Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Đây là ngựa chiến của Mông Cổ, tốc độ và sức lực mặc dù không bằng Hãn Huyết Bảo Mã nhưng tốn ít bạc hơn nhiều.” Âu Dương Khắc nói: “Ta đi Trung Đô, cô nương đi Nhạn Môn Quan, nếu cô nương không ngại, chúng ta có thể đồng hành một đoạn đường được không? Trên đường cũng dễ dàng chiếu cố lẫn nhau.”
“Vậy cũng được, có điều ngươi bảo những nữ nhân kia cách xa một chút, ta nhìn thấy chướng mắt.”
Âu Dương Khắc có bạc, có võ công, còn có tùy tùng đi theo bảo vệ, thực là một người bạn đường tốt hiếm có, cho dù A Tử mạnh miệng nhưng cũng không đành lòng cự tuyệt.
“Đương nhiên, đương nhiên.” Âu Dương Khắc cười mờ ám: “Ta đã bảo các nàng ấy đi trước rồi, cô nương có thể yên tâm.”
“Ngươi đừng có nghĩ nhiều, chỉ là ta không chịu nổi bộ dạng nữ giả nam trang của bọn họ mà thôi.” A Tử vung rôi, móng ngựa đạp xuống khiến cho bụi đất tung bay.
“Kì dị?” Âu Dương Khắc cười cười, thúc ngựa đuổi theo.
Một đường ra sức thúc ngựa, cuối cùng cũng đã tới Trung Đô ở Yến Kinh.
Tám cơ nhân sớm đã đợi ở ngoài thành, mỗi người đều là một thân áo trắng, cưỡi một con lạc đà trắng như tuyết, xếp hàng ở trên đường, vô cùng chói mắt. Đám cơ nhân nhìn thấy Âu Dương Khắc thì đồng loạt xuống khỏi lạc đà, hành lễ.
“Chúng nô tỳ đã chuẩn bị xong tiệc rượu ở trong thành, mởi công tử sư phụ đi dùng cơm trước.”
“À, các ngươi đã từng gặp A Tử cô nương rồi.” Cây quạt của Âu Dương Khắc chỉ về phía A Tử ở bên cạnh, đám cơ nhân dù không tình nguyện nhưng vẫn ngoan ngoãn hành lễ. Âu Dương Khắc sầm mặt nói: “Sau này không được thất lễ trước mặt A Tử cô nương.”
“Vâng.”
Âu Dương Khắc xuống ngựa nhìn A Tử: “A Tử cô nương, chúng ta đổi thành đi lạc đà được không?”
A Tử nói: “Tự ngươi cưỡi lạc đà của ngươi đi đâu thì đi, ta muốn đi Nhạn Môn Quan, như vậy thì từ biệt thôi.” Nói xong liền vung dây cương muốn đi.
Âu Dương Khắc tiến lên ngăn cản: “Yến Kinh này là nơi phồn hoa nhất hiện nay, còn náo nhiệt hơn Biện Kinh khi xưa, nếu cô nương đã đến rồi thì đi dạo một chút đi, thế nào?”
A Tử lạnh lùng nói: “Ta không có hứng thú.”
“Cô nương và ta sắp từ biệt, tốt xấu thì cùng ăn bữa cơm rồi đi.” Giờ đang là buổi trưa, mặt trời chiếu lên những mảng tuyết đọng vô cùng chói mắt. Đám cơ nhân nhìn hai người ở trên ngựa một cách tức tối, thiếu chủ nhà mình đã bao giờ phải cầu khẩn một nữ nhân như vậy?
A Tử nhìn mặt trời: “.... Được rồi.”
Đoàn người cưỡi lạc đà trắng đi trên đường phố Yên Kinh vô cùng gây chú ý.
“Công tử sư phụ, chúng ta từng ở Trương Gia Khẩu gặp được một người cưỡi Hãn huyết bảo mã, đáng tiếc là lại không thể có được bảo mã này, hiện nay người này đang ở Yên Kinh, không biết công tử có hứng thú không?”
Âu Dương Khắc không tự chủ được nhìn về phía A Tử ở bên cạnh, thấy A Tử không có tâm tư gì liền nói: “Quên đi, không cần nữa.”
Âu Dương Khắc nghĩ rằng vì A Tử sắp tới Nhạn Môn Quan cho nên tâm thần bất an, đang nghĩ làm thế nào mới có thể giữ nàng lại thì bất ngờ có một bóng người xẹt qua trước mặt. Lúc hắn muốn phòng bị thì lại phát hiện thân thủ người kia vô cùng nhanh nhẹn nhưng cũng không có ý làm hắn bị thương, chỉ là một đôi tay bẩn thỉu nhanh chóng lau hai cái trên y phục của hắn.
