Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trường hợp trước mắt thật sự xấu hổ.
Đỗ Thanh Thanh bị dọa đến thanh tỉnh một nửa, nhìn đến rượu vang đỏ ở trước ngực Tô Kỷ Miên, thiếu chút nữa ngay cả hồn cũng bay ra ngoài.
Vì thế vội vàng từ trên bàn bên cạnh ôm tới bịch khăn giấy, lảo đảo lắc lư cúi đầu xuống nghiêm túc lau quần áo cho người ta.
Vừa lau vừa cùng người xin lỗi: "Thật xin lỗi thật xin lỗi........"*
*Thực ra mình không hiểu rõ QT lắm: [Một bên sát còn một bên lớn đầu lưỡi cùng người xin lỗi: "Trụy không dậy nổi, trụy không dậy nổi......"]
Làm người xung quanh xem đến sợ ngây người, nào có từng gặp qua dáng vẻ này của Cận đại tiểu thư, trong lúc nhất thời tất cả đều nổi dậy hứng thú, tham đầu tham não hướng lại đây mà nhìn.
Ánh mắt nóng rực, mang theo bén nhọn tò mò cùng châm chọc.
Nhưng người này lại như là không hề nhận thấy được, vẫn như cũ tràn đầy xin lỗi tiếp tục lau, thật vất vả lau khô, lại vội vàng cởi áo khoác trên người khoác lên thân Tô Kỷ Miên, nghĩ cho nàng che che.
Căn bản đã quên suy xét chính mình.
Đỗ Thanh Thanh hôm nay mặc bộ lễ phục kia kỳ thật cổ áo có điểm thấp, nếu không mặc áo khoác liền sẽ lộ ra ngực trắng nõn cùng xương quai xanh tinh xảo, đẹp đến mức khiến người liếc nhìn một cái thôi liền khó mà dời đi ánh mắt.
Tô Kỷ Miên ngước mắt nhìn nhìn, một lát sau đột nhiên tiến lên phía trước nâng tay lên, giữ lấy cổ tay Đỗ Thanh Thanh, nhẹ nhàng kéo người đến trước mặt mình, để người này ngồi ở bên cạnh, bản thân dùng thân thể mình che đi hơn phân nửa ánh mắt cho nàng.
Ngay sau đó tầm mắt nâng lên theo bản năng nhìn về phía người hầu đứng ở một bên.
Người hầu thấy thế tức khắc ngầm hiểu, vội vàng xoay người tìm lại đây một kiện áo khoác, lúc này mới không làm Đỗ Thanh Thanh tiếp tục mất mặt.
Bởi vì sốt ruột, không cẩn thận lại mang tới một chiếc áo khoác của nam, cứ như vậy lung tung khoác lên người, rộng không ít, nhìn qua có chút giống đứa trẻ không cẩn thận trộm mặc đồ người lớn.
Còn rất đáng yêu.
Tô Kỷ Miên thấy thế đáy mắt xẹt qua một tia nhàn nhạt ý cười, giơ tay xắn tay áo lên giúp người ta, vừa xắn vừa tiến sát lại gần, nhẹ giọng mở miệng hỏi nàng: "Cận tiểu thư say?"
Vốn là cái câu nghi vấn, nhưng bởi vì thanh âm quá nhỏ, ngữ khí lại vẫn luôn đè nặng, nghe tới giống như là câu khẳng định.
Sau một lúc lâu, Đỗ Thanh Thanh gật gật đầu: "Ưm, say."
Con ma men sẽ nghiêm túc thừa nhận mình uống say cũng chỉ có mỗi nàng.
Tô Kỷ Miên cười cười, ý cười ở đáy mắt không khỏi càng thêm sâu: "Vậy muốn về nhà sao?"
Tiếng nói vừa dứt, người trước mắt này lại một lần nữa nhẹ nhàng gật gật đầu, bộ dáng thoạt trông còn ngoan ngoãn hơn vừa rồi, mắt trông mong nhìn nàng mà nói: "Về nhà."
