Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. A Thiền - Đinh Mặc
  3. Chương 66: Vấn đề của anh ấy (3)
Trước /156 Sau

A Thiền - Đinh Mặc

Chương 66: Vấn đề của anh ấy (3)

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Diện tích của căn phòng làm việc này ít nhất to gấp bốn lần căn phòng trước đây của Trương Tĩnh Thiền, chiếm tận 1/4 diện tích tầng.

Trương Tĩnh Thiền mặc vest đen, đứng trước cửa sổ kính lớn từ sàn đến trần, hai tay đút trong túi quần, khi nghe thấy tiếng động, anh quay người lại.

Lý Vi Ý nghĩ, có vẻ anh rất thích cửa sổ lớn từ sàn đến trần, có phải là anh rất thích ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài đúng không?

Gương mặt Trương Tĩnh Thiền vẫn rất sắc nét, con ngươi sáng lạnh lùng. Ánh nắng mỏng manh phủ lên cổ anh, làn da trắng ngần, quai hàm rõ nét.

Lý Vi Ý va phải ánh mắt anh, cô giật mình.

Ánh mắt anh khác hẳn ngày hôm qua. Trầm mặc, kìm nén, không thể chạm tới.

Như thể… cô nợ anh 100 triệu vậy.

Lý Vi Ý thầm nghĩ: Chẳng lẽ bởi vì cô đổi số điện thoại mà anh giận dữ đến thế sao? Không sao, bọn họ đã quen rồi, cô dỗ dành anh xíu là được. Chỉ là khi vừa gặp anh, cô không kìm được vui mừng, tâm trạng căng thẳng cũng được thả lỏng. Cô ngồi phịch xuống ghế xô pha, cười hì hì nói: “Trương Tĩnh Thiền, anh cuối cùng đã vươn lên rồi, sau này không còn gì có thể hạn chế sự phát triển của anh nữa, tôi mừng cho anh quá!”  

Trương Tĩnh Thiền đứng im, cũng không cười, chỉ nhìn chằm chằm vào cô và hỏi: “Còn em? Những năm qua em sống như thế nào?”

Lý Vi Ý cảm thấy câu nói đó của anh có gì đó kỳ lạ, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều, cô cầm lấy chiếc gối ôm mềm mại tinh xảo trên ghế xô pha, nghĩ bụng: Dù sao cũng không còn con đường nào khác, cô nên thẳng thắn một lần để bản thân dễ chịu hơn. Với lại, cô vừa bị dọa khiếp vía ở nhà Hứa Dị ban nãy nên rất muốn tâm sự với anh.

Vì vậy, cô vừa vuốt chiếc gối ôm, vừa nói giống như tùy tiện nói: “Chắc chắn anh không đoán được tôi vừa xảy ra chuyện gì đâu? Tôi đã có bạn trai rồi.”

Trương Tĩnh Thiền vẫn trầm mặc.

Lý Vi Ý tiếp tục tán dóc: “Anh đoán xem đấy là ai? Vậy mà lại là Hứa Dị! Tôi sợ đờ người luôn, anh ấy lớn hơn tôi 9 tuổi đấy! Vốn dĩ là sếp lớn của tôi, kết quả sáng nay vừa tỉnh lại nhìn thấy anh ấy, dọa chết tôi rồi… ” Lý Vi Ý nhận ra mình nhiều lời, cô lập tức dừng lại, rồi nói: “Bởi vì việc xuyên không của chúng ta, sau đó tôi dần dần tiếp xúc với anh ấy. Anh ấy theo đuổi tôi nhiều năm rồi, năm ngoái bọn tôi mới hẹn hò. Cho đến tận bây giờ tôi vẫn cảm thấy mình như đang nằm mơ, mẹ kiếp không phải quá vô lý sao…” 

“Lại đây.” Trương Tĩnh Thiền nói.

Lý Vi Ý ôm gối nhìn sắc mặt anh, vẫn trầm mặc không có biểu cảm, ánh mắt thâm trầm.