Cơ nhân nhanh chóng bắt người kia lại: “Nói, ngươi là ai?”
Âu Dương Khắc nhìn kĩ, thế mà lại là một tên ăn mày nữ giả nam trang. Người kia ngẩng gương mặt đầy bụi bặm nhưng vẫn nhỏ nhắn thanh thú lên, hùng dũng oai vệ nhìn hắn nói: “Chỉ là ta không thích nam nhân sạch sẽ thơm tho trắng nõn như vậy, cho ngươi thêm một chút ý vị nam nhân tang thương ~~”
Đột nhiên có một hán tử mày rậm mắt to xông ra: “Này, các ngươi thả Hoàng hiền đệ ra!” Nói xong liền kéo tay tên ăn mày tư trong đám cơ nhân ra: “Hoàng hiền đệ, đệ không sao chứ?”
Tên ăn mày này hé miệng nở nụ cười: “Đệ không sao. Quách huynh đệ, sao huynh lại tới đây?”
Âu Dương Khắc lạnh nhạt nhìn một màn này, trong lòng thầm nói một cô nương tốt đẹp như vậy tại sao lại coi trong tên tiểu tử ngốc như vậy, ngay cả nàng là một nữ tử cũng không biết. Mở miệng hiền đệ, ngậm miệng cũng hiền đệ, thật là thú vị. Lập tức bảo đám cơ nhân: “Đi thôi.”
“Không được, không cho phép ngươi đi!” Tiểu tử khốc này cũng không buông tha, đuổi theo ngăn cản lạc đà của Âu Dương Khắc: “Ngươi nhất định phải xin lỗi Hoàng hiền đệ!”
Âu Dương Khắc mặc kệ hắn, hai tay giơ ra đẩy hắn, tiếp tục chạy đi, không ngờ ngươi kia lại có sức mạnh lớn, lại có thể hất lạc đà ngã trên mặt đất.
Âu Dương Khắc thấy tình thế đó, thả người nhảy một cái đã nhảy lên đài đá bên cạnh, trong lòng thầm nói người này có võ công bất phàm, tiêu tốn thời gian với hắn cũng vô ích cho nên liền chắp tay nói: “Hoàng huynh đúng không? Tại hạ thay mặt các đệ tử bồi tội với Hoàng huynh.”
Người kia nghe xong lời này, cười cười nói: “Vậy là được rồi.”
Âu Dương Khắc một lần nữa nhảy lên lạc đà: “Sau này còn gặp lại.” Dứt lời tiếp tục tiền lên nhưng lại thấy A Tử ở bên cạnh nhìn chằm chằm vào cái tên 'Quách huynh đệ' kia, nước mắt trên mặt dường như đã chảy rất lâu rồi, trong miệng lầm bẩm nói: “Tỷ phu.... Tỷ phu....”
“A Tử?” Âu Dương Khắc nhìn A Tử, lại nhìn người kia: “A Tử cô nương làm sao vậy?”
A Tử cũng không để ý đến hắn, kinh ngạc nhảy xuống khỏi lạc đà, đi tới trước mặt người kia, túm lấy tay hắn khóc ròng nói: “Tỷ phu.... Muội tìm huynh thật lâu...”
“Tỷ phu?” Cô nương trong bộ dạng tên ăn mày trợn tròn đôi mắt mắt hạnh: “Quách huynh đệ, không ngờ... huynh đã thành thân rồi sao?”
“Hoàng hiền đệ... Ta... Ta không quen nàng...” Nam nhân kia ngượng ngùng tránh khỏi tay của A Tử: “Cô nương... Ta nghĩ cô nhận nhầm người rồi...”
A Tử càng khóc lớn: “Tỷ phu... Huynh không nhận muội sao? Cái gì muội cũng nghe theo huynh... Huynh đừng đuổi muội đi.... Muội đã tìm huynh rất lâu rồi....”
“Cô nương, cô thực sự nhận lầm người rồi... Ta tên Quách Tĩnh, người cô nương muốn tìm hẳn không phải là ta phải không?”
“Quách Tĩnh?” A Tử ngừng khóc, chỉ sững sờ nhìn Quách Tĩnh.
Âu Dương Khắc đi về phía Quách Tĩnh, chắp tay nói: “Thực xin lỗi Quách huynh, xá muội nhận lầm người.”
