: “Cô Đào Nguyệt.”
Đào Nguyệt bị cái lúm đồng tiền của tiểu thiếu gia hớp hồn, bắt đầu nhắc về Quý Sùng Cửu trước mặt A Thanh nhiều hơn.
“Sao mà ngay cả hoa cũng không lấy vậy?” Đào Nguyệt nhìn A Thanh đang thong thả son môi, “Tiểu thiếu gia nhà họ Quý nhìn buồn quá, ngay cả má lúm đồng tiền cũng không xuất hiện.”
A Thanh không nói lời nào.
“Người mà tiểu thiếu gia một lòng hướng về là cậu, vậy mà cậu lại đối với người ta lạnh lùng như vậy.” Đào Nguyệt lại nói.
A Thanh bắt đầu vẽ mày, không thèm nhìn Đào Nguyệt, “Có phải cô đã quên, tôi là đàn ông không?”
Đào Nguyệt bị hỏi nên ngạc nhiên một chút. Sau đó nắm khăn tay bắt đầu phát sầu, “Ôi chao, lần này tiểu thiếu gia chắc là sẽ đau khổ lắm đây.”
Động tác vẽ mày của A Thanh dừng một chút.
Đào Nguyệt “Hứ” A Thanh một tiếng, “Tôi là một người đàn ông tồi mà.”
Vậy mà bấy giờ, Quý Sùng Cửu cũng đang bị các anh chị em trong nhà bàn tán về chuyện hắn đang theo đuổi ai đó.
“Nghe nói gần đây em đang theo đuổi một vũ nữ? Người ta còn phớt lờ em à?” Đại tiểu thư chống cằm, có chút tò mò hỏi Quý Sùng Cửu.
Đại thiếu gia của Quý gia không quan tâm chuyện đó, đây là lần đầu tiên hắn nghe nói, không khỏi có chút kinh ngạc, “Tiểu Cửu đang theo đuổi vũ nữ hả?”
Bị người nhà hỏi, Quý Sùng Cửu có chút ngượng ngùng, “Em đang theo đuổi A Thanh, nàng ấy rất tốt.”
Đại thiếu gia và Quý Sùng Cửu không giống nhau, “Có cái gì tốt mà theo đuổi? Chẳng lẽ cô ấy không thích em à? Ngày mai tôi đi tìm ông chủ của cô ta nói chuyện.”
“Đại ca!” Quý Sùng Cửu cảm thấy khó chịu, “Đại ca đừng xen vào chuyện của em.”
Đại tiểu thư cũng nói: “Tính đại ca là vậy, nhọc lòng thế đó.”
Đại thiếu gia bất mãn, “Chỉ là vũ nữ thôi, cần gì phải nhọc lòng như vậy.”
“Đại ca!” Quý Sùng Cửu lớn tiếng nói, “Đại ca không được nói về A Thanh như vậy, em thích cô ấy.”
Đại thiếu gia nặng nề mà “Hừ” một tiếng.
Đại thiếu gia hành động rất mau, ngày thứ hai liền đến phòng khiêu vũ, muốn tìm A Thanh.
A Thanh đang khiêu vũ với một đại thiếu gia khác.
“Tiểu đệ nhà tôi thích cô.” Đại thiếu gia nói.
A Thanh cong lên khóe môi, lộ ra nụ cười, “Là tôi không xứng với tiểu thiếu gia.”
Những lời này làm thái độ đại thiếu gia dịu hơn một ít, “Cô biết vậy thì tốt. Nhưng tiểu đệ của tôi nếu thích cô, cô cũng nên chấp nhận nó.”
A Thanh không nói. Trong lòng cảm thấy đại thiếu gia bá đạo hơn tiểu thiếu gia rất nhiều.
Mỗi ngày Quý Sùng Cửu đều đến phòng khiêu vũ kia, vì vậy liền đụng phải anh trai hắn.
Đại thiếu gia vừa bước lên sân khấu liền thấy sắc mặt khó chịu của em trai mình.
A Thanh đứng ở một bên, chủ động nói: “Tiểu thiếu gia, nhảy điệu nhảy không?”
Đại thiếu gia có chút nghiêm khắc mà nhìn thoáng qua A Thanh, A Thanh chỉ cười nhìn Quý Sùng Cửu, Quý Sùng Cửu trừng mắt liếc nhìn đại thiếu gia một cái.
Nhưng khi khiêu vũ với A Thanh vẫn làm Quý Sùng Cửu rất vui.
Vui vẻ trong chốc lát, liền nghe thấy A Thanh nói: “Tiểu thiếu gia, ngài cùng vũ nữ là quan hệ gì? Thứ chúng tôi nhận là tiền.”
Sau khi tiểu thiếu gia nghe xong lời này liền sửng sốt, sau đó mang theo chút hưng phấn, sau đó thận trọng nói: “A Thanh, tôi có rất nhiều tiền, em có thể nói chuyện với tôi được không?”
A Thanh lãnh đạm mà liếc tiểu thiếu gia một cái, sau đó hắng giọng nói: “Tôi không cần tiền của anh.”
Điều này làm tiểu thiếu gia tủi thân, “Cái gì em cũng không cần. Rõ ràng những người khác đều có thể, vì sao tôi lại không được. A Thanh, em không công bằng một chút nào.”
Kết quả A Thanh nhàn nhạt mà đáp hắn một câu: “Đúng vậy, tôi không công bằng.”
Tiểu thiếu gia buồn đến héo.
Trước khi tiểu thiếu gia rời đi đã lấy ra một thỏi son, “A Thanh, đây là đồ mà tôi cố ý nhờ đại ca mang từ nước ngoài về, đại tỷ nói cái này màu sắc rất đẹp, em son lên chắc chắn đẹp.”
Tất nhiên, A Thanh không nhận.
Tiểu thiếu gia không còn cách nào, vẻ mặt mất mát đem đồ vật cất lại trong túi.
A Thanh ôm cánh tay nhìn tiểu thiếu gia.
Tiểu thiếu gia lại nhỏ giọng nói: “Tôi thật sự có tiền, A Thanh, em nói chuyện với tôi đi.”
A Thanh lạnh nhạt mà nói: “Trời đã khuya rồi, tiểu thiếu gia nên về nhà đi.”
Tiểu thiếu gia rất buồn đó nha.