Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. A Thiền - Đinh Mặc
  3. Chương 31: Thanh xuân như cơn gió (1)
Trước /156 Sau

A Thiền - Đinh Mặc

Chương 31: Thanh xuân như cơn gió (1)

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Lê Duẫn Mặc kêu rên: “Anh Thiền… em sai rồi…”

Trình Duệ Nghiên vẫn không thể tin nổi. Có rất nhiều người con gái thích Trương Tĩnh Thiền, anh trước đây cũng từng có một người bạn gái, nhưng nghe nói tầm 10 ngày đổ lại, vì anh không chịu nổi tính khí của đối phương nên chia tay. Tính ra thì cô ta là bạn gái chính thức đầu tiên của Trương Tĩnh Thiền. Nhưng cô ta chưa bao giờ nghĩ, một người vừa ưu tú vừa xuất sắc như Trương Tĩnh Thiền, lại làm ra chuyện bắt cá hai tay?

Cô ta xông tới trước mặt Lý Vi Ý, hỏi: “A Thiền, cô ta là ai?”

Lý Vi Ý đã dần bình tĩnh, trong lòng nghĩ Trình Duệ Nghiên rốt cuộc vẫn là bạn gái lúc này của Trương Tĩnh Thiền, vừa nghĩ xong hai câu dỗ người ta, thì nghe thấy giọng nói lạnh lùng từ phía sau truyền đến: “Chia tay với cô ấy đi.”

Lý Vi Ý ngẩn người. Trình Duệ Nghiên không thể tin nổi nhìn cô gái ngồi trên ghế xô pha, hai mắt đỏ lên, cô ta hét: “Cô là ai! Tôi mới là bạn gái anh ấy!”

“Từ từ, từ từ!” Lý Vi Ý vội vàng ngăn cô ta lại, nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Đừng tức giận, không phải như em tưởng tượng đâu, lát nữa anh sẽ giải thích cho em.” Sau đó cô điên cuồng ra hiệu cho Lê Duẫn Mặc: “Đưa cô ấy sang phòng khách nhỏ bên cạnh đi, uống chút nước, ăn chút bánh kẹo rồi nghỉ ngơi một lúc. Chị Lưu, bê tổ yến lên, tổ yến!”

Trình Duệ Nghiên bị Lê Duẫn Mặc vừa kéo đi vừa khuyên nhủ, cô ta sụt sùi khóc đi vào phòng khách nhỏ.

Lý Vi Ý nhìn Trương Tĩnh Thiền: “Ê bạn ơi, thế là ý gì? Đấy là bạn gái anh đấy.”

Giọng điệu Trương Tĩnh Thiền bình tĩnh: “Như cô nói đấy, là bạn gái tôi, bảo cô chia tay thì chia tay.”

Lý Vi Ý ngồi xuống, kiên nhẫn hỏi: “Tại sao, cô ấy xinh đẹp như thế.”

Trương Tĩnh Thiền im lặng một lúc mới nói: “Cuối năm nhà tôi xảy ra chuyện, chưa đến hai tuần sau, cô ta đã đi theo một người anh em khác trong giới nhà giàu. Kiểu con gái như vậy không hề thật lòng, tôi giữ lại để lại gì?”

Lý Vi Ý giống như một con sóc lớn, đặt móng vuốt lên đầu gối, ghé lại gần anh hỏi: “Anh hận cô ấy?”

Trương Tĩnh Thiền nở nụ cười chế giễu: “Nếu không phải hôm nay gặp phải, thì ngay cả dáng vẻ cô ta như nào tôi cũng không nhớ nổi nữa.”

Lý Vi Ý gật đầu: “Nhưng trong lòng anh lúc đó vẫn tức giận phải không? Tôi thấy tình cảm giữa hai người khá tốt, có phải anh vẫn còn oán hận trong vài năm?”

Trương Tĩnh Thiền mím môi không đáp. Anh nhớ bản thân năm đó cũng khá thích Trình Duệ Nghiên. Cô ta xinh đẹp, nhiệt tình và gợi cảm. Học hành cũng khá, thông minh tự lập. Cô ta hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn bạn gái lý tưởng trong lòng Trương Tĩnh Thiền. Vài tháng ở cạnh nhau, anh quả thật rất vui vẻ.

Vì vậy năm đó cô ta bỏ đi, anh rất tức giận và khó chịu. Không phải vì tình cảm sâu đậm, mà lúc đó anh phải chịu quá nhiều sự thờ ơ, phản bội, còn cô ta từng là người gần gũi nhất, lại không hề do dự rời bỏ anh.

“Nhưng mà tôi thấy người ta cũng không có lỗi lớn với anh lắm.” Lý Vi Ý nói chậm rì rì.

