Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lâm Viễn khịt mũi, vừa nghe Hạ Vũ Thiên nhắc đến nhân vật quan trọng nào đó rồi thì kế hoạch lớn cả người bỗng thấp thỏm.
Thấy Lâm Viễn rầu rĩ không vui, Hạ Vũ Thiên hỏi, “Sao thế?”
Lâm Viễn lẳng lặng nhướn mắt. “Có gì đâu, tôi đi kiếm Lý Cố đây.”
“Kiếm Lý Cố làm gì?” Hạ Vũ Thiên chau mày. “Họ sắp tới.”
“Lúc tới thì gọi tôi.” Lâm Viễn đáp. “Tôi đến chỗ Lý Cố hít thở chút.”
Thoáng cái Lâm Viễn đã biến mất sau cánh cửa.
Ngồi tựa trên giường, Hạ Vũ Thiên lắc đầu, trong lòng hơi bồn chồn. Anh đứng lên đi tới góc giường, thấy Lâm Viễn nhảy lên nhảy xuống nhảy ra giữa sân, tìm một cái ghế dài trong vườn hoa rồi ngồi xuống, cúi đầu ngẩn người với vẻ không vui. Ghé vào bên cửa sổ, anh lặng lẽ nhìn Lâm Viễn dưới tán cây, đúng lúc này, Lý Cố xách theo cái thùng nhỏ đi qua, bắt gặp Lâm Viễn bèn lại gần.
“Tiểu Viễn Viễn?”
Lâm Viễn ngước lên.
“Làm gì thế?” Lý Cố ngồi xuống bên cạnh.
Hạ Vũ Thiên mở di động, ấn một phím. Trên vòng tay Lâm Viễn đeo có gắn thiết bị nghe trộm, anh ít khi dùng tới, cũng không hiểu vì sao, nhưng gần đây thường xuyên động đến chức năng này bao gồm cả chiều nay, khi Lâm Viễn cùng Hạ Vũ Kiệt ra ngoài, anh đã khởi động nó.
“Sao mất tinh thần thế kia?” Lý Cố hỏi.
“Không có gì.” Lâm Viễn lướt mắt qua Lý Cố. “Đi hoá trang à?”
“Ừ.” Lý Cố chỉnh lại tóc cho Lâm Viễn. “Có phải đại biến thái Hạ Vũ Thiên khi dễ cậu không?”
“Hừm… Anh ta đúng là hợp với ba chữ “đại biến thái”, nhưng dạo này hoàn lương, chẳng còn làm phiền tôi nữa.”
Hạ Vũ Thiên mấp máy môi, không thốt nên lời.
“Này, Lâm Viễn, tôi hỏi cậu một chuyện.” Lý Cố bất chợt hỏi. “Nếu có người lừa cậu, cậu sẽ tính sao?”
Lâm Viễn nghĩ rồi nói, “Tôi bị lừa suốt.”
“Thảm như vậy?” Lý Cố giật mình. “Tiền hay tình?”
Lâm Viễn nhìn Lý Cố. “Ờ thì… Ví dụ như trưởng khoa ngày trước, rõ ràng ngứa mắt với tôi lại suốt ngày khen tôi, tôi đi đến đâu ngáng chân tôi đến đó mà cứ làm như coi trọng tôi lắm.”
“Ý tôi không phải nói loại này.” Lý Cố lắc đầu. “Mà là có người nào từng lừa cậu một cách nhẫn tâm chưa?”
“Nhẫn tâm?” Lâm Viễn hỏi lại.
“Ờ, đến mức cậu không thể tha thứ cho người đó?”
“Chưa.” Lâm Viễn lắc đầu. “Tôi không hay thù dai.”
“Thế… lừa cậu kiểu gì cậu sẽ vĩnh viễn không tha thứ?”
Lâm Viễn ngó Lý Cố hồi lâu, cười đáp, “Hạ Vũ Thiên sẽ không để ý đến chuyện tôi có tha thứ cho anh ta không.”
