Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. A Thiền - Đinh Mặc
  3. Chương 11: Thiếu niên trà xanh (1)
Trước /156 Sau

A Thiền - Đinh Mặc

Chương 11: Thiếu niên trà xanh (1)

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Lý Vi Ý vội vàng buông bàn tay nhỏ đó ra, thầm nghĩ thế này lại thành Trương Tĩnh Thiền chiếm hời cô mất. Cô nhanh chóng nghĩ ra một cái cớ, quay đầu lại cười nói với bố Lý: “Bố, con coi cô ấy như em gái con vậy, bố đừng nghĩ nhiều.”

Bố mẹ Lý sợ ngây người, Lê Duẫn Mặc: “Vãi…”

Lý Vi Ý phản ứng lại, lại vội vàng nói: “Cháu không có ý đó, ý cháu là… Bố Lý Vi Ý, mẹ Lý Vi Ý, cháu nói vội, nói nhanh quá.”

Sắc mặt bố mẹ Lý vẫn không tốt hơn được là bao, nhìn cô giống như nhìn tên trộm. Trong lòng Lý Vi Ý cũng uất ức, thấy bố mẹ mình mà không được nhận. Cô nghiêm mặt lại, nói: “Chúng ta đến phòng khách đi, ngồi đây nhiều người không khí không lưu thông được, ảnh hưởng đến… cô ấy nghỉ ngơi.” Nói xong cô đảo khách thành chủ, đi dẫn đầu đến phòng khách, ngồi xuống ghế xô pha.

Ba người phía đằng sau, trong đầu rối loạn, nhưng vẫn đi theo cô trong vô thức.

Lý Vi Ý rất tự nhiên ngồi ở giữa ghế xô pha dài trước đây ở nhà cô có thể nằm thì tuyệt đối không ngồi, nhưng hiện tại cô bắt buộc phải ngồi đàng hoàng như người ngoài. Bố Lý dăn mẹ Lý đi pha trà, mặc dù cậu nhóc này hôm nay trông có vẻ rất không đúng mực, nhưng dù sao ngày hôm qua người ta đã cứu con gái họ một mạng, vẫn là nên giữ lễ tiết cơ bản. 

Lý Vi Ý nói: “Cô chú, cháu tên là Trương Tĩnh Thiền, cậu kia tên là Lê Duẫn Mặc, là bạn từ nhỏ của cháu. Chúng cháu đều là sinh viên Đại học Tài chính Kinh tế Hoa Trung. Hôm nay bọn cháu đến không có ý gì khác, chỉ muốn thăm Lý Vi Ý, đây là chút lòng thành của tụi cháu, sữa và táo bọn cháu mua cho cô ấy.

Bố mẹ Lý đều là những người chất phác, vội vàng từ chối và lại cảm ơn lần nữa.

Lý Vi Ý bày tỏ bọn họ đều là sinh viên đại học chăm chỉ, thích giúp đỡ người khác, đây là việc mà họ nên làm.

Bố Lý lại hỏi thăm bố mẹ cô đi làm ở công ty nào, Lý Vi Ý nói qua loa rằng bố mình tự kinh doanh nhỏ. Bố Lý bày tỏ đợi khi Lý Vi Ý hồi phục sức khỏe, cả nhà sẽ đến tận cửa nhà cô để cảm ơn. Lý Vi Ý chỉ mong sao được liên lạc với họ nhiều hơn, như vậy mới có cơ hội phá hoại tình cảm của chị và Chu Chí Hạo, cô lập tức tỏ ý nhiệt liệt hoan nghênh.

Cô lại khen loại trà giá rẻ nhà Lý có mùi thơm dịu rất giống mùi trà ở nhà cô khi còn nhỏ, lại khen mẹ Lý dọn dẹp nhà cửa và vườn rau rất sạch sẽ, vừa nhìn là biết bà là một người phụ nữ đảm đang hiền thục. Cô lại khen bố Lý vừa nhìn đã biết là người đàn ông trụ cột trong gia đình, cô khen đến nỗi hai má cặp vợ chồng hiền lành đỏ ửng lên, mắt sáng long lanh. Sau khi nói chuyện hơn nửa tiếng, bố mẹ Lý đã câu trước câu sau gọi “A Thiền”, họ cũng tin rằng lúc trước chỉ là cậu thanh niên này lỡ miệng gọi nhầm mà thôi.  

