Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. A Thiền - Đinh Mặc
  3. Chương 117: Lật ngược thế cờ
Trước /156 Sau

A Thiền - Đinh Mặc

Chương 117: Lật ngược thế cờ

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Vưu Minh Hứa quay lại xe, đưa cây bút ghi âm cho Đinh Trầm Mặc. Hai ngày nay, Đinh Trầm Mặc thường xuyên liên lạc với Trương Tĩnh Thiền, ông đã biết được nội tình vụ án trong nhà kho năm đó. Nhìn thấy bút ghi âm, lông mày ông ta giật mạnh, buột miệng nói: “Đây không phải là cây bút ghi âm đó chứ?”

Vưu Minh Hứa: “Cây bút ghi âm nào?”

“Đôi ba câu không giải thích rõ được.” Đinh Trầm Mặc bật công tắc bút ghi âm, phát hiện nó đã hết pin, lập tức kết nối với dây sạc trên xe.

Mười phút sau, Vưu Minh Hứa truyền nội dung trong bút ghi âm vào điện thoại, nhấn nút phát:

“Lão Trình, bây giờ có nhiều tin đồn như vậy, tại sao còn hẹn gặp ở đây, chẳng may bị người khác nhìn thấy…”

“Nhưng cuối cùng Phúc Minh cũng sẽ bị phá sản thanh lý! Những khoản đó không thể che giấu được!”

“Chuyện này tôi đã bàn bạc với Doanh Doanh rồi, chỉ cần cô ấy chịu hy sinh chút thanh danh, để Trương Mặc Vân chết trên giường cô ấy. Chỉ cần có đầy đủ bằng chứng, cảnh sát sẽ nhanh chóng kết thúc vụ án.”

“Em có ý kiến này, hai người thấy ổn không? Trước đây, có vài lần sếp Trương say rượu, đều do em đưa đến biệt thự ở trong Dương Hòe để nghỉ ngơi. Hay là làm ở đấy?”

Đinh Trầm Mặc nghe mà mắt đỏ lừ, định gọi điện thoại ngay cho Trương Tĩnh Thiền, nhưng bị Vưu Minh Hứa ngăn lại: “Gấp làm gì, bây giờ nói cho anh ta thì chỉ khiến anh ta lo lắng vô ích, đợi tìm được người hẵng nói. Tôi đoán căn phòng bí mật ở trong phòng ngủ chính đó, phải nghĩ cách tìm được lối vào, ổ khóa cửa chắc cũng không dễ xử lý.”

Đinh Trầm Mặc: “Vậy phải làm sao? Chẳng lẽ lẻn vào lần nữa à?”

Vưu Minh Hứa gật đầu cười: “Lẻn vào lần nữa, tôi sẽ dẫn theo Ân Phùng đi.”

“Anh ta? Dẫn theo anh ta đi làm gì?”

Hôm nay họ đến biệt thự, Ân Phùng nằng nặc đòi đi theo, bị Vưu Minh Hứa ghét bỏ đuổi đi, giờ lại gọi anh đến?

Vưu Minh Hứa một tay cầm bút ghi âm, tung lên hai vòng, cười như không cười: “Vậy thì ông không biết rồi, thầy Ân có thể mở mọi loại khóa trên đời này.”

Hai tiếng trước.

Trời vẫn chưa sáng, Lý Vi Ý cũng chưa trèo lên ống thông gió điều hòa. Buổi sáng sớm cô đứng trong phòng bí mật, cuối cùng hạ quyết tâm đi về phía két sắt.

“Mật khẩu máy tính là ngày sinh nhật của mẹ anh.” Một buổi hoàng hôn nào đó trong kiếp trước, hắn đã nói vậy.

Chiếc máy tính trong phòng làm việc năm đó, chứa những tài liệu kinh doanh cơ mật nhất của Hứa Dị, chẳng qua Lý Vi Ý chưa bao giờ có hứng thú xem.

Cửa két sắt mở ra, Lý Vi Ý thở phào nhẹ nhõm, lại liếc nhìn cửa phòng. Cô vội vàng lục lọi, bên trong có vài cuốn hộ chiếu, còn có một số tài liệu hợp đồng, Lý Vi Ý nhìn qua cũng không hiểu gì.

Đột nhiên, tầm nhìn của cô bị một cây bút ở góc két sắt thu hút. Cô từ từ lấy cây bút đó, nước mắt trào ra.

Cô nhanh chóng xếp lại đồ vào két sắt như cũ, cầm cây bút ngồi lại trên giường. Cô suy nghĩ một lúc, rồi nhét bút vào túi quần, kéo khóa túi lên.

Cô quyết định trèo ống thông gió, thực ra trong lòng cô hiểu rất rõ gần như sẽ thất bại. Nhưng nếu thành công thì sao?

Thất bại cũng không sao, coi như là ngụy trang, chuyển hướng chú ý của Hứa Dị. Hắn nghĩ cô muốn trốn thoát như vậy, sẽ không để ý đến cây bút ghi âm.