Nhưng cô lại hơi hoảng loạn, không, còn hơi lo sợ nữa.

Một người đàn ông sa sút từng gánh khoản nợ 1 tỷ rồi vươn thẳng đến người có giá trị hàng chục tỷ, không phải là người dễ đối phó.

Nhưng cớ gì cô lại hoảng sợ chứ? Cho dù cô có yêu đương thì cũng chẳng nợ anh gì cả!

Mặc dù tự động viên tinh thần như vậy, nhưng cảm giác hoảng loạn trong lòng Lý Vi Ý vẫn không hề vơi đi.

Cô vứt chiếc gối ôm sang một bên, rồi cam chịu đi tới, giống như một học sinh tiểu học cúi đầu đứng trước mặt anh, chỉ lộ ra cái cổ mỏng manh. Dường như anh quan sát cô một lúc, rồi giơ tay gõ nhẹ khớp ngón tay lên tấm kính từ sàn đến trần đó, anh nói: “Đến đây này.”

Giọng nói của anh hơi khàn, nhưng lúc đó trong lòng Lý Vi Ý đang hoảng loạn nên không để ý. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, tầng trên cùng của tòa nhà văn phòng cao nhất Tương Thành, bên ngoài là mây mù, xa xa là sông núi, phía dưới chân là các tòa nhà khác.

Vì thế cô nghĩ, có phải anh muốn để cô chiêm nghiệm quang cảnh bất tận trên đỉnh cao của cuộc đời này không? Hợp tác, nhất định phải hợp tác. Mình nhất định phải dỗ anh.

Vì vậy cô nhanh chóng bước đến vị trí anh chỉ định, đứng cạnh anh, khuôn mặt cô ghé sát cửa kính, gáy hướng về phía anh, nói: “Wow, phong cảnh đẹp ghê, đây chính là câu “Hội đương lăng tuyệt đỉnh, nhất lãm chúng sơn tiểu *(1)” trong truyền thuyết đúng không? Người xưa có câu “một người làm quan cả họ được nhờ” đúng quá đi! Cảm ơn sếp Trương đã cho tôi cơ hội được đứng trên cao nhìn ra xa này.”

*(1) Hội đương lăng tuyệt đỉnh

       Nhất lãm chúng sơn tiểu”. (Đỗ Phủ – Vọng nhạc)

Dịch nghĩa:

Rồi sẽ lên tận đỉnh cao chót vót,

Ngắm nhìn mới thấy núi non chung quanh đều nhỏ bé. (Đỗ Phủ – Trông núi)

Trương Tĩnh Thiền dường như trầm mặc một lúc, mới nói: “Quay người lại.”

Lý Vi Ý khó hiểu quay người lại, thì một bóng đen đã áp xuống, một cánh tay Trương Tĩnh Thiền chống lên tấm kính trên đầu cô, tay còn lại ôm chặt eo cô, Lý Vi Ý bị buộc phải nâng người lên. Anh cúi xuống hôn cô. Bộ vest mát lạnh dán chặt lên người cô.

Trong đầu Lý Vi Ý như có một chiếc máy bay phi mạnh qua, sau đó cô bị đâm đến choáng váng. Trong tầm mắt cô chỉ còn lại một thứ, đó là đôi mắt lạnh lẽo, sâu thẳm của anh. Chân cô đứng không vững, bởi anh ôm rất mạnh mẽ. Hơi thở mang tên “Trương Tĩnh Thiền” trong chốc lát đã vây hãm cô trong vòng tay anh.

Nụ hôn này chẳng dịu dàng chút nào, ngay từ giây đầu tiên môi anh chạm vào, đã hoàn toàn bao phủ môi cô, cắn mút, lưỡi anh cũng không chút nể nang mà mạnh mẽ quấn lấy.

Đây là một nụ hôn hoàn toàn đè nén. Giống như anh đang đến đòi nợ cô vậy.

