Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor: Salad days
Hề Hòa ngủ một giấc thật ngon, đến hơn 7 giờ mới tỉnh dậy, nghe loáng thoáng bên ngoài đã có tiếng nói, cậu hơi liếc qua chỗ ghế sô pha hôm qua Bùi Nhược Mộc ngồi, rồi nằm ôm gối lặng nghe Bùi Nhược Mộc và dì Trần nói chuyện.
"Ngày hôm qua lỡ làm đổ chén cháo"
Hề Hòa nghe thấy hơi sốt sắng, sợ sệt phải chịu phạt, không tự chủ được mà bò vào trốn trong chăn, lặng nghe lời dì Trần trả lời.
"Vậy chắc là ăn ít rồi, bữa sáng muốn ăn gì đây, để làm thêm vài món đi"
"Dì làm nhiều quá ăn không hết lại lãng phí"
"Ăn hết mà, đứa nhỏ ăn cơm không nhiều nên dạ dày đã nhỏ lại rồi, muốn cho nó lớn hơn một chút, con xem nó nhỏ xíu vậy, đáng thương muốn chết" (đọc tại Watt @salad-days-06)
"Dì Trần, như vậy không đúng lắm đâu...." - Bùi Nhược Mộc dừng một chút, không dự định tiếp tục giải thích về khoa học với bà dì trung niên này nữa, người phụ nữ đang kiên trì đập quả trứng thứ 5 bỏ vào chén - "Dì muốn cho dạ dày bé con lớn hơn cũng phải từ từ chứ"
Dì Trần lúc này mới tắt lửa, nhìn quả trứng chiên mà thở dài - "Ai, đáng thương quá, cánh tay nhỏ đến đáng thương mà"
Bùi Nhược Mộc trong lòng vẫn sợ hãi lén đem trứng gà bưng đi - "Không thể đột nhiên ăn nhiều được, phải từ từ nuôi lớn thôi"
Hề Hòa lúc này đang ngồi xổm trên giường, yên tĩnh mà lắng nghe bên ngoài, sau khi đoạn đối thoại kết thúc mới có thể thư giãn mà ngồi xuống lại, lại hơi xuất thần nhìn chằm chằm tay mình. (đọc tại Watt @salad-days-06) Cậu không rõ rốt cuộc là ai nói hay có lẽ là toàn bộ đoạn đối thoại đều rất thoải mái, tự nhiên. Thái độ đó làm cậu hoàn toàn thư thả, không có những cuộc cãi vã, cũng không có sợ hãi uy hiếp, mà chỉ đơn thuần là một cuộc nói chuyện ấm áp vào buổi sáng, chỉ thảo luận về mấy quả trứng gà mà lại tốt đẹp đến không ngờ.
Còn nữa, Bùi Nhược Mộc đã nói là từ từ nuôi lớn, cho nên như vậy có nghĩa là cậu sẽ còn có nhiều buổi sáng như vậy nữa đúng không......
Hề Hòa nghĩ như vậy, trong lòng liền thả lỏng được một chút, cũng cảm thấy một chút cảm động, con đường tối tăm không ánh mặt trời của cậu hình như mơ hồ đã có được một ánh sáng le lói ở phía trước, lại nhớ đến hôm nay có thể đến đón A Hoàng, tâm tình cậu lại thêm vui vẻ. Cậu liền đánh răng rửa mặt ra ngoài bàn ăn.(đọc tại Watt @salad-days-06)
Dì Trần cười tủm tỉm mang thức ăn lên: 2 quả trứng chiên, cùng xúc xích, một phần bánh mì nướng phía trên còn có in hình hoa hướng dương, chú ong nhỏ và chú gấu con, còn có một ly sữa bò.
Dì Trần cười nói - "Thích không, dì có mua một quyển sách cho con nít, mỗi ngày đều làm cho con ăn nha. Chỉ làm cái này cho con thôi đó, không có làm cho chú Bùi đâu"
Hề Hòa gật đầu, lại nhìn qua Bùi Nhược Mộc, đúng là chỉ thấy có bánh mì cũng trứng chiên rất đơn giản. Bùi Nhược Mộc thấy ánh mắt của Hề Hòa, khẽ cười nói - "Phải ăn hết đó"
Hề Hòa có chút đỏ mặt, vành mắt cũng muốn hồng lên - "Cảm ơn dì"
Dì Trần cũng không ăn cùng cậu, mà đi dọn dẹp nhà cửa. Hề Hòa miễn cưỡng ăn được nửa dĩa liền thấy no không chịu được, nhưng dù thế nào cũng không được lãng phí đồ ăn của dì Trần làm, nhưng sự là ăn không nổi nữa rồi. (đọc tại Watt @salad-days-06) Bùi Nhược Mộc thực sự nhìn không nổi, thừa lúc dì Trần quay ra ban công tưới cây, liền hai ba ngụm giải quyết phần còn lại dùm cậu, xoa xoa đầu cậu nói - "Đi thay quần áo đi"