Trương Tĩnh Thiền nhìn chằm chằm cô với ánh mắt lạnh lẽo.

Lý Vi Ý nói với giọng điệu như đang tán gẫu: “Lần trước tôi từng xem qua tin nhắn trò chuyện của hai người, vì phải đóng giả thành anh, mong anh thông cảm. Thời gian bọn anh bên cạnh nhau không nhiều, bài vở của anh rất nhiều, cũng không đối xử nhiệt tình với con gái. Phần lớn thời gian đều là cô ấy quấn quýt lấy anh, rồi chiều theo ý anh phải không?

Nếu tình cảm đã không sâu đậm, người bạn trai này còn đối xử với cô ấy không mặn không nhạt, thì tại sao cô ấy lại cần phải cùng anh gánh chịu khủng hoảng? Xin anh đấy, khoản nợ của gia đình anh không phải 100 nghìn, mà là 1 tỷ đó. Cô ấy cũng chỉ mới 18 – 19 tuổi, đối với cô ấy mà nói thì con số này kinh khủng tới mức nào, anh đã từng nghĩ đến chưa? Hai người lại không phải đã kết hôn, hay là sinh con, để mà cam kết cả đời. Cô ấy chỉ đơn giản là đưa ra một lựa chọn không vẻ vang, nhưng lý trí mà thôi. Nhưng mà, cô ấy bỏ đi nhanh như vậy, có thể là do quá sợ hãi, nên không chú ý đến đến cảm xúc của anh.”

Trương Tĩnh Thiền nhìn dáng vẻ cô nói chuyện chậm rãi, gương mặt của thiếu niên trẻ tuổi, mang vẻ mặt sáng suốt, rộng lượng của người đã từng trải. Đó là dáng vẻ mà bản thân anh năm 19 tuổi chưa từng có.

Cô nói, xin anh đấy, khoản nợ của gia đình anh không phải 100 nghìn, mà là 1 tỷ đó. Mà cô không hề mảy may chú ý đến những lời nói đó sẽ đâm trực tiếp vào trái tim anh.

Cô còn chỉ trích anh không nhiệt tình với con gái, không đối xử tốt với người ta, ý của những câu nói đó là anh bị bỏ rơi cũng khá đáng đời.

Nhưng không hiểu tại sao, anh không hề cảm thấy tức giận, ngược lại là anh giống hệt như lúc buổi sáng bị cô trêu ghẹo, cảm giác sự buồn bực đã lãng quên từ lâu, kìm nén rất sâu trong lồng ngực, đã được tiêu tan dần một cách kì lạ.

“Thế theo cô, bây giờ phải làm gì?” Anh hỏi.

Lý Vi Ý nghĩ một lúc, mũi bàn chân xoắn xuýt, đôi chân rung nhẹ, nhìn dáng vẻ lại giống một cậu nhóc. Cô nói: “Chia tay thì vẫn chia tay đi, cũng không thể khiến cho anh lúc 19 tuổi lại bị đá thêm lần nữa. Nếu như anh yên tâm, thì tôi sẽ đi nói chuyện với cô ấy, đảm bảo chia tay trong hòa bình, tránh kết thêm kẻ thù.

“Được, tùy cô.”

Lý Vi Ý đi vào phòng khách phụ, ngay lúc sau, Lê Duẫn Mặc đã bị đuổi ra ngoài, cánh cửa bị khép lại.

Trương Tĩnh Thiền nói với Lê Duẫn Mặc: “Cậu về trước đi, chuyện này không liên quan đến câu.”

Lê Duẫn Mặc cảm thấy bản thân mình ngày hôm nay đã gây họa lớn, nhà Trương ngày hôm nay e rằng sẽ diễn ra trận thảm sát lớn, cậu cầu còn không được, vội vàng chạy đi.

Trương Tĩnh Thiền đi vòng ra phía ngoài sân, dựa vào góc tường, bên cạnh là cửa sổ phòng khách phụ. Anh khoanh tay trước ngực, dựa lưng vào góc tường, ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thăm thẳm, nhắm mắt lắng nghe.

Giọng nói rõ ràng của Lý Vi Ý truyền đến: “Vì vậy em đã hiểu chưa? Cô ấy là vị hôn thê mà gia đình sắp đặt đặt cho anh, nhà cô ấy có rất nhiều quặng mỏ. Anh không thể làm cách nào khác được, chỉ đành phải nghe lời.

Lông mày Trương Tĩnh Thiền khẽ nhướn lên, khóe miệng chầm chậm cong lên.