Lý Cố ngỡ ngàng, mà Hạ Vũ Thiên cũng ngỡ ngàng.
“Tôi chưa nói Hạ Vũ Thiên lừa cậu.” Lý Cố đỏ mặt.
Lâm Viễn ngoảnh sang Lý Cố. “Tôi chỉ đoán thôi, anh có nói cho tôi biết cái gì đâu.”
Hạ Vũ Thiên cau mày, Lý Cố ủ ê nói, “Tưởng cậu là thỏ con, ra là cáo già.”
“Cậu đã chuẩn bị gì cho một năm sau chưa?” Lý Cố hỏi tiếp. “Có muốn đến bệnh viện của tôi làm việc không?”
Lâm Viễn ngẫm nghĩ, đoạn trả lời, “Đến lúc đó rồi nói. Có khi sau này đổi nghề làm diễn viên không biết chừng.”
“Có làm cũng để Hạ Vũ Thiên làm chứ.” Lý Cố mỉm cười.
“À há, anh ta có thể làm vua màn ảnh.” Lâm Viễn nhếch mép. “Vua màn ảnh Oscar.”
Hạ Vũ Thiên bất đắc dĩ tắt máy, trở mình nằm xuống giường.
Ít phút sau, Lý Cố cùng Lâm Viễn đi lên, Hạ Vũ Thiên nhận ra sau khi Lâm Viễn trở về đã khôi phục dáng vẻ tưng tửng trước kia, nhân lúc rảnh rỗi bèn mở laptop ra xem phim Mỹ.
Hạ Vũ Thiên được hoá trang xong xuôi liền vẫy tay gọi, “Lâm Viễn, lại đây.”
“Có chuyện gì?” Lâm Viễn liếc xéo. “Tôi xem xong ngay đây! Hung thủ sắp lộ diện rồi!”
Hạ Vũ Thiên bỗng nhiên thấy bực bội, anh quay qua bảo Lý Cố, “Mau đi đi, để tự tôi giải quyết!”
Lý Cố thở dài nhìn Hạ Vũ Thiên rồi cầm các thứ rời khỏi. Hạ Vũ Thiên đi đến bên Lâm Viễn, Lâm Viễn vẫn đang mải xem. Hạ Vũ Thiên kéo anh lại.
“Anh làm gì đó?” Lâm Viễn thoáng nhìn Hạ Vũ Thiên một cái rồi mắt lại dán chặt lên màn hình.
“Là thế này, có một người quan trọng sẽ đến.” ngữ điệu Hạ Vũ Thiên không mấy vui vẻ.
“Biết, anh đã bảo rồi.” Lâm Viễn nói. “Chẳng phải tai to mặt lớn à?”
“Còn là người cậu thế thân cho.” Hạ Vũ Thiên chợt buột miệng.
Lâm Viễn kinh ngạc một chút rồi nhanh gật đầu. “Ờ.”
“Chỉ ‘ờ’ thôi sao?” Hạ Vũ Thiên hỏi dồn.
“Ừm.” Lâm Viễn thêm một tiếng.
Tâm tình Hạ Vũ Thiên càng ngày càng đi xuống, thấy Lâm Viễn cứ bình thản như thế anh sẽ khó chịu.
Rốt cuộc cũng hết phim, Lâm Viễn thầm khen phim của Mỹ quả là thú vị, ngay cả nhạc cuối phim cũng không có, tự nhiên anh cảm thấy bầu không khí xung quanh Hạ Vũ Thiên như trầm xuống liền ngoảnh mặt nhìn anh ta. “Anh sao thế?”
Hạ Vũ Thiên ngắm nghía Lâm Viễn một lượt. “Lâm Viễn, chốc nữa tôi muốn cậu phải tỏ ra vô cùng ghen tị.”
Lâm Viễn khẽ chau mày. “A… yêu cầu hơi bị cao đó, tôi sẽ cố.”
