Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đầu xuân tháng ba, Lạc Dương nhận được tấu chương của Kim Thành trưởng sử Hàn Toại.
Trong tấu chương viết rằng: Tân nhậm Bắc bộ Đô uý cùng với Kim thành thái thú Trần Ý xung đột làm cho Trần Ý cùng với Bắc Cung Bá lần lượt bị mất mạng, vì vậy mà dẫn phát ra ba mươi sáu bộ khương nhân rối loạn. May có Hàn Toại ra mặt giải hoà cho nên khương bộ mới bình ổn xuống.
Nói chung là đại ý như thế…….
Phần tấu chương này cũng không làm cho Lạc Dương chú ý, Tây Lương khương bộ rối loạn thì kệ bọn hắn, miễn sao giang sơn Hán thất không loạn là được. Bất quá Kim thành thái thú cùng với tây bộ đô uý chết dù sao đây cũng không phải là chuyện nhỏ. Hoàng đế Lưu Hoành lúc này đâu cũng không có so đo nhiều lắm, khẳng khái đem hai chức quan này phong cho Hàn Toại. Trước kia là tây lương danh sĩ, Kim thành trưởng sử trong một đêm liền thành người quyền uy nhất Tây Lương, việc này làm cho nhiều người không thể tiếp thụ. Mà việc không thể tiếp thụ này chính là Hà Đông Đổng Trác.
“Ngọc nhi đâu? Ngọc nhi có khoẻ không?”
Sau khi Đổng Trác nghe được tin Bắc Cung Bá chết, trong đầu ong lên một tiếng, lập tức trở thành một mảnh hỗn loạn, thân mình run rẩy suýt nữa ngã, may mắn bên người có một viên đại tướng nhanh chóng đỡ lấy.
“Chủ công xin bảo trọng!”
Viên đại tướng kia thân cao chín thước, thân hổ, eo lang, đầu báo tay vượn, khuôn mặt đen như đáy nồi, một đôi mắt to như chuông đồng, dưới hàm là một bộ râu đen, mũi thẳng miệng rộng, hắn đứng phía sau Đổng Trác, trên mặt hiện lên sự khẩn trương.
Đổng Trác dùng sức lắc đầu, dùng tay đẩy viên đại tướng.
Hắn cầm lấy cánh tay của Lý Nho hét lớn: “Nhanh nói, Ngọc nhi như thế nào? Có tin tức của Ngọc nhi hay không? Văn Chính mau trả lời ta.” Đổng Trác xuất thân là gì? Hắn chính là nổi danh tây bắc hào hiệp, một thân võ nghệ cao cường.
Lý Nho bị hắn cầm chặt cánh tay, làm cho lý nho nhăn cả mặt, cười khổ nói: “Nhạc phụ, triều đình truyền đến tin báo thì làm sao mà biết được đến chuyện của đại tỷ?”
“Đúng vậy, đúng vậy, làm sao có thể….Ngọc nhi thông minh như thế thì làm sao có thể cũng Trần Ý trở mặt, rồi dẫn đến xung đột? Trần ý bất quá chỉ là một gã thư sinh trói gà không chặt, có Ngọc nhi tương trợ thì làm sao Bắc Cung Bá có thể chiến tử?”
Đổng Trác nói: “Điều đó là không có khả năng, điều đó không có khả năng!”
Lý Nho nhìn thoáng qua viên đại tướng, “Văn Khai, phiền ngươi ra ngoài cửa canh chừng, ta có việc muốn thương lượng với chủ công.”
“Văn Chính chớ khách khí…..Chủ công, xin ngài hãy nén bi thương, Văn Khai cáo lui!” Viên đại tướng nói xong liền rời khỏi phòng, thuận tay đóng lại cửa phòng sau đó lẳng lặng đứng gác.
Lý Nho do dự một lát, “Nhạc phụ, Nho cũng hiểu được việc này có chút kỳ quái, Trần Ý như thế nào là đối thủ của đại tỷ cùng với đại tỷ phu. huống chi bên người đại tỷ phu còn có một viên Hổ lang chi tướng, thì đại tỷ phu làm sao mà chết?”
Đổng Trác ngẩn ra ngạc nhiên hỏi: “Hổ lang chi tướng? Là ai?”
“Nhạc phụ chẳng lẽ ngài quên, A Sửu lại đi bên người đại tỷ sao, lần trước nhị tỷ cũng nhắc là A Sửu rất thân thiết với đại tỷ sao…Tính tình của A Sửu, Nho có biết đôi chút, nếu ai đối với hắn tốt thì hắn sẽ thập bội báo đáp, nhưng Nho có chút khó hiểu, A Sửu làm sao trơ mắt nhìn đại tỷ phu chiến bại?”
