Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Dịch: Hàn Phong Vũ
Sau khi sử lý xong gã đàn ông nhỏ thó không tốn chút sức lực, bóng dáng Hạ Thiên Kỳ biến mất khỏi phòng làm việc trước đó, một cái chớp mắt tếp theo đã xuất hiện trên một ngã tư cách phòng làm việc kia có chừng hơn mấy trăm thước.
Người đi đường và xe qua lại cũng không nhiều, Hạ Thiên Kỳ móc thuốc lá trong túi ra, sau đó ngậm lên môi, động tác thuần thục dùng bật lửa châm lên.
Hút sâu một hơi, phun ra một ngụm khói mì thật dài, Hạ Thiên Kỳ không những không cảm thấy áo lực trong lòng có chút giảm bớt, ngược lại còn cảm thấy mùi thuốc lá hôm nay so với trước kia rõ ràng còn cay đắng hơn.
Cay đắng như thế cũng không phải vì hắn lấy cách thức tàn nhẫn như vừa rồi, mà đơn thuần cảm thấy loại chuyện này lẽ ra không liên quan gì tới hắn này, trong một đoạn thời gian rất dài kế tiếp sợ là đều sẽ tự tìm tới hắn.
Người của liên minh quân phản loạn, không xem những người bình thường trong những hiện thực phía dưới đệ nhị vực là con người nữa.
Đồng thời nghe ý tứ của bọn chúng, người của tam đại Minh Phủ chính là so với bọn chúng cũng không tốt lành gì hơn.
Hoặc giả, những thứ này vốn dĩ chính là vấn đề tự thân của nhân loại, một khi đi kèm với uyền thế rồi thì chính là phân tranh về mặt chính trọ.
Đồng thời chiếu theo tình hình đệ nhị vực lúc này, có vẻ như hắn chỉ có một đường có thể chọn, đó chính là tìm kiếm sự che chở của liên minh quân phản loạn, gia nhập vào bọn họ.
Dù sao tam đại Minh Phủ đã hoàn toàn lật mặt với toàn bộ người chủ quỷ vật thể chất, hắn mặc dù có lòng muốn đầu hàng, sợ là cũng không đổi được bất kỳ đối xử tốt lành gì.
"Đi một bước nhìn một bước đi, có thể chỉ lo cho thân mình là hay nhất, thực sự không được nữa rồi tính tiếp."
Hạ Thiên Kỳ vẫn là mong muốn mấy người bọn hắn có thể không bị kéo sa chân vào phân tranh thế lực của đệ nhị vực, ngược lại không phải là hắn sợ phiền phức, chỉ là ba người hắn, Lãnh Nguyệt và Sở Mộng Kỳ, một khi phải đối mặt lựa chọn xếp thành hàng, thì tất nhiên sẽ trải qua kết quả chia nhau ra.
Dù sao bọn họ một là quỷ vật thể chất, một là người chủ thuật pháp, còn như Sở Mộng Kỳ thì gia nhập bên kia thì không có vấn đề gì lớn, nhưng trên dùng năng lực hiển nhiên sẽ trở nên bó chân bó tay.
Một điếu thuốc cháy hết rất nhanh, một nửa bị Hạ Thiên Kỳ hút vào trong phổi, còn như một nửa kia thì bị gió xung quanh tiêu hao.
Trên ngã tư đường, bất kể là xe hay người đi đường, ai cũng có đường đi mục tiêu lựa chọn của bọn họ, cho dù ai cũng không chú ý tới sự xuất hiện của Hạ Thiên Kỳ, và biến mất hẳn sau mờ mịt ngắn ngủi của hắn.
Thành phố Bắc An, một mảnh khu vực đỗ xe không có một bóng người.
Hạ Thiên Kỳ đứng trong bóng tối bị một tòa nhà văn phòng hình thành che chắn, nhìn phương hướng vốn thuộc về nhà hắn kia, biểu hiện trên mặt hoàn toàn không có, chỉ đứng ở nơi đó hoàn toàn cứng nhắc.
