Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sau một hồi chiến đấu kịch liệt, Kiều Việt ngất đi. Nhiều năm nay cậu luôn uống thuốc ức chế, chính vì vậy mà cơ thể trong kỳ phát tình bị phản tác dụng. Nhưng đây chỉ mới là bắt đầu, kỳ phát tình của Omega hiển nhiên không phải làm một lần là có thể ngưng hẳn. Mặc dù đã đánh dấu tạm thời, vẫn không thể nói trước được khi nào sẽ phát tình tiếp.
Lục Tranh nhìn đồng hồ, bây giờ đã hơn ba giờ sáng. Hắn dựa lưng vào đầu giường, vừa nghịch điện thoại, vừa ở một bên nhìn Kiều Việt đang ngủ say, vẻ mặt hốt hoảng một hồi lâu, cuối cùng thở dài. Nói ra sợ người khác không tin, nhưng Lục Tranh thực sự đang ăn năn xám hối —— hắn lừa Kiều Việt. Thật ra tình huống mới nãy của Kiều Việt chỉ cần cho cậu uống thuốc ức chế là có thể giải quyết được tất thảy, hơn nữa hắn hoàn toàn có thể gọi điện thoại kêu người đem thuốc ức chế tới, thế nhưng hắn không làm vậy.
Không rõ vì sao hắn lại làm vậy, nhưng nói tóm lại hắn đã lừa gạt Omega nhà người ta trong tình trạng thần trí không rõ, mọi chuyện diễn ra theo một hướng không thể đoán trước hậu quả. Nhưng bây giờ không phải lúc suy nghĩ lung tung, trong phòng không có đồ ăn, giường chiếu cũng bị bọn họ làm cho ngổn ngang, hiển nhiên không có cách nào tiếp tục làm này làm kia được nữa. Lục Tranh chạm vào vầng trán đẫm mồ hôi của Kiều Việt, quyết định đổi sang chiến trường khác.
Omega như Kiều Việt không nên nằm ở nơi bẩn thỉu như thế này.
Lục Tranh tắm xong, giúp Kiều Việt rửa sơ qua một chút, lấy áo sơ mi trắng của mình mặc cho cậu. Yên lặng ngắm nghía một lúc, Lục Tranh có một loại cảm giác thỏa mãn mang tên "Bạn trai tôi đang mặc áo của tôi".
Đáng tiếc Kiều Việt không phải bạn trai của hắn. Tại sao hắn lại cảm thấy đáng tiếc nhỉ? Hắn hoài nghi mình bị Omega này mê hoặc tâm trí mất rồi, thậm chí muốn tìm người ta nói chuyện yêu đương, muốn được trải nghiệm cái gọi là "Hoà quyện cả thể xác và tâm hồn".
Lục Tranh xoa xoa mi tâm, để mình tỉnh táo lại, sau đó nhanh chóng quyết định lấy chăn che Kiều Việt lại, ôm cậu đi ra ngoài.
Kiều Việt nhẹ hơn hắn nghĩ. Lục Tranh nảy sinh ra một loại ý muốn bảo vệ cậu, rồi lại liên tưởng tới biểu tình lạnh nhạt của Kiều Việt, càng ngày càng cảm thấy khó tin.
Trong club đèn đuốc sáng choang, không biết bây giờ là ngày hay là đêm, trên hành lang mơ hồ truyền tới tiếng cười cười nói nói. Đây chính là "Landed On Earth", nơi này có mấy chục phòng kín tạo nên thế giới muôn màu muôn vẻ.
Lúc Lục Tranh bước ra hành lang bỗng nhiên đụng phải một cậu trai, người kia đội mũ, mặt đeo khẩu trang, chỉ lộ ra đôi mắt to tròn. Cậu trai đó nhìn thấy Lục Trành thì có hơi sửng sốt một chút, sau đó vội vã nhường đường cho hắn. Lục Tranh khẽ gật đầu với đối phương rồi đi về phía cửa thang máy, hắn nghĩ đây hẳn là người phục vụ phụ trách dọn dẹp buổi sáng nên không để tâm.
Thế nhưng hắn lại không biết mình bị người ta quay lén.
Đến khi Lục Tranh đi vào thang máy, cậu trai đó mới từ từ hạ điện thoại xuống, lần đầu tiên làm loại hành động quay lén như vậy, không tránh khỏi căng thẳng.
Cậu tên là Hà Tịch Dương, là sinh viên năm ba của Học viện Điện ảnh. Hôm qua cậu theo thầy của mình tham dự tiệc sinh nhật, nhân tiện đến để làm quen với một số người có máu mặt, tỷ như vai chính của bữa tiệc, Lục Tranh. Kết quả là từ đầu tới cuối Hà Tịch Dương không có cơ hội nói chuyện riêng với Tổng giám đốc Lục. Không nghĩ tới lại gặp nhau ở chỗ này, hơn nữa lại còn gặp trong tình huống rất vi diệu... Hà Tịch Dương bấm chụp theo bản năng, cậu biết người Lục Tranh đang ôm là ai.
