Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ta thừa dịp Lý Đang đi ra ngoài, đến gần A Trạch, nhỏ giọng nói: Cậu không phải A Thiệp, đúng không?
Cậu ta ngạc nhiên lui về phía sau một bước.
Ta vẫn nhỏ giọng nói: Tôi nghĩ, nhất định cậu muốn biết làm sao mà tôi biết đúng không? Cậu có hứng thú đi gặp một người không.
Ta nói thời gian địa điểm với cậu ta. Tuy nhiên Lý Đang lại như hình với bóng với cậu ta. Nhưng mà, nếu cậu ta có năng lực mật báo cho Nhân thúc, nhất định có năng lực một mình đi ra gặp chúng ta.
Quả nhiên, cậu ta đúng giờ đi đến chỗ hẹn, ta không lo lắng Lý Đang sẽ đến.
Ngay lúc bọn họ cùng nhau nhìn thấy đối phương, đều ngừng lại. Vẫn là A Thiệp nói trước: Anh là A Trạch sao? Cậu không gọi cậu ta là anh trai.
A Trạch thấy cậu, từ ngạc nhiên biến thành lạnh lùng. Cậu ta khẽ “hừ” một tiếng.
Nhân thúc uy hiếp anh sao? A Thiệp hỏi.
“Mày tới tìm tao làm gì?” A Trạch rốt cuộc nói một câu.
Tôi nghĩ, cậu biết mục đích chúng tôi tìm cậu tới. Cậu có thể giả dạng làm A Thiệp, có thể ở bên người Lý Đang lâu như vậy, có thể khiến cho Đông Hưng gà chó không yên. Cậu nhất định là rất thông minh. Ta nói.
A Trạch, Nhân thúc có nói với anh, chúng ta là anh em không? A Thiệp hỏi.
Có. Cậu ta nói. Ta nhìn thấy nét cười trên mặt A Thiệp. Nhưng mà… cậu ta nói tiếp: Chuyện này không có ý nghĩa gì cả.
Vẻ mặt vui mừng của A Thiệp hóa thành tro tàn.
Ta vốn đang có chút bận tâm, nhưng mà, cậu ta nói như vậy, ta hoàn toàn có thể nói bất cứ những gì muốn nói: “Tôi nể tình cậu là anh trai của A Thiệp, hôm nay mới làm một bước này. Nếu không thì, tôi hoàn toàn có thể nói cho Lý Đang. Cậu biết rõ kết cục là gì rồi chứ! Nhanh chóng biến mất bên người Lý Đang đi. Người hắn yêu là A Thiệp! Không phải cậu!”
Nghe được câu nói cuối cùng của ta, A Trạch rõ ràng bị chịu đả kích. Cậu ta kêu lên: Các người đừng uy hiếp tôi! Tôi sẽ không rời khỏi anh ấy! Tuyệt đối không! Ai muốn sống dưới cái bóng của người khác chứ? Cậu ta chỉ vào A Thiệp. Mày có gì đặc biệt hơn người chứ! Hừ!
Cậu ta khởi động xe thể thao đi mất.
A Thiệp và ta cũng không nghĩ tới kết quả này.
“Anh Tề Thiên, anh ấy sẽ không rời khỏi Lý Đang, phải không?”
Ta không nói. Lúc đó, ta lờ mờ cảm giác được, chuyện này, so với dự đoán của ta, có chút khác biệt.
Đồng thời, A Thiệp nói ra một câu, làm cho ta kinh ngạc: “Nếu như vậy, hãy nói cho Lý Đang em ở chỗ này đi.”
Cách làm của cậu, rõ ràng là đang giúp Lý Đang. Thì ra cậu từng nói với ta, là ta lo lắng cho Lý Đang, hắn làm địa hết thảy, khẳng định đầy hứa hẹn ta suy nghĩ thành phần. Nhưng tuyệt đối không phải, tất cả! Hẳn là, cậu, làm vì Lý Đang?
Ta đang đố kị sao? Từ sau khi ta có suy nghĩ đó, ta rất không thoải mái. Ta không hỏi cậu, chưa cùng cậu xác minh suy đoán của ta. Mặc kệ loại không thoải mái này, một lần nữa ta lại làm ra một quyết định sai lầm!
Ta không nói cho Lý Đang, A Thiệp ở chỗ này của ta!
Mà thúc đẩy quyết định này của ta, là một chuyện xảy ra sau đó. Có người muốn ám sát Lý Đang, thay hắn ngăn cản một đạn, là A Trạch. Cậu ta bị trọng thương, thiếu chút nữa toi mạng.