Tô Kỷ Miên nhẹ giọng đáp lời nàng: "Ừm, vậy về nhà."
Trong giọng nói trộn lẫn một chút ý cười người khác khó có thể nghe ra.
-
Trước khi đi Tô Kỷ Miên cùng Đỗ Nhược Thu chào hỏi, nói nhờ nàng báo với Cận cha một tiếng.
"Đã biết." Đỗ Nhược Thu nghe vậy vội vàng gật đầu, đứng lên cùng đi theo ra ngoài tiễn người, đến khi nhìn thấy người lên xe rồi mới chịu yên tâm rời đi, trước khi đi còn đặc biệt dặn dò, nói chị họ khi về nhà nhất định phải nghỉ ngơi thật tốt.
Tiếng nói vừa dứt, cửa sổ xe chậm rãi kéo xuống, có cái đầu từ bên trong chui ra, hướng nàng nhẹ nhàng gật gật, cao giọng nói: "Được rồi được rồi."
Thế nhưng còn đặc biệt chui ra đáp lời nàng sao?
Đỗ Nhược Thu bị kinh ngạc một chút, nhìn chị họ đã say mèm, có chút khiếp sợ đứng tại chỗ vẫy vẫy tay với nàng.
Vẫy xong lại có chút muốn cười, không nghĩ tới chị họ ngày thường cao không thể chạm sau khi uống say lại là cái dạng này.
Chợt......!Có cảm giác khoảng cách lập tức kéo gần không ít.
Đỗ Nhược Thu gãi gãi đầu, vô thức giơ lên khóe miệng.
Bên kia, chiếc siêu xe lái khỏi căn nhà cổ Cận gia đang tăng tốc tiến về phía trước.
Bởi vì hôm nay phải về nhà, không thể làm Cận cha mất mặt, cho nên Đỗ Thanh Thanh cố ý không lái chiếc xe yêu của mình, ngoan ngoãn kêu tài xế đưa tới.
Lại cũng thực chó ngáp phải ruồi, với dáng vẻ này của nàng hiện tại, đừng nói lái xe, ngay cả đi cũng không nổi.
Thậm chí còn có chút đau đầu, uống rượu uống quá nhiều, cả người đều mơ mơ màng màng.
Cứ như vậy ở trên chỗ ngồi nhịn một lát, rốt cuộc vẫn là nhịn không được, vì thế liền xoay mặt, rầm rì giữ chặt tay áo Tô Kỷ Miên xin giúp đỡ.
Cũng chỉ có một chữ lại một chữ nhảy ra khỏi miệng: "Đau, đau...."
Gấp đến độ tài xế cũng thực lo lắng, còn nghĩ nếu không thì đến bệnh viện trước đi, tiểu thư đừng nói là uống đến bệnh rồi.
Vừa mới chuẩn bị thử hỏi một chút, còn chưa kịp lên tiếng, đột nhiên từ kính chiếu hậu thoáng nhìn thấy bạn nữ kia của tiểu thư nâng tay lên.
Như là có tâm linh cảm ứng, trực tiếp đặt tay ở trên trán tiểu thư, động tác nhẹ nhàng chầm chậm lại tinh tế theo huyệt thái dương xoa xoa cho nàng.
Không tới một lát sau, tiểu thư nhà mình thật đúng là không rầm rì nữa, lại qua một chốc thậm chí còn nhắm mắt lại, có vẻ như là ngủ rồi.
Còn rất thoải mái.
Tài xế thấy thế nhẹ nhàng thở ra, không nghĩ chuyện khác nữa, một đường phóng xe thần tốc về nhà, rồi lại vội vã xuống xe đi kêu Lưu thúc bọn họ lại đây hỗ trợ.
Người vừa đi, trên xe cũng chỉ còn lại hai người Tô Kỷ Miên cùng Đỗ Thanh Thanh, một tỉnh một đã ngủ.