Thấy đã hơn 11 giờ, mẹ Lý nhiệt tình mời: “A Thiền, Tiểu Lê, trưa nay ở nhà cô ăn cơm nhé? Chị của Lý Vi Ý cũng về nhà, hôm qua con bé cũng nói muốn tìm các cháu cảm ơn.”

Lê Duẫn Mặc lập tức lén chọc Lý Vi Ý một cái. Nhà này vừa nhìn đã biết không có tiền, cậu ta không muốn ở đây ăn cơm đâu. Cậu muốn lái chiếc Ferrari chở anh Thiền của cậu đến trung tâm thành phố ăn đồ ăn Nhật cơ.

Lý Vi Ý nghiêng người tránh cái chọc của cậu ta, tươi cười đáp: “Được ạ, làm phiền cô chú quá, tay nghề của cô chắc chắn rất ngon.”

Bố mẹ Lý đều rất vui, mẹ Lý sai bố Lý đi mua ít thịt về, rồi bà vào bếp bận rộn nấu nướng, bảo hai đứa ra ngồi xem phim.

Lê Duẫn Mặc nhìn cô thật sự cầm điều khiển ti vi đổi kênh, nói: “Anh sẽ không thật sự có tình cảm với cô bé đó chứ?” Nếu không sao lại dỗ ngọt bố mẹ người ta như vậy, thật sự rất kì lạ.

Lý Vi Ý liếc cậu một cái, nói: “Cậu biết cái gì, tôi làm việc đều có mục đích cả, đừng hỏi vội.”

Lê Duẫn Mặc sửng sốt.

Vì thế sau đó, cậu không dám chọc ngoáy lộn xôn, bị dọa sợ.

“Vãi, siêu xe của ai đỗ ngay trước cửa nhà em đấy? Ôi, thật sự là Ferrari! Ferrari á!” Giọng nói của một người đàn ông từ bên ngoài truyền vào.

Lê Duẫn Mặc nhìn anh Thiền bỗng nhiên đứng phắt dậy, đi đến cửa sổ, đôi mắt  u ám nhìn về phía người đứng ngoài sân. Lê Duẫn Mặc đang uống nước, cậu cầm chén trà đi theo cô, có một đôi nam nữ đứng bên cạnh chiếc Ferrari, dáng vẻ khoảng hai mươi mấy tuổi. Người đàn ông không cao lắm, thân hình vạm vỡ, đường nét trên khuôn mặt khá đầy đặn. Nhưng đôi mắt anh ta chỉ nhìn chằm chằm chiếc Ferrari, lại còn giơ tay sờ mó, khiến Lê Duẫn Mặc cảm thấy hơi chướng mắt. Chị gái đứng bên cạnh lại có dáng vẻ xinh đẹp động lòng người, mặc dù ăn mặc giản dị, nhưng lại toát lên vẻ đẹp khuê các.

Sau đó Lê Duẫn Mặc nghe thấy giọng nói thờ ơ của anh Thiền: “Xe của tôi. Anh là ai hả? Đã rửa tay chưa mà dám sờ mó lung tung xe của tôi?”

Chu Chí Hạo lúc này rất mất mặt, liếc mắt nhìn bạn gái tương lai – Lý Hiểu Ý, không tỏ ra yếu thế mà phản bác: “Cậu là ai? Đây là nhà bạn gái tôi, ai cho cậu đỗ xe ở đây? Cẩn thận cái mồm cậu đấy.”