“Tôi sẽ ra vẻ thân mật với cậu ta, trong ánh mắt cậu nhất định phải hằn học hờn ghen.”
Lâm Viễn quay về phía Hạ Vũ Thiên, ngập ngừng, “Anh mới là vua màn ảnh, đừng có biến những diễn viên phụ quanh anh đều thành vua màn ảnh được không?”
“Cảnh lần này là cảnh quyết định thành bại.” Hạ Vũ Thiên nói. “Người tới cùng cậu ta không phải kẻ tầm thường, nếu diễn vụng sẽ bị lật bài.”
Lâm Viễn mặt nhăn mày nhíu xoay sang chỗ khác. “Tôi đã bảo sẽ cố mà.”
A Thường chạy vào cửa thông báo cho Hạ Vũ Thiên, “Đại ca, xe đã đến bên dưới!”
Hạ Vũ Thiên gật đầu, đe doạ Lâm Viễn, “Diễn hỏng thì biết tay tôi!”
Hạ Vũ Thiên đã lâu không dùng khẩu khí uy hiếp này với Lâm Viễn, mấy bữa giờ đa phần đều là đùa giỡn. Lâm Viễn hơi khựng lại nhưng vẫn lặng im. Bị Hạ Vũ Thiên lôi đến bên giường, kéo ghế ngồi xuống, anh ta đưa tay nắm lấy tay anh. Lâm Viễn theo phản xạ rút về nhưng Hạ Vũ Thiên vẫn giữ chặt. Hạ Vũ Thiên thấy Lâm Viễn như đang tỏ ra ngang bướng lại như đang giận lẫy bèn ngẩng lên nhìn, Lâm Viễn cúi đầu, cơ hồ mất hứng.
“Cậu dỗi cái gì?” Hạ Vũ Thiên tỏ ra không vừa lòng.
Lâm Viễn khoé miệng run run, trừng Hạ Vũ Thiên. “Tìm cảm xúc! Ghen tị không phải là sa sầm mặt mày sao, chứ không như thế nào? Ông đây ngứa mắt với ai kia thì sao mà diễn ghen được?”
Tay Hạ Vũ Thiên siết lại, Lâm Viễn cắn răng phẫn nộ trợn mắt. Hạ Vũ Thiên ý thức được liền nới lỏng tay, Lâm Viễn rút ngay về, đến cạnh bàn rót trà.
Biết Hạ Vũ Thiên đang quan sát mình, Lâm Viễn xoay người đưa lưng về phía anh ta, móc mũi đem rỉ mũi ném vào trong chén, rồi bưng đến đưa cho Hạ Vũ Thiên. Uống đi! Uống rồi biến thành rỉ mũi! Đồ ba trợn ba trạo!
Không bao lâu sau, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, sau truyền đến tiếng gõ cửa.
Lâm Viễn định nói “cứ vào” thì Hạ Vũ Thiên lườm anh một cái, Lâm Viễn hất hàm, cố dùng giọng nói thanh cao lạnh như băng hướng về phía cánh cửa, “Mời vào~”
Hạ Vũ Thiên méo mặt – õng ẹo như thế làm gì?
Cửa bị đẩy ra, hai người thoạt nhìn giống vệ sĩ bước vào. Họ đứng xoay về phía cửa, theo sau ba người đi đến. Gồm một ông lão ngoài tuổi thất thập, dáng xương xương gầy, khoác lên mình bộ tây trang sang trọng, chống cây gậy đen bằng gỗ mun, trông đã biết là thân phận không vừa. Bên cạnh có một người thanh niên đang đỡ ông cụ, Lâm Viễn trong thoáng chốc hiểu được vì sao Hạ Vũ Thiên lại chọn mình làm thế thân cho người kia. Diện mạo anh ta từa tựa anh, mảnh khảnh cao cao, trắng trẻo thư sinh. Lâm Viễn đoán chừng người này chắc hẳn hơn mình vài tuổi, ngũ quan càng thêm phần sắc bén, ưm… nói chính xác hơn, là nét đẹp đậm chất Đông phương, nhìn qua có vẻ trầm mặc lại cao ngạo. Đúng là xứng với gu của Hạ Vũ Thiên, lạnh lùng cao quý đầy sức lôi cuốn.