Một cơn rùng mình rất nhẹ không khống chế được lan nhanh dọc theo cột sống của Lý Vi Ý, rồi lan ra toàn thân, như mặt hồ gợn sóng dưới ánh trăng. Cô cảm thấy cả đầu ngón tay, ngón chân mình đều run rẩy.

Tuy nhiên, Trương Tĩnh Thiền chỉ hôn một lúc rồi buông ra, khuôn mặt anh vẫn ở rất gần, nhìn thẳng vào mắt cô và hỏi: “Ban nãy em vừa nói bạn trai em là ai?”

Hiện tại cơ thể và tinh thần Lý Vi Ý vẫn đang trong tình trạng tê liệt, cô lại không dám nhìn vào mắt anh, chỉ cúi xuống sàn, lí nhí trả lời: “Hứa Dị.”

Tuy nhiên, sếp Trương không vừa ý, cười lạnh một tiếng, Lý Vi Ý chưa kịp phản ứng, eo đã bị siết chặt, người cô lại bị áp mạnh vào lòng anh, một nụ hôn nặng nề và mạnh bạo hơn. 

Lý Vi Ý:!!!!!

Đợi đến khi anh rời môi cô, Lý Vi Ý đã hoàn toàn bị đè lên tấm kính lớn, mặt đỏ bừng thở gấp, đôi mắt vốn trong veo của cô, lúc này trở nên mờ mịt, hỗn loạn giống như lọ mực bị pha loãng.

Một tay Trương Tĩnh Thiền vẫn đè lên kính sau tai cô, cúi đầu cách vài chục cm nhìn cô, từ tốn hỏi lại câu hỏi tử thần đó: “Bạn trai em là ai?”

Nếu Lý Vi Ý vẫn không hiểu, thì sống 20 mấy năm trên đời vô ích rồi. Nhưng anh muốn cô trả lời thế nào đây? Cô cắn môi nhìn anh, nói nhanh: “Không có.” 

Anh cụp mắt, lần này không mạnh bạo nữa, chỉ dùng hai ngón tay nâng cằm cô lên, rồi anh nhẹ nhàng hôn xuống, từ tốn gặm nhấm, thâm nhập sâu rồi lại rút ra. 

Nhưng Lý Vi Ý vẫn không chịu nổi, lơ mơ phản đối: “Ưm…tại sao tôi trả lời là không có rồi cũng bị hôn…?”

Trương Tĩnh Thiền khẽ cười.

Nụ hôn thứ ba kết thúc.

Trương Tĩnh Thiền vẫn nâng cằm cô, ngón tay chầm chậm hướng lên, lòng bàn tay nhẹ nhàng áp sát, khiến Lý Vi Ý có cảm giác như một nửa khuôn mặt không còn là của mình nữa. Tuy nhiên, anh đã bình tĩnh, sự kích động trong mắt đã tan biến, chỉ còn lại sự áp bức, anh nói: “Được rồi trả lời lại lần nữa, bạn trai của em hẳn phải là ai?”

(Đinh Mặc: Hôm qua Trương Tĩnh Thiền lại để lại lời nhắn như vậy cho mình,  giống như một số nói độc giả đã nói, đúng là có lý do của nó. Anh ấy không dám làm xáo trộn dòng thời gian, nếu để mình và Lý Vi Ý gặp nhau trước rồi yêu nhau, ai biết sẽ xảy ra những biến cố gì. Hơn nữa anh ấy sợ chẳng may Phúc Minh vẫn không cứu vãn được, cô ấy ở bên cạnh mình sẽ phải chịu khổ. Vì vậy  không phải anh ngu ngốc hay kiêu ngạo, cũng không phải lão Mặc muốn hai người họ phạm sai lầm. Anh ấy chỉ có thể để lại lời nhắn như vậy thôi.)

Quảng cáo
Trước /156 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Tiểu Thiếp Lật Bàn, Đấu Lật Vương Gia Phúc Hắc

Copyright © 2022 - MTruyện.net