Tối hôm qua, lúc Lục Tranh và Kiều Việt giằng co, Hà Tịch Dương cũng ở đó. Sau đó Lục Tranh, Kiều Việt, Kiều Vinh và Mạnh Thế Phi bốn người đi vào căn phòng bên cạnh, Hà Tịch Dương không có chuyện gì để làm, thành ra cậu ở bên ngoài ăn uống thỏa thích. Đương lúc đó, cậu thấy Kiều Vinh và Mạnh Thế Phi người trước kẻ sau đi ra, chỉ có Kiều Việt vẫn còn ở trong đó, xâu chuỗi tình hình vừa nãy kết hợp với pheromone đan xen lẫn nhau trên người hai người, trong lòng Hà Tịch Dương đã có đáp án.
Cậu vỗ vỗ lồng ngực đang nhảy loạn, định rời khỏi club.
Xoay người lại lại đụng vào một người.
"A, thật xin lỗi..." Hà Tịch Dương ngẩng đầu, kinh ngạc kêu lên, "Thầy Mạnh!"
Cậu nhanh chóng giấu điện thoại ra sau. Người đến là giảng viên của cậu, Mạnh Thế Phi. Mạnh Thế Phi đã dạy môn Học thuyết biểu diễn (Performance Theory) được ba năm, vừa tri thức lại uyên bác, phương pháp giảng dạy dí dỏm thú vị, rất nổi tiếng trong khoa diễn xuất. Hà cũng rất kính trọng và ngưỡng mộ Mạnh Thế Phi, cậu thường xuyên đi qua đi lại văn phòng của Mạnh Thế Phi, dần dà hai người trở nên thân hơn. Kể từ đó cậu nhận được không ít lợi ích ở chỗ của Mạnh Thế Phi. Mà mối quan hệ giữa thầy Mạnh và Tổng giám đốc Lục rất tốt, nếu như phát hiện cậu chụp trộm Lục Tranh thì không ổn chút nào.
Mạnh Thế Phi nheo mắt lại, cười hỏi: " Tịch Dương, em làm gì ở chỗ này vậy?"
Hà Tịch Dương toát mồ hôi lạnh, không đánh đã khai: "Thầy ơi, em... Cái gì em cũng không thấy."
"Tịch Dương, năng lực nói dối của Omega kém lắm đấy." Mạnh Thế Phi chỉ vào điện thoại Hà Tịch Dương, sau đó tiến lại gần cậu, nói nhỏ mấy câu bên tai.
Hà Tịch Dương đột nhiên mở to mắt, do dự nói: "Nhưng thầy à... Làm như vậy không ổn lắm đâu..."
"Không ổn? Vậy vừa nãy em đang làm gì?" Mạnh Thế Phi đẩy cặp kính mắt gọng vàng lên, vỗ vào vai Hà Tịch Dương một cái, "Cơ hội ngàn năm có một, nếu bỏ lỡ lần này thì không còn cơ hội nào nữa đâu. Huống hồ Tổng giám đốc Lục là người tốt, em cứ yên tâm đi."
Lục Tranh đi đến hầm để xe, nhẹ nhàng đặt Kiều Việt ở hàng ghế sau. Sau đó 'dẹp đường hồi phủ', lái xe với tốc độ chầm chậm. Đây là lần đầu tiên hắn đưa một người không quen biết về nhà.
Dẹp đường hồi phủ: tức là về nhà. Đây là một câu dành cho các bậc công tử, quan lại, chức sắc đi du ngoạn, giải quyết công vụ rồi sau đó hồi phủ, sai dịch sẽ ở phía trước gõ chiêng dẹp đường, hô to "Dẹp đường hồi phủ".
Ở thành phố Z, Lục Tranh sống một mình trong một biệt thự theo phong cách phương Tây nằm trên đường vành đai 3. Biệt thự có ba tầng, tầng một bao gồm phòng khách, nhà bếp, phòng chứa đồ, nhà vệ sinh, còn có phòng cho dì giúp việc bán thời gian nghỉ ngơi. Tầng hai là khu vực làm việc và phòng dành cho khách. Tầng cuối cùng là chỗ sinh hoạt riêng của Lục Tranh, nguyên tầng chỉ có một phòng ngủ, vừa rộng rãi vừa sáng sủa, những phòng khác là phòng sách, phòng gym và phòng chiếu phim.