Ngủ còn rất say, ngay cả vừa rồi tiếng tài xế đóng cửa cũng không nhận thấy được, biểu tình an tĩnh và ngoan ngoãn, hô hấp thực nhẹ, lông mi đẹp theo tần suất hô hấp nhẹ nhàng run run.
Tô Kỷ Miên nhìn đến, không chỉ nhấp môi cong cong, ngay cả một lòng cũng dao động theo.
Ngẩng đầu nhìn phương xa, sau một lúc lâu thế nhưng lặng lẽ rũ mắt, duỗi tay sờ sờ gương mặt người này, rồi cứ như vậy nhẹ nhàng hôn lên cái trán của nàng.
Cũng hàm chứa mãn nhãn ý cười cùng sủng nịch hỏi nàng: "Khi nào mới có thể nhớ lại nha?"
"Tôi vẫn đang đợi đây."
-
Đỗ Thanh Thanh buổi sáng hôm sau tỉnh lại toàn thân đều muốn rời ra từng mảnh.
Đầu óc cũng không quá rõ ràng, ngay cả chính mình đến tột cùng là làm thế nào trở về cũng không biết.
Vì thế liền vội vàng mở miệng tìm hệ thống dò hỏi, muốn tìm hiểu một chút tối qua rốt cuộc đã xảy ra cái gì.
"Tôi cũng không biết." Hệ thống lắc đầu, "Ngày hôm qua cấp trên bên kia lâm thời sai khiến cái nhiệm vụ, tôi vội vàng đi làm việc nên vắng mặt, đến khi quay lại thì cô cũng đã về đến nhà."
"Nhưng sự tình lúc sau thì thật ra tôi có biết." Hệ thống nói, "Cô ngày hôm qua chính là liên tiếp té ngã thật nhiều lần."
Đỗ Thanh Thanh nghi hoặc: "Té ngã?"
"Đúng vậy." Hệ thống nhếch miệng, "Ngày hôm qua Lưu thúc bọn họ thật vất vả đỡ cô lên giường nằm ổn thỏa, kết quả mọi người vừa đi cô liền một hai phải mơ màng bò dậy tắm rửa."
"Ở trong phòng tắm liền té ngã vài lần." Hệ thống đếm đếm ngón tay tính cho nàng, "Lúc sau lên giường rồi cũng không yên ổn, thình thịch thình thịch lăn rớt xuống đất rất nhiều lần.
Đỗ Thanh Thanh: "......"
Trách không được toàn thân lại đau đến như vậy.
Nàng thở dài, mau chóng vén chăn lên kiểm tra từ trên xuống dưới, phát hiện ngoại trừ đầu gối thâm xanh ra thì chỗ khác cũng không có thương tổn gì, này đại khái là trong cái rủi vẫn còn cái may.
Không khỏi lắc đầu, ngồi ở trên giường thanh tỉnh một lát, sau đó liền chuẩn bị rời giường đi rửa mặt.
Trước khi đi theo bản năng nhìn di động, mới vừa nhấn mở màn hình, trực tiếp bị đống tin nhắn ồ ạt làm cho hoảng sợ.
Thế nhưng có một đống người gửi tới cho nàng tin nhắn an ủi, có cái nhớ tên có cái không nhớ nổi tên, nhiều vô số đến hơn một trăm.
Trong đó còn có mấy người cùng Cận Như Ca có quan hệ không tốt đẹp lắm, lúc này gửi tin nhắn cho nàng, cơ bản có thể khẳng định là mượn cơ hội chê cười nàng.
Chẳng qua là Đỗ Thanh Thanh đối với việc này thật ra không quá để ý, dù sao thì về sau khẳng định vẫn có chỗ hữu dụng.
Vì thế dứt khoát tất cả tốt hay xấu gì cũng đều thu nhận, một đường yên lặng hồi âm.
Kết quả hồi hồi, đột nhiên gặp được mấy cái tin nhắn làm nàng chú ý.
Tô Kỷ Miên thế nhưng lại chủ động gửi WeChat cho nàng!
