Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đang chìm trong ký ức, đột nhiên, bên người truyền đến một trận còi chói tai thật to, cô kinh hách ngẩng đầu đến.
Cô ngẩng đầu, thấy một chiếc xe thể thao màu đỏ đang đậu ngay bên cạnh cô, ngồi trên xe là một vị nam sĩ diện mạo anh tuấn, hắn đang tò mò nhìn chằm chằm cô.
“Vị tiểu thư đây, cần gì giúp sao?” Hắn ôn hòa hỏi Hải Nhạc.
Hải Nhạc bai rối chùi nước mắt trên mặt, cô cực kì cực kì cần giúp đỡ.
“Tiên sinh, có thể cho tôi mượn điện thoại đánh gọi một chút không?”
Xem ra chỉ có thể gọi điện thoại cho đại thúc tài xế tới đón cô.
Nam sĩ gật đầu, đưa điện thoại cho Hải Nhạc, Hải Nhạc đưa tay nhận lấy, nhưng sau khi nhập số điện thoại nhà vào máy, cô lại do dự, cô không biết đây là nơi nào, từ trước đến nay cô luôn là một đứa mù đường, lỡ như tài xế nửa giờ một tiếng không tìm ra nơi này, lỡ như trong khi cô đang đợi, lại chạm mặt người xấu nữa thì làm sao đây?
Nam sĩ nhận ra sự do dự của cô, nói: “Nhà em ở đâu? Tôi đưa em về.”
Hải Nhạc nhìn hắn một cái, để cho người xa lạ chưa gặp lần nào đưa mình về, lá gan của cô không có lớn như vậy.
Nam sĩ lại nhận ra đề phòng trong mắt cô, cười lắc đầu: “Tôi không phải là người xấu, mặt của tôi nhìn giống người xấu lắm sao?”
“Hai chữ “người xấu” sẽ không bao giờ bị viết trên mặt, đương nhiên, tôi không phải nói anh là người xấu, anh có thể nói cho tôi nơi này là đường gì không? Tôi đang đứng ở chỗ nào? Để tôi có thể nói rõ với tài xế ở nhà.” Hải Nhạc nói.
Có ai có thể nhìn ra Tạ Thư Dật là một người tàn bạo như vậy đâu? Nếu cô nói chuyện hắn khi dễ cô cho người ta biết, sẽ không có ai tin tưởng cô, phỏng chừng người ta còn nghĩ cô đang nói láo, cho nên, trên đời này, có rất nhiều người chỉ bằng diện mạo thì sẽ không nhìn ra được cách làm người của họ, mà cũng vì Tạ Thư Dật là một kẻ như vậy, cho nên hắn sẽ không thể dễ dàng tin tưởng bất luận kẻ nào.
Thấy cô kiên trì như vậy, nam sĩ ấn hệ thống GPS trên xe một cái, hệ thống hiện lên vị trí hiện tại của hắn, hắn mở miệng nói: “Vị trí của em bây giờ là tại…” Bỗng nhiên, một ngọn đèn to chiếu thật mạnh vào nơi này, Hải Nhạc đưa tay che ánh sáng lại, cũng chẳng thể nghe tiếp namsĩ đang nói cái gì, cô thấy một chiếc xe thể thao màu trắng đang phanh gấp cái két đứng sau lưng chiếc xe thể thao màu đỏ, Tạ Thư Dật ngay cả cửa xe cũng chưa mở lập tức nhảy từ trong xe ra.
Hải Nhạc kinh ngạc nhìn hắn, hắn chạy lại làm cái gì? Bỏ mặc cô mới là tác phong thường ngày của hắn a.
Tạ Thư Dật nổi giận đùng đùng vọt tới trước mặt Hải Nhạc, cuồng bạo rống to: “Cô cái đứa ngu ngốc này! Chẳng lẽ cô chỉ nghĩ nhờ xe người lạ đi thôi sao?”
Không biết tại sao, vừa nhìn thấy hắn, nước mắt Hải Nhạc lại dâng lên.
“Vậy anh muốn tôi phải làm sao bây giờ? Anh đẩy tôi xuống, cũng không nghĩ tôi là con gái, để cho tôi cô một tớ một cõi đứng ở chỗ này, chẳng lẽ, ngay cả quyền xin giúp đỡ tôi cũng không có sao? Cho dù ngồi xe người xa lạ, cũng tốt hơn ngồi xe của anh!” Cô nắm chặt vạt áo tây đang choàng trên người, bình sinh lần đầu tiên cao giọng rống hắn rống.
Tạ Thư Dật bị tiếng la của cô làm chấn động, hắn không thể tin nổi nhìn cô, thật không ngờ cô bình thường nói chuyện với hắn lúc nào giọng cũng giống như bị nghẹt như vậy, lại nổi bão với hắn rồi?!