“Cả nhà đều không bình thường.” Cô nương ăn mày kia trừng mắt nhìn Âu Dương Khắc rồi kéo Quách Tĩnh rời đi.
“A Tử?” Âu Dương Khắc nhìn A Tử vừa khóc sướt mướt, lấy khăn tay ra đưa cho nàng đã thấy nàng nhắm hai mắt lại, ngã vào lồng ngực của hắn.
Phía sau chính là khách điếm, Âu Dương Khắc sắp xếp cần thận cho A Tử xong, dặn dò đám cơ nhân: “Đi thăm dò xem lai lịch của tên Quách Tĩnh kia là gì.”
A Tử do nhất thời gấp gáp công tâm cho nên ngất đi, lát sau liền tỉnh lại.
Âu Dương Khắc bưng trà sâm lên: “Cô nương, cảm giác có tốt hơn không?”
A Tử ngồi dây, mang giày, muốn đi ra ngoài.
“Cô nương đi đâu?” Âu Dương Khắc đã ngăn ở ngoài cửa.
“Không cần ngươi quan tâm.” A Tử nói xong thì đẩy Âu Dương Khắc ra: “Ta đi tìm tỷ phu.”
Âu Dương Khắc cũng không cản, chỉ chắp tay sau lưng gằn từng chữ: “Quách Tĩnh, đến từ Mông Cổ, võ công thượng thừa, cưỡi một con Hãn huyết bảo mã, ra tay rất hào phóng.”
Bước chân đi ra của A Tử lại lui trở về: “Ngươi nói cái gì?”
“Cô nương, lai lịch của người này, chúng ta phải từ từ điều tra, có phải tỷ phu của cô nương hay không, đến lúc đó tự nhiên sẽ có kết luận. Trước tiên, cô nương nên bình tĩnh, đừng nóng vội.”
A Tử chau mày ngồi ở bên bàn, trong miêng lẩm bẩm nói: “Hắn không phải tỷ phu... Hắn tên là Quách Tĩnh, tỷ phu chết rồi.... Không, tỷ phu không chết... Hắn rõ ràng giống hệt tỷ phu... Ta cũng không chết... Sao tỷ phu có thể chết được chứ.... Không đúng, tỷ phu chết rồi... Thời điểm ta ôm huynh ấy nhảy xuống thì huynh ấy đã tắt thở rồi...”
Âu Dương Khắc nhìn thấy đau lòng, giơ tay chặt xuống sau gáy của A Tử, A Tử rên một tiếng rồi ngã gục.
Ôm A Tử lên giường, Âu Dương Khắc dặn dò tiểu nhị đi bốc mấy loại thuốc an thần, lại lấy ra một cái nhẫn làm tữ Mã não, nói: “Nếu trong hiệu thuốc không mua được phấn mã não thì mài cái này ra, lấy một nửa tiền(*) để làm thuốc.”
(*) Tiền này là một đơn vị đo dùng để đo lượng thuốc chữ không phải là tiền bạc đâu nhé.
“Vâng.” Tiểu nhị cầm bạc và nhẫn, nhanh chóng mua thuốc về, sắc theo dặn dò của Âu Dương Khắc.
Âu Dương Khắc đút A Tử uống thuốc xong, dặn dò hai cơ nhân chăm sóc tốt cô nàng liền tự mình đi ra phố.
Dọc theo đường đi luôn suy nghĩ làm sao để A Tử hết hy vọng với tỷ phu của nàng để có thể sống tiếp, vừa đi vừa nghĩ, chợt thấy phía trước có rất nhiều người, đến gần nhìn thì ra là một nữ tử giang hồ luận võ kén rể.
Cô nương này một thân hồng y, khuôn mặt thanh tú, đang giao đấu với một tên béo, chiếm thế thượng phong.
Vị lão nhân ở bên cạnh hẳn là cha của nàng, vuốt chòm râu, chăm chú nhìn, chờ tên béo kia thua, ông lão rốt cuộc cũng gật đầu cười.
Âu Dương Khắc vào một quán trà ở bên đường, lên lầu tìm một bàn sát cửa sổ, ngồi xuống, vừa uống trà vừa xem luận võ kén rể. Nửa ngày cũng không nghĩ được cách nào, trước mắt ở đây tiêu khiển một chút.
Nữ tử áo đỏ lại đánh bại mấy người, sau đó người lên đài là một công tử trẻ tuổi, dáng dấp rất quý khí, phong thần tuấn lãng, y phục trên người cũng không tầm thường.
Công tử kia nói: “Chỉ cần thắng là có thể cưới cô nương sao?”