Căn biệt thự này là chiến lợi phẩm đầu tiên của Lục Tranh sau khi đầu tư vào mảng điện ảnh. Phòng làm việc cá nhân của hắn nằm trên tầng 2 và đã ký hợp đồng với một vài đạo diễn, nhà biên kịch, nhiếp ảnh gia,... Chỉ khi nào Lục Tranh chuẩn bị cho dự án hay hạng mục nào đó thì hắn mới gọi mọi người đến họp.
Những người đó có thể là bạn bè, cấp dưới, hoặc là đối tác.
Kiều Việt rất đặc biệt, là nhành hoa sơn trà mọc ra từ vết nứt trên tường, tràn ngập mê hoặc. Lục Tranh không chỉ hái được nụ hoa, mà còn nhổ nguyên cành, thậm chí muốn giữ cho riêng mình.
Về đến nhà, Lục Tranh không chút nghĩ ngợi đưa người kia vào phòng ngủ của mình. Kiều Việt vẫn đang say giấc, cả người cậu ra một tầng mồ hôi mỏng, nhíu chặt mày, không biết đã nằm mơ thấy gì mà nói mớ ngắc ngứ mãi. Lục Tranh dứt khoát cởi quần áo của Kiều Việt ra, lấy khăn mặt lau người cậu, sau đó đắp chăn cho Kiều Việt.
Hắn đang chuẩn bị rời đi thì đột nhiên bị kéo lại.
Chỉ thấy Kiều Việt xoay người, nắm lấy áo choàng tắm của hắn, kêu một tiếng "Mẹ ơi, con đói quá".
Lục Tranh ngồi lại trên giường, vén chăn lên, ngồi ở đầu giường. Một tay vỗ nhẹ lưng Kiều Việt, một tay lấy điện thoại ra order đồ ăn, rồi nhập địa chỉ, xin nghỉ phép ở phòng làm việc, bố trí một ít công việc cho mọi người, sau đó gọi điện thoại.
Điện thoại reo chuông một hồi lâu, đầu dây bên kia mới nghe máy.
"Alo, Tổng giám đốc Lục? Anh bắt đầu cung cấp dịch vụ gọi người ta dậy từ khi nào vậy? Mới sáu giờ sáng..." Giọng anh ta khàn khàn, giống như chưa tỉnh ngủ hẳn.
"Thế Phi, ngại quá." Lục Tranh nói, "Tôi muốn hỏi anh chuyện tối hôm qua, tôi uống say nên chuyện sau đó không nhớ rõ lắm."
Mạnh Thế Phi ngáp một cái, nghi hoặc hỏi: "Đêm qua xảy ra chuyện gì vậy? Anh nói muốn cùng Kiều đại thiếu nói chút chuyện riêng, bảo tôi và Kiều nhị thiếu ra ngoài đợi, tôi sợ chán quá nên chuồn lẹ trước, không biết sau đó xảy ra chuyện gì. Bây giờ anh đang ở đâu, không sao chứ?"
Lục Tranh cân nhắc lời anh ta nói một chút rồi trả lời: "Không có chuyện gì đâu, tôi nhớ ra rồi. Tôi và Kiều Việt uống say, sau đó ai về nhà nấy. Yên tâm đi, tửu lượng của tôi cao lắm."
Mạnh Thế Phi nói: "Vậy thì tốt, tôi còn tưởng hai người đánh nhau đấy. Kiều đại thiếu đánh không lại anh là cái chắc."
"Không phải đâu, tôi và Kiều đại thiếu đã nói chuyện rõ ràng với nhau rồi. Cậu ấy là người hiểu lý lẽ, sẽ không bởi vì một câu nói đùa của tôi mà động thủ." Lục Tranh cười nói, "Nói mới nhớ, câu đó tôi chỉ nói với mình anh..."
"Cái gì?"
"Tôi nói Kiều Vinh giống một con vịt t*ng trùng thượng não trong giới Alpha."
"A! Tổng giám đốc Lục, thật có lỗi với anh." Mạnh Thế Phi thở dài đầy áy náy, giọng bắt đầu lớn hơn, "Anh biết tôi rồi đó, mỗi lần tôi uống say là lại không quản được miệng, thấy Kiều nhị thiếu nên thuận miệng nhắc tới, ai mà nghĩ cái tên con ông cháu cha kia không thích loại đùa giỡn vậy đâu. Lần sau tôi sẽ không như vậy nữa, hứa với anh!"
"Không sao, chuyện không liên quan tới anh, là do tôi sơ suất thôi. Về sau nhớ thận trọng từ lời ăn tiếng nói đến việc làm." Lục Tranh dứt lời, cúp điện thoại.
Hắn mới vừa quay đầu lại đã bị đấm cho một cú.
Không biết Kiều Việt tỉnh dậy từ lúc nào, ngồi trên giường lạnh lùng nhìn hắn.