Trình Duệ Nghiên khóc nức nở: “Chẳng lẽ không còn cách nào khác? Chẳng lẽ tình yêu không quan trọng sao.”

Lý Vi Ý thở dài: “Tình yêu quan trọng, nhưng mà trong gia đình bọn anh, thì bản thân không được tự quyết định. Cũng may là chúng ta mới bên nhau được vài tháng, thà bây giờ chia tay sẽ đỡ hơn sau này tình cảm sâu đậm, phải lý trí, như vậy mới ít bị tổn thương.

“Nhưng em không muốn chia tay, hu hu hu hu… Em thích anh, rất thích anh, không muốn chia tay! Em thật lòng thích anh, từ trước đến nay em chưa thích thích một ai như vậy.”

Trương Tĩnh Thiền mở mắt ra, nét mặt sâu xa như bầu trời trên cao.

Lý Vi Ý ở bên trong cũng yên lặng, một lúc sau cô nói: “Cảm ơn em, em là cô gái tốt, đi tìm một người bạn trai thích hợp hơn với em nhé. Nếu như anh không kết hôn với cô ấy, bố anh cáu giận, đến lúc đó không cho anh thừa kế tập đoàn Phúc Minh, anh cũng không thể cho em một cuộc sống đầy đủ hạnh phúc được.”

Trình Duệ Nghiên vừa khóc vừa nói: “Anh là con trai duy nhất của ông ấy, tập đoàn Phúc Minh không để lại cho anh thì để  cho ai. Hay là anh có thể giả vờ chia tay trước…”

“Vô dụng thôi.” Giọng điệu Lý Vi Ý buồn bã cắt ngang, “Ai nói… bố anh chỉ có một lựa chọn là anh? Có những chuyện, anh không thể nói nhiều với em, hiểu không?”

Trình Duệ Nghiên: “Hức… Chuyện này…”

Tiễn Trình Duệ Nghiên đi, Lý Vi Ý đi vào phòng khách, thì nhìn thấy ánh mắt Trương Tĩnh Thiền sáng quắc nhìn cô.

Cô ngồi bên cạnh anh, tự rót cho mình cốc trà: “Việc lớn đã thành, không cần cảm ơn, đảm bảo sao này cô ấy nhìn thấy anh chỉ có cảm giác tiếc nuối, không hề oán giận.”

“Người thừa kế khác của bố tôi là ai?”

Lý Vi Ý cười gượng: “Tôi có nói gì chuyện đấy đâu, do cô ấy đoán mò. Tùy cơ ứng biến, tùy cơ ứng biến thôi! Nếu không người khác rất khó buông bỏ miếng mồi béo bở như anh. Người ta cũng khá thật lòng với anh đấy, chuyện lớn như vậy, thật sự cũng không thể trách người ta được.”

Trương Tĩnh Thiền cười giễu cợt: “Cô ta chẳng qua cũng chỉ thích tiền của tôi mà thôi, cô vừa nói khả năng không có được quyền thừa kế, cô ta cũng chẳng còn chút lưu luyến gì.”

Lý Vi Ý lạ lùng nhìn anh: “Sao mà anh có thể suy nghĩ như thế? Anh nhìn tôi xem, thân hình này, khuôn mặt này, thành tích còn đứng thứ nhất toàn khoa. Vì thế cô ấy nhất định cũng thích dáng vẻ này của anh. Nếu mà anh vừa lùn vừa xấu vừa béo, thành tích đứng bét khoa, mà lại có tiền… Anh thấy mình có hợp với cô ấy không?”

Lời ngụy biện này vậy mà lại khiến Trương Tĩnh Thiền bật cười.

Anh hơi sững sờ, bản thân anh vốn dĩ không phải người thích cười. Thời thiếu niên kiêu căng ngạo mạn, không có nhiều người có thể khiến anh vui vẻ coi trọng. Nhiều năm sau đó, anh càng không có tâm trạng cười nổi. Có những lúc anh lạnh mặt, anh em thân thiết như Lê Duẫn Mặc cũng không dám nói to. Không ngờ rằng lần hoán đổi xuyên không quay lại này, rõ ràng mọi chuyện đều gấp rút như ngồi trên nước sôi lửa bỏng, anh lại bất giác cười không biết bao nhiêu lần.

Anh ngừng cười, nói: “Chuyện này cảm ơn cô. Tiếp theo chúng ta đi đến công ty, tôi phải tự xem, hiện tại Phúc Minh rốt cuộc đã đi đến bước nào rồi.”

Quảng cáo
Trước /156 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Cầm Tù Tình Yêu: Gặp Gỡ Tổng Giám Đốc Lòng Dạ Độc Ác

Copyright © 2022 - MTruyện.net