Nữ tử áo đỏ bày tư thế chuẩn bị ra: “Công tử, mời xuất chiêu.”
Hai người giao đấu hơn mười hiệp, trước sau không phân thắng bại, có điều dường như vị công tử kia cũng là cố ý nhường hoặc nói, hắn chỉ có ý định chơi đùa.
Chờ công tử kia lấy được chiếc giày của nữ tử kia, Âu Dương Khắc nhìn lại thấy muồn cười, trong lòng thầm nói động tác của người này không tồi, nếu là khi cởi giầy ôn nhu hơn một chút thì tốt hơn.
Bầu trời âm u hồi lâu cuối cùng cũng có tuyết rơi. Vị công tử kia cất giày thêu vào lòng, khoác cẩm bào lên muốn đi lại bị lão nhân họ Mục kia ngăn cản.
Âu Dương Khắc cười khẽ một tiếng, giữa hàng lông mày của cô nương này có một luồng ngạo khí, xem ra cũng không phải loại người thấy người sang bắt quàng làm họ, ở bên cạnh tiểu tử này còn không bằng ở bên cạnh Âu Dương Khắc hắn.
“Tiểu vương gia của chúng ta là người nào chữ? Sao có thể cưới một nữ tử giang hồ như vậy chứ?”
Tiểu vương gia? Âu Dương Khắc nhớ tới Triệu vương Hoàng Nhan Hồng Liệt có một vị Tiểu vương gia, không phải chính là vị này chứ?
Hơi thất thần, bên dưới giống như muốn đánh nhau.
“Nếu như ngươi đánh thắng vị Mục cô nương này thì nên cưới nàng, sao ngươi có thể lật lọng chứ?”
Âu Dương Khắc nhìn theo tiếng hô, thực vui mừng, lại là cái tên Quách Tĩnh kia.
Xem ra người này không chỉ ngốc, còn ngốc hết thuốc chữ. Tỷ phu của A Tử thực sự là người như vậy sao?
Hai người đánh nhau nửa ngày, Quách Tĩnh la hét muốn vị công tử kia trả giày, Âu Dương Khắc nhìn thấy không có gì thú vị, nói với tiểu nhị: “Đổi một bình Thiết Quan Âm đến đây.”
Nhìn xuống bên dưới, đánh nhau đã trở thành quần ẩu “Qủa nhiên là hắn.” Âu Dương Khắc nhìn thấy cả đám ngươi Linh Trí Thượng Nhân và Bành Liên Hổ liền biết vị công tử này nhất định là Tiểu vương gia của Triệu Vương phủ rồi.
Tuyết càng rơi càng lớn, Âu Dương Khắc ra khỏi quán trà, đến thẳng Triệu Vương phủ.
Trong khách sảnh, Hoàng Nhan Hồng Liệt tự mình rót một ly trà: “Âu Dương công tử có thể tới, thực sự là rồng đến nhà tôm.”
“Vương gia quá lời, tại hạ vì một số chuyện nên chậm trễ mấy ngày, đến chậm rồi, mong Vương gia thứ lỗi.”
“Không sao, không sao.” Hoàng Nhan Hồng Liệt nói với hạ nhân: “Người đâu, gọi Tiểu vương gia đến phòng khách.”
“Bẩm vương gia, Tiểu vương gia... Tiểu vương gia nói ra phố giải sầu, còn chưa trở lại.”
Hoàng Nhan Hồng Liệt cười nói: “Khuyển tử (*) không tốt, Âu Dương công tử chê cười rồi.”
(*) Khuyển tử: cách gọi con mình một cách khiêm tốn.
“Nào có nào có, hổ phụ vô khuyển tử(*), vương gia quá khiêm tốn rồi.” Âu Dương Khắc đứng dậy nói: “Tại hạ có một thỉnh cầu, không biết Vương gia có thể đáp ứng hay không?”
(*) Hổ phụ vô khuyển tử: Cha giỏi sẽ không có con bất tài
“Công tử cứ nói.”
“Theo tại hạ tới đây còn có một muội muội, vốn muốn để cho nàng đi dạo quanh Yên Kinh một chút nhưng thực không khéo, gần đây thân thể của nàng không tốt, tại hạ thực sự không yên lòng, có thể đưa xá muội đến Vương phủ hay không?”
“Chuyện này đương nhiên là không có vấn đề gì, bản vương cho người đưa Âu Dương cô nương tới đây.”
“Đa tạ vương gia. Có điều xá muội là nghĩa nữ của thúc phụ, không mang họ Âu Dương, tên gọi là A Tử.”
_ _ _