“Cô dám rống tôi?” Hắn chỉ chỉ cái mũi của tớ.
“Tôi là cái gì mà không dám? Anh ném tôi ở đây mặc tôi tự sinh tự diệt, vạn nhất lại có người xấu đến thì làm sao bây giờ? Lần này, anh thật đáng giận hơn bất kì lúc nào, tôi hận anh, tôi hận anh chết đi được!” Tạ Hải Nhạc vẫn tiếp tục cao giọng la lên, la xong, cô ô ô khóc lớn, nước mắt cũng như nước sông tràn bờ, ào ào chảy xuống.
Tạ Thư Dật thấy cô khóc thương tâm như vậy, vốn muốn chửi ầm lên, lại bị tiếng khóc lớn của cô làm cho rối loạn, một câu cũng không mắng được.
“Đó là anh không đúng, anh lại bỏ cô ấy xuống giữa đường như vậy, anh không sợ cô ấy thật sự sẽ gặp phải người xấu sao? Làm sao anh có thể nhẫn tâm đến như vậy?” Chủ xe thể thao màu đỏ nhịn không được mở miệng.
Tạ Thư Dật quay đầu lại, trừng mắt liếc hắn một cái: “Ai cần mày lo? Mày là ai?”
“Một người không nhìn hành vi của anh mà thôi, anh đối xử với bạn gái như vậy là không thể được, bạn gái là để sủng, để yêu, sao anh có thể để mặc cô ấy ven đường, làm cô ấy sợ hãi thương tâm, người anh em, làm nam nhân như anh, biểu hiện như vậy rất là kém cỏi a.” (hú hú, kết anh rồi đấy)
Tạ Thư Dật bị lời của hắn làm nghẹn, lời của hắn, làm cho mặt hắn nghẹn đến đỏ bừng bừng, hắn kém cỏi đến nỗi như hắn nói sao?
Thật lâu sau, hắn thẹn quá hóa giận nói: “Con mắt nào của mày thấy nó là bạn gái tao? Nó chỉ là…nó chỉ là em gái của tao, em gái của tao! Không phải cậu gái! Không biết thì đừng nói bậy!” (phải không? hehehe)
“Nga? Không phải bạn gái, chỉ là em gái a.” Người nọ rất hứng thú nhìn Hải Nhạc đang khóc đến hoa lê đẫm mưa một cái, mỉm cười.
Tạ Thư Dật thấy hắn nghe nói không phải bạn gái chỉ là em gái của hắn lập tức mỉm cười hứng thú với Hải Nhạc, trong lòng cực kì không thích, quát hắn một tiếng: “Nó chỉ có mười lăm tuổi! Mày đừng có nghĩ bậy a!”
Nam sĩ ngẩn ra, nói: “Chỉ có mười lăm tuổi, vậy mà anh cũng vứt cô ấy giữa đường, anh thật đúng là nhẫn tâm a.”
Tạ Thư Dật thiếu chút nữa nhảy dựng lên: “Mày nói hết chưa?”
Nam sĩ cười lên ha hả, hắn khởi động xe, rồi nói về phía Tạ Hải Nhạc: “Tiểu muội muội, mau mau lớn lên a, anh tên là Thích Hán Lương, nhớ kĩ tên anh! Ba năm nữa anh tới tìm em!”
Lời hắn nói, làm Tạ Thư Dật tức giận đến vung nắm tay thẳng về phía hắn, nam sĩ huýt sáo một tiếng, chiếc xe gào thét nghênh ngang rời đi, chỉ để lại tiếng cười sang sảng của hắn còn vờn quanh giữa bầu trời đêm.
Tạ Thư Dật quay đầu lại, hung tợn nhìn Tạ Hải Nhạc nói: “Cô thật đúng là, mới đứng ở chỗ này chút xíu, lập tức dẫn nam nhân tới!”
Tạ Hải Nhạc kinh ngạc ngẩng đầu, nói: “Sao anh có thể nói như vậy? Anh ta là người tốt!”
“Người tốt? Con mắt nào của cô thấy hắn là người tốt? Nếu tôi không đến, chỉ sợ cô đã bị hắn gạt đi theo rồi!” Hắn không nói lời nào thô lỗ kéo Tạ Hải Nhạc đến bên xe, mở cửa xe đẩy cô vào, “Người tốt? Trên đời này nào có nhiều người tốt như vậy? Cô không nhìn ra ý đồ của hắn sao? Trong mắt hắn, cô chính là một con cừu non ngon miệng thì có!” (cả mắt anh thì có, suy bụng ta ra bụng người)
Tạ Hải Nhạc vẫn nức nở không ngừng: “Tùy anh nói sao thì nói, tóm lại anh ta muốn giúp tôi, không giống vài người, ném tôi xuống xe!”