Đỗ Thanh Thanh vội vàng click mở xem, phát hiện tin đầu tiên là đang hỏi nàng rằng Cận tiểu thư hôm qua nghỉ ngơi thế nào, thân thể có khỏe không?
Mà tin thứ hai là nói với nàng hôm nay cả ngày đều có thời gian, chờ nàng khi nào có rảnh thì báo một tiếng, chính mình sẽ đem lễ phục mượn hôm qua trả lại.
Kỳ thật căn bản không cần trả lại, dù sao thì bộ quần áo kia là Đỗ Thanh Thanh cố ý mua cho nàng.
Nhưng bởi vì còn mơ hồ nhớ kỹ tối hôm qua chính mình hình như gây họa, Đỗ Thanh Thanh dừng một chút, cuối cùng rốt cuộc vẫn là quyết định cùng nàng gặp mặt.
Đến nói lời xin lỗi đi.
Đỗ Thanh Thanh nghĩ như vậy, thở sâu tiếp tục lướt xuống xem, không chỉ thấy được tin nhắn của Cận cha Cận mẹ, còn thấy được tin hỏi thăm của Đỗ Nhược Thu.
Lại lướt lướt, thế nhưng còn thấy được của Trương Tân Viễn.
Đỗ Thanh Thanh: "???" Người này đột nhiên gửi tin nhắn lại đây làm gì?
Còn gửi liên tiếp thật nhiều tin, Đỗ Thanh Thanh click mở xem, phát hiện người này đầu tiên là hỏi nàng thế nào, thân thể khá hơn chút nào chưa.
"Cậu ngày hôm qua nhìn thấy tôi lại không để ý đến tôi, làm bộ nhìn không thấy." Gửi xong cái tin kia, Trương Tân Viễn lại bắt đầu lên WeChat oán giận, "Như Ca cậu thật sự thay đổi, tôi rốt cuộc không thể hiểu nổi cậu."
Quả thực nghe còn vô cùng ủy khuất.
Đỗ Thanh Thanh thấy thế còn đặc biệt cố ý ở trong đầu hồi tưởng một chút, căn bản là không tìm được nửa điểm ký ức có liên hệ tới Trương Tân Viễn.
Nghĩ đến có thể là sau khi uống say rồi mới gặp được, lúc ấy chính mình còn không biết nam bắc, nào có thể thấy được hắn.
Không khỏi thở dài, lắc đầu tiếp tục kéo xuống.
8 giờ 40: "Như Ca sao cậu không trả lời tôi?"
9 giờ 10: "Cận Như Ca, cậu ở đâu rồi?"
9 giờ 30: "Được, tôi thấy cậu chính là cố ý không để ý tới tôi, tự mình chạy ra ngoài chơi."
9 giờ 35: "Hừ, tôi biết cậu ở đâu!"
Tin nhắn đến chỗ này đột nhiên im bặt, cùng thời gian Đỗ Thanh Thanh mới tỉnh ngủ kém không bao lâu.
Đỗ Thanh Thanh cạn lời, một bên cảm thán bản thân rõ ràng mới vừa tỉnh lại chứ đâu phải cố ý không trả lời hắn, một bên buồn bực hắn rốt cuộc lại biết cái gì.
Sợ người làm chuyện gì đó ngu xuẩn, vì thế liền nâng tay hồi âm cho người ta, kết quả cũng không biết Trương Tân Viễn lúc này đang làm cái gì, bên kia vậy mà nửa ngày không có chút tiếng động.
Ngay cả gọi điện thoại cũng không tiếp.
Đỗ Thanh Thanh không khỏi bất đắc dĩ lắc đầu đứng dậy, nghĩ chờ người này thấy tin rồi hỏi đi, sau đó liền đến toilet vệ sinh cá nhân.
Tùy tùy tiện tiện ăn cơm sáng một lát, rồi liền vội kêu tài xế chở mình đến trường học của Tô Kỷ Miên.
Trước khi đi còn lại chuyên môn thông báo với nàng một chút, nói mình đã xuất phát.