Mặc dù bị ngã xuống, nhưng kết quả lại tốt hơn cô dự kiến… Hứa Dị bế cô ra khỏi phòng bí mật, đến phòng ngủ chính, coi như đã tiến thêm một bước.

Chính vào lúc Hứa Dị vẻ mặt không vui bước ra khỏi phòng ngủ chính, rồi nói chuyện với quản gia một lúc, một ý tưởng táo bạo và kích động nảy ra trong đầu Lý Vi Ý. Trực giác cô mách bên người bên ngoài là quân cứu viện, cô cũng linh cảm rằng, nếu Hứa Dị cảm thấy có nguy cơ, chắc chắn sẽ không để cô ra khỏi phòng bí mật nữa.

Cô muốn để cây bút ghi âm ở bên ngoài.

Có thể sẽ bị Hứa Dị phát hiện ra, cùng lắm thì quay lại vạch xuất phát, dù sao cô cũng khó có thể ra ngoài nữa.

Nhưng lỡ như cây bút ghi âm được người khác phát hiện thì sao? Lỡ như đó chính là quân cứu viện mà Trương Tĩnh Thiền đưa đến thì sao?

Lý Vi Ý chỉ có sự tin tưởng mù quáng với một mình Trương Tĩnh Thiền, cảm thấy người mà anh nhờ giúp đỡ, chắc chắn sẽ tìm được chỗ này, tìm đến căn phòng ngủ chính này. Vậy thì cô cũng không thể ngồi chờ chết được.

Không cần suy nghĩ nhiều, liều một phen, được ăn cả ngã về không.

Còn về việc sau khi Hứa Dị vào, cô bỗng nhiên chạy trốn, đó chỉ là một sự ngụy trang khác, vẫn là chuyển hướng chú ý của hắn. Nếu cô không làm gì cả, hắn mới nghi ngờ. Gây ra một trận náo loạn như vậy, hắn sẽ không còn tinh lực để chú ý đến trong phòng ngủ chính có thêm cái gì.

Đương nhiên, vẫn là câu nói đó, lỡ như cô thật sự chạy được ra ngoài thì sao?

Việc trốn thoát khỏi tay Hứa Dị phải tận dụng mọi cơ hội, quyết không từ bỏ.

Tại trạm xăng.

Trương Tĩnh Thiền từ từ lái xe đến gần, đỗ xe ở bên lề đường gần lối vào trạm xăng, cách hơn chục mét, anh nhìn chằm chằm chiếc xe Jeep lớn đó.

Một người đàn ông vóc dáng trung bình, từ ghế lái bước xuống, hắn ta mặc áo phao cũ màu đen, đội mũ lưỡi trai, lộ phần tóc mai trắng. Hắn nói vài câu với nhân viên trạm xăng, rồi đi vào trong phòng thanh toán bên cạnh.

Một lúc sau hắn đi ra, mặt chính diện với hướng của Trương Tĩnh Thiền và Lê Duẫn Mặc.

Lê Duẫn Mặc thốt lên: “Là hắn!”

Trương Tĩnh Thiền ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm người đó, khóe miệng nhếch lên.

Mọi chuyên đều thông suốt rồi, từng là một quản lý cấp cao nở mày nở mặt, sau đó trở thành tội phạm đi tù. Hắn tự phụ và cố chấp, khoe khoang mình là phần tử tri thức nên không chịu nổi sự sa sút như vậy, trả thù xã hội.

Chiếc xe Jeep rời khỏi trạm xăng, Trương Tĩnh Thiền lái xe đi theo. Tiếng chuông của điện thoại anh vang lên một tiếng, anh cầm lên xem, là một bức ảnh Đinh Trầm Mặc gửi đến, trên đó là một cây bút ghi âm với kiểu dáng quen thuộc.

Đinh Trầm Mặc vẫn không nhịn được, giữa chừng đã khoe chiến công với anh.

Trương Tĩnh Thiền lập tức gửi tin nhắn thoại: “Tìm thấy ở đâu?”

Đinh Trầm Mặc cũng gửi tin nhắn thoại: “Vợ cậu bí mật làm ra đấy.”

Trương Tĩnh Thiền phanh gấp, dừng xe bên đường, nói với Lê Duẫn Mặc: “Cậu lái thay tôi.” Hai người đổi chỗ, anh lập tức gọi điện, chưa hỏi mà thì tim đã đập thình thịch: “Cô ấy đâu?”

Đinh Trầm Mặc: “Vẫn chưa cứu ra được.”

Trương Tĩnh Thiền: …

Bỗng nhiên muốn đánh ông già này một trận.

Đinh Trầm Mặc cười: “Chắc là nhanh thôi, không ngờ vợ cậu lại thông minh như thế, đã chuẩn bị sẵn kế hoạch trong ngoài phối hợp.”

“Điều này thì rất dễ nhận ra.” Trên mặt Trương Tĩnh Thiền cuối cùng cũng hiên ra nụ cười, “Cảm ơn, có tin tức thì báo tôi ngay.”