Hôm qua má phải bị Tiểu Kiều tát, hôm nay má trái bị Đại Kiều đấm. Lục Tranh đang hoài nghi có khi nào kiếp trước mình mắc nợ gì nhà họ Kiều hay không, cho nên kiếp này mới bị người nhà họ Kiều đánh như thế.
Lục Tranh nắm chặt cổ tay mảnh khảnh của Kiều Việt, kéo người về phía trước. Thể lực Kiều Việt không chống đỡ nổi, lập tức ngã nhào vào lòng Lục Tranh.
"Buông tôi ra!" Kiều Việt không mảnh vải che thân, thân thể tiếp xúc với nhau làm cậu nhớ lại những chuyện hoang đường đã làm trong kỳ phát tình, sắc mặt liền trở nên tái nhợt.
Lục Tranh cười rộ lên, ôm chặt Omega, vùi đầu vào hõm cổ cậu, hít sâu một hơi, hỏi: "Kiều ca đánh tôi là vì em trai, hay là vì bản thân?"
Kiều Việt phát hiện có vật cứng đỉnh vào mông cậu, cả người cứng ngắc. Cậu đấm vào lồng ngực của Lục Tranh, nói: "Lục Tranh, buông tôi ra, anh đừng có mà đi quá giới hạn!"
Mấy cú đấm vừa nãy của Kiều Việt không gây đau đớn hay ngứa ngáy gì với Lục Tranh, thậm chí còn có cảm giác như đang làm nũng. Hắn xoa xoa gò má Kiều Việt, kề vào tai Omega, nói: "Kiều Việt, tôi không hề mắng chửi gì em trai em. Liệu em có tin tôi không?"
Kiều Việt yếu ớt gắng gượng kéo dài khoảng cách với hắn, lạnh lùng nói: "Những gì anh mới vừa nói lúc nãy tôi đều chính tai nghe được, còn ở đó nói dối? Vốn cũng không là chuyện lớn lao gì, thế nhưng hành vi của Tổng giám đốc Lục trong ngoài bất nhất. Quả thực làm cho tôi mở mang tầm mắt."
Lục Tranh cười, nâng nửa thân dưới, vươn tay sờ lên tuyến thể của Omega, hỏi: "Vậy em còn nghe thấy được gì nữa? Có nghe tôi nói với người khác rằng tôi với em cùng nhau làm tình, còn có cả đánh dấu nữa..."
"Anh im đi!" Vẻ mặt lạnh nhạt hờ hững của Kiều Việt tan rã trong nháy mắt. Dưới sự tức giận, cậu bò đến cắn một cái lên bả vai Lục Tranh.
"Ư ——" Lần này Lục Tranh cảm giác được đau đớn một cách rõ ràng, hắn muốn đẩy Kiều Việt ra, nhưng đột nhiên cảm thấy trên vai có chút ướt át... Cuối cùng Lục Tranh do dự vỗ nhè nhẹ lên lưng Kiều Việt.
Ái chà, cũng do mình bắt nạt người ta dữ quá. Hắn ấy vậy mà bắt nạt Omega tức đến khóc.
Lục Tranh cũng phát hiện tính tình của mình bây giờ không được tốt lắm, trước đây hắn không phải loại người nói năng tùy tiện, suồng sã như vậy. Thế nhưng kể từ khi gặp Kiều Việt, hắn trở nên rất kỳ lạ, mỗi một giây phút đều muốn bảo vệ cậu, mỗi một giây phút đều muốn bắt nạt cậu. Lục Tranh cảm thấy thiết lập tính cách thành thục, thận trọng, EQ cao của mình đã sụp đổ.
Lục Tranh cúi đầu nhận sai: "Kiều Việt, xin lỗi em."
Kiều Việt nhả vai Lục Tranh ra, ngẩng đầu lên, hai mắt cậu vừa sưng vừa hồng, khóe mắt còn vương giọt lệ, thoạt nhìn có chút đáng thương. Nhưng cậu không hề lộ ra vẻ yếu thế, mà lạnh lùng trả lời Lục Tranh một chữ: "Cút."
Nói xong chữ này, bụng của cậu phát ra tiếng kêu vang dội, đinh tai nhức óc.
Kiều Việt ngây người, lúng túng cắn môi dưới.
Lục Tranh buông Kiều Việt. Thoát khỏi cái ôm kia, Kiều Việt nhanh chóng chui vào trong chăn trốn.
Lục Tranh nhìn ngọn núi nhỏ lồi lõm trên giường, không khỏi mỉm cười hài lòng. Omega lộ ra vẻ mặt mới, lỗ tai cũng đỏ đỏ hồng hồng, vừa mới mẻ vừa đáng yêu. Hắn nhớ lại sắc môi dưới màu đỏ của hoa hồng của Kiều Việt, nơi đó đầy đặn căng mọng, không biết nếu nếm thử sẽ có vị gì.