Ai ngờ đợi nửa ngày cũng không hồi âm, giống hệt Trương Tân Viễn bên kia.
Đỗ Thanh Thanh buồn bực, rốt cuộc là đã xảy ra cái gì vậy?!
-
Xe bon bon tiến về phía trước, thực mau đã tới được trường học của Tô Kỷ Miên.
Dù sao cũng chỉ còn mấy ngày liền đến khai giảng, bọn học sinh lục tục quay trở lại trường, lôi kéo rương hành lý đi vào cổng trường, tụm ba tụm năm kết đàn ra ngoài đi mua đồ dùng sinh hoạt.
Ngay cả đường cái bên cạnh cũng có không ít sạp hàng, bán gà chiên giòn mì lạnh bánh xếp, dàn thành hai hàng.
Thực đúng là rất náo nhiệt.
Đỗ Thanh Thanh thấy thế thực mau theo bản năng gợi lên khóe miệng, nghĩ cuối cùng cũng khai giảng, Tô Kỷ Miên hẳn là sẽ không giống phía trước luôn cô độc nữa, đương nhiên, bản thân cũng phải rút ra chút thời gian tới chơi với nàng.
Vừa nghĩ như vậy, giương mắt lên xem, vốn là chỉ tùy ý nhìn nhìn.
Kết quả......!Lại nhìn thấy một màn khiến mình cực kỳ giật mình.
Nàng thế nhưng ở gần cổng trường nhìn thấy được bóng dáng của Tô Kỷ Miên và Trương Tân Viễn!
Hai người này sao lại đi cùng nhau vậy?!
Đỗ Thanh Thanh thấy thế quả thực sắp kinh hãi rớt cằm.
Dựa theo kịch bản mà nói, lần đầu tiên hai người này đơn độc giao lưu kỳ thật là ở cửa siêu thị, lúc ấy Tô Kỷ Miên bởi vì huyết áp thấp mà đột nhiên có chút choáng váng đầu óc, đồ vật xách theo từ siêu thị cũng không cẩn thận lung lay một chút, thiếu chút nữa đã phải ngã quỵ.
Lúc ấy Trương Tân Viễn vừa lúc ở bên cạnh nàng, cũng theo bản năng đỡ một phen, khi nâng người dậy rồi mới phát hiện ra là cô gái mình từng gặp ở cửa hàng tiện lợi trước kia.
Cho nên cũng liền đặc biệt chiếu cố một chút.
Thấy người ta thật sự khó chịu, dứt khoát trực tiếp lái xe đưa Tô Kỷ Miên tới bệnh viện, ngay cả tiền thuốc men cũng chủ động giúp đỡ thanh toán.
Lúc sau cốt truyện liền cùng đại bộ phận ngôn tình không sai biệt lắm, Tô Kỷ Miên băn khoăn, cho nên liền cùng Trương Tân Viễn trao đổi WeChat, một người nghĩ thời khắc quan tâm, một người nghĩ ngày sau trả lại tiền.
Thường xuyên qua lại hai người cũng liền rất mau nảy sinh tình cảm, từ quen biết hiểu nhau rồi đến yêu nhau.
Dù sao......!Tuyệt đối không sẽ xuất hiện tại trường hợp hiện tại.
Đỗ Thanh Thanh ngốc, vội vàng kêu tài xế dừng xe ven đường, bước nhanh tiến tới muốn tìm hiểu đến tột cùng là chuyện như thế nào.
Hình như là đang cãi nhau.
Đỗ Thanh Thanh sửng sốt, bước chân tức khắc nhanh hơn, như bay đi nhanh tới trước mặt hai người.
Không đợi mở miệng, đột nhiên nhìn thấy Trương Tân Viễn duỗi ra năm ngón tay, lời lẽ chính đáng nói một câu: "Nói cho cô biết, tôi cho cô con số như này, cô mau rời khỏi nàng cho tôi!"
Đỗ Thanh Thanh: "???"
Hả? Gì? Cậu đang nói sảng cái gì!?!.