Tòa quỷ lâu khiến toàn bộ Bắc An kinh hãi trước đó kia đã hoàn toàn biến mất, nơi này lần nữa khôi phục lại dáng vẻ bình thường trong nhận thức của mọi người.
Mặc dù có một đoạn thời gian rất dài không có ai còn dám đi con đường này, hay người nào còn dám dừng xe ở con đường này, thế nhưng thời gian luôn có thể khiến toàn bộ gợn sóng bình tĩnh lại.
Dần dần, chuyện quỷ phá ở nơi này cũng thành tin đồn đơn giản nhất.
Người tin có, thế nhưng người không tin còn nhiều hơn.
Với người khác mà nói, nơi này là nhỏ nhặt không đáng kể, thế nhưng với Hạ Thiên Kỳ mà nói, nơi này là nhà của hắn, là gốc rễ của hắn, là nguồn gốc toàn bộ hồi ức tốt đẹp của hắn.
Mà bây giờ, ông nội không biết tung tích, mẹ bị phong ấn, cha không chút liên lạc nào với hắn, chính hắn cũng vì bé gái quỷ anh trong cơ thể, và người hắc ám bị phong khốn kia mà rơi vào trong khủng hoảng bất an.
Lấy điện thoại di động ra, lần nữa gọi qua cho cha hắn, kết quả đầu dây bên kia điện thoại vẫn nằm trong tình trạng tắt máy.
Sau khi trở lại hiện thực, hắn đã đếm không hết đây là cuộc điện thoại thứ mấy hắn gọi cho cha mình, mà mỗi một lần đều là tắt máy, tắt máy, tắt máy!
Ngoài lo lắng cho cha hắn ra, trong lòng hắn bây giờ còn có căm hận rất lớn chèn ép, vì tất cả mọi người gạt hắn, tất cả môi người biết rõ ràng, chỉ có một mình hắn là không hay biết gì, cứ mãi tìm kiếm chân tướng như một kẻ ngu ngốc.
Bây giờ hắn cũng không phải một đứa nhỏ không hiểu chuyện, còn có chuyện gì là không thể tiếp nhận?
Cho nên hắn thực sự tức giận rất lâu, định đợi tới sau khi tìm được ông nội hắn, không thể không học theo như khi còn nhỏ nữa, náo loạn một trận, trút hết phiền muộn trong lòng ra ngoài.
Điện thoại không gọi được, Hạ Thiên Kỳ cũng không có ý tứ gọi lại, sau khi liếc nhìn lại mảnh khu vực trống rỗng, hắn lần nữa biến mất đi nơi khác.
Suốt cả một buổi tới, Hạ Thiên Kỳ đều không ngừng hồi tưởng lại những nơi hắn từng đi qua, và một dố người bị dần dần lãng quên trong trí nhớ.
Hắn đi thăm Tào Kim Hải, đương nhiên cũng thăm Đổng Tuyết, có điều cũng chỉ là nhìn một cái mà thôi, bọn họ cũng không phát hiện hắn đã từng tới, giống như là về sau cũng rất khó muốn gặp lại hắn.
Một tuần lễ sau, Minh Phủ niên hội khai mạc.
Địa điểm khai mạc họp hàng năm, vẫn là phố An Nhiên tổ chức cuộc họp hàng năm lần trước.
Sau khi trở thành người nắm quyền của Minh Phủ, Hạ Thiên Kỳ biết nơi tổ chức Minh Phủ niên hội, thông thường sẽ hiển hóa ra vào ba ngày trước thời gian khai mạc, chỉ cần nhân viên của Minh Phủ có thể thấy nó, đồng thời còn có thể đi vào trong.
Người thường là không nhìn thấy.
Ba ngày trước khi họp hàng năm khai mạc, mãi cho tới ba ngày sau khi kết thức, phố An Nhiên sẽ không biến mất.