Buổi chiều, một chiếc Bentley lái ra khỏi biệt thự, chính là xe của Hứa Dị.

Một chiếc xe con không bắt mắt đỗ trên lề đường, cách biệt thự không xa. Đinh Trầm Mặc để điện thoại xuống, nhìn chiếc bút ghi âm trong tay, nhíu mày: “Tại sao Hứa Dị không tiêu hủy cây bút này, giữ lại trong nhiều năm như vậy, còn bị cô bé Lý Vi Ý cho một cú?”

Ân Phùng vừa mới đến, khuôn mặt anh vui vẻ, “chậc” một tiếng rồi nói: “Có gì khó hiểu sao? Đây là nhân tố then chốt trong sự nghiệp đen tối của hắn xoay chuyển từ nguy hiểm sang an toàn. Là vật tượng trưng cho việc hắn đánh bại đối thủ Trương Tĩnh Thiền. Nếu hắn coi Trương Tĩnh Thiền là kẻ địch lớn nhất thì đương nhiên phải giữ lại chiến lợi phẩm này. Ông thử nghĩ xem, trong căn phòng tăm tối bí mật, cầm cây bút ghi âm này, nghĩ đến trên đó dính bao nhiêu máu tươi, cảm giác che giấu và thỏa mãn đó, chỉ nghĩ thôi đã thấy kích thích rồi. Là tôi thì tôi cũng giữ lại.”

Vưu Minh Hứa nhìn anh một cái.

Ân Phùng nhận ra mình đã nói sai, nhưng không biết sai ở đâu, lúng túng không nói nữa.

Đinh Trầm Mặc không để ý lắm, nhìn xe của Hứa Dị đi xa dần, lẩm bẩm: “Không biết vào lúc này hắn ra ngoài làm gì?”

Vưu Minh Hứa cởi dây an toàn, vỗ vai Ân Phùng, mở cửa xuống xe: “Hôm nay đã đánh rắn động cỏ rồi, không thích hợp tới nữa. Cứu người ra trước đã, chỉ cần có nhân chứng vật chứng, Hứa Dị không chạy thoát được. Lão Đinh, ông ở đây canh chừng, chúng tôi sẽ hành động.”

——

Nửa tiếng sau.

Vưu Minh Hứa tốn thêm chút sức lực mới dẫn Ân Phùng vào phòng ngủ chính của biệt thự. Đối diện với bức tường không có gì khác thường, Vưu Minh Hứa nói: “Lối vào phòng bí mật có dễ tìm không? Tôi bị kẹt ở đây.”

Ân Phùng thật sự giống như một con sâu xanh to lớn, bám vào tường sờ từng tấc một. Vài phút sau, anh gõ gõ vào bức tường bên cạnh kệ sách, lẩm bẩm: “Chính là ở đây, cũng không tinh vi lắm, sao A Hứa lại không tìm thấy nhỉ?”

Vưu Minh Hứa gõ vào đầu anh, tức giận hỏi: “Mở được không?”

Ân Phùng lấy một dụng cụ giải mã cỡ nhỏ từ trong túi ra, lúc trước khi xuất phát, một thuộc hạ có sở trường mở khóa của anh đưa cho anh cái này. Kỹ thuật mở khóa của anh cũng là học từ người khác, anh ấn vào bảng mật mã trên kệ sách.

Mười mấy giây sau, bảng mật mã kêu “tít” một tiếng, Ân Phùng đẩy một cái, bức tường lõm xuống, bên trong có cánh cửa.

Ân Phùng quay đầu nhìn Vưu Minh Hứa: “Mở được.”

Vưu Minh Hứa cười xoa đầu anh, anh lập tức cúi người cọ đỉnh đầu vào lòng bàn tay cô.

Hai người đẩy cửa phòng bí mật ra.

Lý Vi Ý đang ngồi xổm trước két sắt, lật xem những hợp đồng tài liệu, cô trợn tròn mắt quay đầu nhìn họ.

(Đinh Mặc: Tui muốn giải thích xíu, để Vưu Minh Hứa và Ân Phùng cameo không tính là bàn tay vàng.

Bởi vì nếu không phải hai người họ, dựa vào mối quan hệ của nam chính và Đinh Trầm Mặc, cũng có thể nhờ những cảnh sát khác. Hoặc tìm mấy chiến hữu giỏi của Chung Nghị cũng có thể làm được, cốt truyện không thay đổi.

Tác giả chỉ đơn giản muốn kết nối một chút, muốn gặp lại A Hứa và Anh Tuấn* của chúng ta.)

(Asari: Anh Tuấn là tên khác của Ân Phùng, trong bộ “Đợi khi tôi có tội” có giải thích, mọi người tìm đọc thử, truyện đã ra sách)

Quảng cáo
Trước /156 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Mảnh Hành Tây Nào Không Rơi Lệ

Copyright © 2022 - MTruyện.net