Lúc ta đến bệnh viện, Lý Đang đang hút thuốc lá, mặt mũi tràn đầy mồ hôi lạnh.
Ta gọi hắn, hắn sợ hãi ngẩng đầu lên. Bác sĩ đi ra nói cho chúng ta biết, cậu ta đã tỉnh nhưng vẫn chưa vượt qua giai đoạn nguy hiểm. Lý Đang phủi đất xông vào, ta theo sau. Lý Đang vịn bờ vai của cậu ta, lớn tiếng nói: “Em không thể chết được! Em không thể chết được!”
A Trạch lại hỏi là: “Anh yêu em sao?”
Lý Đang quay đầu lại liếc nhìn ta, sau đó, nói với cậu ta: Đương nhiên. Câu “Đương nhiên” này, so với vế vừa rồi “Em không thể chết được!” lạnh nhạt hơn rất nhiều.
Ta nhìn thấy thân thể A Trạch run rẩy, thậm chí tay cậu ta ngoài chăn siết chặt thành quyền.
Ta nói với A Thiệp là A Trạch bị thương rồi. Cậu mở to hai mắt, sau đó, cậu trầm tĩnh lại nói: Em nghĩ, Lý Đang có thể sẽ không gặp nguy hiểm nữa rồi.
Qua vài ngày nữa, cậu nói với ta: Bây giờ không cần đi bệnh viện tái khám nữa. Hơn nữa, bác sĩ đã kê thuốc rồi, em hoàn toàn có thể tự mình điều dưỡng.
Ta hiểu ý cậu là gì.
Quả nhiên, cậu nói: Em muốn trở lại đảo.
Ta đã nói: Anh và em cùng về.
Cậu gật đầu.
Ta đột nhiên cảm thấy, đó là kết quả tốt nhất. A Trạch lần lượt cứu Lý Đang, rõ ràng sẽ không tổn thương hắn. Chỉ là, không biết Nhân thúc có thể bỏ qua hay không. Nếu như ta có thể sống chung với A Thiệp, đó sẽ là chuyện đẹp như thế nào chứ. Ta thậm chí nhớ lại đoạn thời gian chúng ta ở trên bờ biển lúc ấy.
Ta muốn mở rộng quán ăn của cha, làm chút thủ tục ngân hàng. Hơn nữa, tháng sau là sinh nhật 20 tuổi của A Thiệp rồi, kế hoạch của chúng ta là qua sinh nhật này thì sẽ đi.
A Thiệp nói: Sinh nhật của em, cũng là sinh nhật của A Trạch, muốn cùng anh ấy ước và cắt bánh kem.
Ta không từ chối. Nhưng ta không có sự hào hứng đưa bánh kem lên cửa cho cậu, ta đặt bánh kem cho cậu, lại để cậu tự mình đi lấy. Cậu ngược lại là không có quên A Trạch, cậu hỏi: Anh nhất định cũng phải đặt bánh kem cho A Trạch. Ta nói: Được.
Lúc ta muốn đi, Lý Đang giữ chặt ta. Hắn nói: Trước khi đi, chọn một thời gian, chúng ta nói chuyện. Tôi có lời muốn nói với cậu.
Ta đồng ý với hắn, quyết định qua sinh nhật của A Thiệp, sẽ nói chuyện rõ ràng với hắn.
Buổi sáng ngày sinh nhật A Thiệp đó, bầu trời đặc biệt trong xanh. Thế nhưng mà buổi chiều trời lại đột nhiên thay đổi, âm u đến đáng sợ.
Ta gọi điện thoại cho A Thiệp, nói cho cậu biết không cần đi lấy bánh kem, ta đi lấy thì được rồi. Cậu nói, cậu đã ra đến cửa. Hơn nữa, hình như là còn nhìn thấy A Trạch.
Ta lắp bắp kinh hãi. Hỏi cậu: Chuyện gì vậy?
Cậu nói, A Trạch liên lạc với cậu, muốn cùng cậu ăn bánh kem sinh nhật.
Ta cảm thấy được có gì đó không ổn. Mi mắt giật liên tục. Ta lại gọi cho cậu, điện thoại di động của cậu đã không thông. Ta không cách nào liên lạc với A Trạch, đành phải tìm Lý Đang, thế nhưng mà, điện thoại của hắn rõ ràng cũng không thông được. Không biết tại sao, đầu của ta đột nhiên đau đớn, như bị cây búa đập một cái, tâm cùng bị đè nén đến lợi hại.
Ta lái xe về phía cửa hàng bánh kem đó…