Lý Vi Ý “À” một tiếng, nói: “Hừ, anh nói có biết xấu hổ không, cô ấy là bạn gái anh từ bao giờ? Cô ấy còn chưa đồng ý, mà anh cứ bám dính lấy người ta. Tôi là khách của nhà Lý, xe không đỗ đây thì đỗ đâu. Đất trước cửa của anh à? Anh đi tè đánh dấu lãnh thổ lên đất chưa?

Lê Duẫn Mặc phun hết ngụm trà trong miệng ra.

Chu Chí Hạo bây giờ mới 26 tuổi, sắp chấm dứt cuộc sống giang hồ bên ngoài để về nhà trông coi cửa hàng, lần này cãi không lại, xắn tay áo lên định xông đánh người. Lý Hiểu Ý mặc dù không biết người trong phòng là ai, nhưng trông có vẻ là khách của nhà mình, cô vội vàng kéo Chu Chí Hạo lại, nhẹ giọng khuyên vài câu. Chú Chí Hạo lúc này mới tức tối nói: “Mẹ kiếp, hôm nay tôi nể mặt Hiểu Ý, bỏ qua cho cậu, cứ chờ đấy mà xem.” Ánh mắt hắn đầy vẻ thù hằn, hiển nhiên là ghi thù cô. 

Lý Vi Ý mặc dù cãi thắng nhưng cô vẫn cảm thấy tiếc nuối, vì vẫn chưa kích động tên Chu Chí Hạo lộ rõ hành vi bạo lực trước mặt chị gái. Cô khẽ giọng chửi “thằng khốn”, quay về ngồi xuống xô pha.

Cô chắc hẳn rất hào hứng, nên lúc nãy mới có biểu hiện xuất sắc như thế, cuối cùng cũng có thể tự tay chia rẽ bọn họ rồi. Chu Chí Hạo à, thiên đường có lối thì anh không đi, địa ngục không có cửa anh lại xông tới.

Lê Duẫn Mặc nhìn anh Thiền ngồi vắt chéo chân, mũi chân còn khẽ đung đưa, mắt hơi nheo lại, khóe miệng nhếch lên đầy xấu xa… Lê Duãn Mặc hoàn toàn rơi vào trạng thái hoang mang.

Anh Thiền trong trí nhớ cậu là thái tử tập đoàn Phúc Minh, thiếu gia nhà giàu đứng đầu Ninh Thành, từ trước đến nay ít khi ăn nói bộp chộp, vừa ngầu vừa lạnh lùng, tiêu tiền như nước, mấy trăm nghìn tệ tiêu không thèm chớp mắt. Bạn gái chỉ chọn trong số hoa khôi xinh đẹp nhất trường, sở thích chỉ có chơi game và vận động. Khi anh nổi giận, ngay cả bố anh ấy cũng không dám cãi lại.

Nhưng anh Thiền của ngày hôm nay, nhiệt tình như lửa, miệng lưỡi trơn tru nói chuyện với những người nhà nghèo này. Anh nói anh có mục đích riêng không thể cho ai biêt, Lê Duẫn Mặc tin. Bởi vì anh Thiền không phải là kẻ ngốc nhiều tiền, anh rất thông minh. Thỉnh thoảng bố anh còn dẫn anh đến các cuộc đàm phán kinh doanh, vì vậy anh mới có bản lĩnh như bây giờ, Lê Duẫn Mặc từng chứng kiến một hai lần.

Nhưng vừa rồi anh Thiền lại cãi nhau với tên vô lại Chu Chí Hạo. Dáng vẻ đó rất kì quái, rất chua ngoa, cay độc giống như… giống như cái gì ý? Đúng rồi, giống với dáng vẻ thái giám trong mấy bộ phim truyền hình.

Lê Duẫn Mặc không kìm được nhìn xuống dưới giữa hai chân Lý Vi Ý, trong đầu xuất hiện một ý nghĩ vô cùng hoang đường, chẳng lẽ ngày hôm qua bị rơi xuống nước, chỗ bị thương lại là…

Quảng cáo
Trước /156 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Mất Rồi Xin Đừng Tìm

Copyright © 2022 - MTruyện.net