Đổng Trác bừng tỉnh, “Đúng vậy, có A Sửu bên người Ngọc nhi.”
Tuy rằng đối với đứa con trai này không thân thiết, nhưng Đổng Trác biết, đứa con giống như yêu quái kia tuổi tuy không lớn nhưng đã có bản lĩnh vạn phu chi dũng. Nghe Lý Nho nhắc tới Đổng Phi, hắn trong lòng cũng không khỏi miễn cưỡng có một tia nghi hoặc cùng với bất an.
“Nho nghĩ việc này chắc có liên quan đến chức quan của Hàn Văn Ước.”
“Văn Chính, ý của ngươi là…” Đổng Trác run lên, ngưu nhãn trợn lên, sát khí hiện ra.
Lý Nho gật đầu nói: “Thời thiếu niên Nho đi du học thì có nghe người nói qua gã Hàn Toại này, người này rất có tâm cơ, hơn nữa lại có trí mưu bất phàm, hắn rất có uy vong trong ba mươi sáu khương bộ, chẳng những được khương nhân tôn trọng, mà Thanh lưu đảng cũng đối với hắn rất tán thưởng, nếu hắn muốn đùa giỡn thủ đoạn thì cho dù Đại tỷ có thông minh cũng sợ không phải đối thủ của Hàn Vắn Ước.”
Đổng Trác cả giận nói: “Nếu quả thật là Hàn Văn Ước thì ta nhất định phải giết!”
“Thỉnh nhạc phu tạm thời hạ cơn giận, chỉ sợ bây giờ muốn giết Hàn Văn Ước không phải là việc đơn giản.”
Đổng Trác nói: “Văn Chính, lời này của ngươi có ý gì?”
“Hàn Văn Ước bây giờ là Kim thành thái thú, kiêm tây bộ đô uý, luận về chức quan hắn cùng với ngài giống nhau, luận về uy vọng thì danh khí của hắn ở Tây Lương vị tất nhỏ hơn ngài, mà hắn là người của Thanh lưu đảng, cho nên ngài xa xa không bằng hắn.”
Lý Nho nói xong sợ hãi nhìn Đổng Trác liếc mắt một cái, thấy Đổng Trác không phản ứng quá nhiều cho nên lập tức nói tiếp: “Hơn nữa nếu đại tỷ thực sự cùng với hắn có liên quan thì chỉ sợ Hàn Toại đối với chúng ta đã có lòng phòng bị, còn có hắn lần này dễ dàng đoạt được chức vụ Thái Thú cùng với Đô úy tất nhiên là do Kim thành hoang vắng không có người nguyện ý đi tới, chỉ sợ bên trong còn có….”
“Ngươi nói là Trương Nhượng?” Nếu không có mười phương thị đỡ đầu thì Hàn Toại có đức gì mà đảm nhiệm chức vụ Thái Thú?
Đổng Trác dần dần bình tĩnh xuống, ngồi xuống gật đầu nói: “Văn Chính nói thế cũng có lý.”
“Nhạc phụ, căn cơ của ngài chưa vững, lúc này còn chưa đến lúc cùng với Trương Nhượng trở mặt. Hơn nữa việc này không thể thoát khỏi ánh mắt của Đại tướng quân. Ngài nghĩ Tây bộ đô uý là ngài cũng với đại tướng quân tranh thủ tới, nếu xảy ra việc như vậy thì đại tướng quân nhất định rất tức giận, việc đầu tiên của ngài bây giờ chính là cấp bách làm cho đại tướng quân lượng giải, đồng thời kết giao với Yêm đảng *( quan hoạn) …..Củng cố căn cơ mới chính là việc ngài cần lo lắng a.”
Lý Nho nói lần này làm cho Đổng Trác vô cùng tán thưởng.
“Nếu không có Văn Chính thì Trác chút nữa làm hỏng đại sự, nhưng là…”
“Nhạc phụ nếu tin tưởng Nho thì Nho nguyện ý chi mưu, nhưng nếu Hàn Văn Ước ….Nếu đại tỷ không có việc gì thì A Sửu tất sẽ dẫn tỷ ấy về nhà. Nho nghĩ đến trước khi chưa có được tin tức đích thực của đại tỷ thì phương pháp án binh bất động là tốt nhất.”
“Vậy cứ theo ý Văn Chính!”
Đổng Trác cùng với Lý nho bàn luận một lát, đang chuẩn bị đứng dậy thì nghe phía ngoài cửa một trận rối loạn. Hai người nhìn nhau không khỏi cảm thấy kỳ quái: Là ai lớn gan như vậy, cứ nhiên dám làm ồn ở phía ngoài phòng?
“Văn Khai, là ai ồn ào thế?”
Đổng Trác cùng với Lý Nho đẩy cảnh cửa đi ra.