Dưới tình huống bình thường, khai mạc họp hàng năm là do ba người nắm quyền lớn họp lại bàn bạc, đề cử nhân tài ưu tú của phần mình, tiến hành bình chọn qua lại, tiếp theo tuyển chọn ra một số người nhận được phần thưởng.
Ngược lại có thể chọn ra một số người trong cấp quản lý tiến hành xử phạt.
Tư liệu của mỗi một nhân viên đều nằm trong hệ thống lớn này của Minh Phủ, cho nên với người cầm quyền mà nói, bối cảnh và quỹ đạo trưởng thành của nhân viên là không tồn tại bí mật nào.
Anh nhận chức thời gian nào, lại trải qua bao nhiêu sự kiện, bây giờ chức vị thế nào, đều sẽ có một phán xét tương đối cặn kẽ.
Vì có Vương Tang Du làm người đại diện này, cho nên Hạ Thiên Kỳ cũng không tham gia vào chuyện Minh Phủ niên hội chút nào.
Kể từ sau khi quay lại thành phố Phước Bình, hắn vẫn luôn ở lại phòng ngủ của mình điều chỉnh tâm tính.
Kể từ khi trở lại hiện thực, Lãnh Nguyệt cũng chơi trò mất tích với bọn họ, gửi tin tức không thấy hồi âm, gọi điện thoại không bắt máy, cuối cùng vẫn là Sở Mộng Kỳ liên lạc với Lãnh Nguyệt, thế mới biết Lãnh Nguyệt trở về đạo quan, đồng thời tạm thời cũng không có ý tứ muốn quay về nữa, để cho bọn họ quyết định xong thời gian đi tới đệ nhị vực rồi hẳn tới tìm anh ta.
Triệu Tĩnh Thù cũng là mãi cho tới hai ngày trước khi khai mạc mới quay về từ chỗ Triệu Hối Phong, thế nhưng sau khi quay về chỉ ở lại một đêm, ngày hôm sau lại đi tham dự sự kiện.
Cái này cũng khiến Sở Mộng Kỳ phun nước bọt, ngày ngày gõ cửa phòng Hạ Thiên Kỳ hô to nhàm chán.
Mãi tới khi bị Hạ Thiên Kỳ dọa dẫm lại mấy câu quay về, trong biệt thự mới rốt cuộc yên tĩnh trở lại.
"Chán muốn chết, ai cũng vội vàng hết, cũng không ai để ý tôi!"
sở Mộng Kỳ ăn thiệt từ chỗ Hạ Thiên Kỳ, lại tức giận đi từ trên lầu xuống, lấy một hộp sữa chua trong tủ lạnh ở phòng bếp, đặt mông ngồi trên ghế salon uống.
Mà đúng lúc này, Vương Tang Du và Triệu An Quốc đột nhiên từ bên ngoài đi vào, đúng lúc nghe được câu lầm bầm hơi mang theo u oán của cô.
Hai người nghe xong cũng không khỏi bật cười, thế nhưng đều không nói gì, làm bộ không nghe được gỏi Sở Mộng Kỳ:
"Quản lý Hạ có ở trên lầu không?"
"Ở đây, có điều không biết đã ngủ như chết rồi hay gì."
"Tiền bối trâu bò như vậy làm sao có thể ngủ như chết được chứ, nếu là Đào Kim Sơn thì còn có thể đó."
Triệu an Quốc nghe xong theo thói quen nói xấu Đào Kim Sơn một câu.
"Cậu có thể đừng mở miệng nói gì cũng phải kéo theo hắn không!"
Vương Tnag Du trừng mắt nhìn Triệu An Quốc một cái, suy cho cùng Đào Kim Sơn có thế nào cũng là anh họ của cô, cô tự nhiên không nghe nổi Triệu An Quốc lúc nào cũng bôi đen hắn.
"Chỉ đùa một chút mà thôi."
Triệu An Quốc cười ha hả, Vương Tang Du cũng không để ý tới hắn, đi thẳng lên lầu gõ cửa phòng ngủ của Hạ Thiên Kỳ.