Chỉ thấy một gã gia tướng kếu lớn: “Ta là Lâm Thao Đổng gia, có chuyện quan trọng cần bẩm báo!”
Viên đại tướng kia cũng cất tiếng nói: “Chủ công đa có chuyện quan trọng cần trao đổi, không thể quấy rầy.”
“Ngươi tránh ra!”
“Ngươi nếu còn lộn xộn thì đừng trách ta bảo kiếm vô tình.”
Lúc này vừa lúc Đổng Trác đi ra, nghe được lời nói của viên đại tướng kia không khỏi gật đầu.
“Văn Khai để hắn lại đây.”
Viên đại tướng kia nghe vậy vội vàng nhường đường. Gã gia tướng đi tới, hai tay nâng một phong thơ, tại phía dưới bậc thang quỳ xuống nói: “Chủ nhân, trong nhà có việc, chủ mẫu bảo tiểu nhân đến bẩm báo, cho nên ở ngoài cửa có chút ồn ào mong chủ nhân trách phạt.”
Đổng Trác chau mày, trong lòng cảm giác có chút không hay. Hắn nhìn thoáng qua Lý Nho, Lý Nho lập tức hiểu ý liền đi xuống bậc thang tiếp nhận thư tin từ trong tay gã gia tướng. Xoay người đi lên bậc thang, đem thư đặt ở trong tay Đổng Trác, trên phong thư còn có xi, còn đánh ấn tín của Đổng phu nhân.
Đổng Trác do dự một lát rồi cầm lấy thư tín. Mở ra liếc mắt một cái, hai mắt hắn đột nhiên nhắm lại, hai tay bóp chặt, hiển lộ ra một loại phẫn nộ cùng với bi thương.
“Nhạc phụ?”
Lý Nho phát hiện Đổng Trác sắc mặt không đúng, nhịn không được kêu lên một tiếng.
Đổng Trác lúc này mới quát to một tiếng: “Thực đau….Đau chết ta!” Một ngụm máu tươi phun ra, Đổng Trác ngửa mặt lên trời ngã xuống đất hôn mê bất tỉnh.
Lý Nho nhất thời hoảng hồn, “Người đâu, người đâu a!”
Có người trong phủ nhanh chân chạy tới, chứng kiến cảnh này liền giật cả mình. Vội vàng nâng Đổng Trác hướng phòng ngủ đưa tới. Lý Nho hét to: “mau đi mời lang trung.”
Viên đại tướng vội vàng chạy lại, bảo kiếm đặt trên cổ gã gia tướng nói: “Ngươi là yêu nhân phương nào, sao dám qua hại chủ công?”
“Ta không phải yêu nhân, không phải yêu nhân…” Gia tướng lớn tiến hét lớn rồi đứng lên: “Ta là gia tướng dưới trướng công tử, họ Đổng danh Ngạc, tự Bạch Ma……Tự này của ta vẫn là đại tiểu thư ban cho, ta không phải yêu nhân, mau bỏ kiếm xuống.”
“Văn Khai tướng quân, hắn chính là người của Đổng Phủ.”
Lý Nho cũng đã từng nghe qua cái tên này, lần trước Đổng Chiếu đi tới cũng đã từng đề cập tới chuyện này. Dù sao cũng là do đại tỷ đích thân ban tên, lại ban cho họ, cho nên Lý Nho cũng có chút ấn tượng, viên đại tướng kia ngẩn ra một chút rồi mới thu hồi bảo kiếm.
“Văn Khai, phiền ngươi thủ hộ nhạc phụ chờ lang trung đến.”
“Vâng!”
Đổng Trác hôn mê, Lý Nho tất nhiên là người có quyền nhất trong phủ, hắn xoay người nhặt lên bức thư tín còn dính máu. Ánh mắt nhìn qua thu tín một lượt, lấy sự trí mưu cùng với bình tĩnh của Lý nho cũng không khỏi run lên.
“Đại tỷ thật sự đã chết rồi?”
Đổng Ngạc đang đang ngẩn người thì thấy Lý Nho hỏi, vội vàng cung kính trả lời: “Khởi bẩm cô gia, ba tháng trước công tử từ Hán dương quận đánh về Lâm Thao, còn mang về….Chủ mẫu nghe nói đại tiểu thư chết liền hôn mê….Sau đó bệnh đến bây giờ chưa dậy nổi, ngay cả lang trung cũng không có cách nào, tứ tiểu thư tình huống cũng không tốt, lúc này mới bắt tiểu nhân đến truyền tin.”
Lý Nho đọc nhanh như gió, trong chốc lát đã xem xong thư.
“Hàn Văn Ước, Hàn Văn Ước…Ta phải giết ngươi!” Hắn giậm chân kêu to, hai tay đem lá thư xé nát vụn.