Đứng sau bọn họ là một người đàn ông tương đối cao, Lâm Viễn đánh giá một lượt, mày nhăn lại, khí chất người này có phần tương tự Hạ Vũ Thiên, vừa thấy đã biết là không tốt lành gì, ngoại hình hơi giống con lai. Ngẩng đầu. Lâm Viễn bĩu môi, sao dạo này lắm người vừa đẹp lại vừa ngạo mạn thế này?
“Cha nuôi.” Hạ Vũ Thiên yếu ớt kêu lên, làm bộ như muốn nhỏm dậy.
Lâm Viễn lạnh người – Hạ Vũ Thiên, đừng dùng ngữ điệu đáng khinh như vậy!
Dù đang thầm móc mỉa nhưng Lâm Viễn vẫn ngoan ngoãn tung hứng với Hạ Vũ Thiên, đi ra dìu anh ta. Hạ Vũ Thiên thình lình đẩy anh ra, động tác vô cùng tự nhiên khiến Lâm Viễn thoáng sửng sốt, lùi sang một bên.
“Gượm đã gượm đã!” ông cụ khoát tay, nói với người trẻ tuổi hơn. “A Thuỵ, còn không đi đỡ anh con.”
Lâm Viễn sái quai hàm – Anh? Không phải là loạn luân chứ? Nhưng nghĩ kỹ thì, đúng rồi, Hạ Vũ Thiên gọi ông ấy là cha nuôi, xem ra là thanh mai trúc mã.
“Vũ Thiên, không sao chứ?” người nọ gọi tiếng “Vũ Thiên” thật thân mật gần gũi, nghe mới ngọt làm sao. Lâm Viễn tự nhiên muốn đi tìm chỗ để nôn một trận.
“Anh muốn uống nước?” người kêu A Thuỵ cầm lấy cốc trà Lâm Viễn vừa mới để lên, đưa Hạ Vũ Thiên uống một ngụm. Lâm Viễn ráng nhịn cười – đúng là khóc dở mếu dở!
Mới nhớ đến – không đúng, phải ghen tị, phải ghen tị!
Nghĩ vậy, anh bắt đầu điều chỉnh ánh mắt và biểu cảm, cảm thấy chưa đủ đô, lại đổi tiếp. Lâm Viễn cảm khái, hôm nay mới hiểu, làm vua màn ảnh chẳng dễ xơi chút nào. Anh Triều Vỹ, em hâm mộ anh! Không… Mã giáo chủ([17]), cháu sùng bái chú!
Lâm Viễn tự biên tự diễn, đưa mắt ra xung quanh, lại thấy người thanh niên còn lại kia đang giật mình nhìn anh, trong mắt ánh lên ý cười. Lâm Viễn không hứng thú với loại người có cái mặt cùng ánh mắt kiểu này nên quay ngoắt đi chỗ khác.
Thấy anh quấy quá cho xong chuyện, Hạ Vũ Thiên hơi cau mày, A Thuỵ gặp anh cau mày liền hỏi, “Anh không thoải mái à?”
“Không có.” Hạ Vũ Thiên lắc lắc.
“Ai dám đụng đến con trai ta?” ông lão hung tợn hỏi. “Là kẻ nào? Âu Dương gia hay Tôn gia?”
Hạ Vũ Thiên định thần nhìn lại, lắc đầu. “Vẫn chưa điều tra được ạ.”
Đôi mày hơi nhíu, cha nuôi Hạ Vũ Thiên tỏ vẻ suy tư, rồi gật một cái. “Ta đã rõ, là người trong nhà.”
Sắc mặt Hạ Vũ Thiên hơi biến. “Không thể nào.”
“A.” ông lão cười gượng. “Ta cũng đoán, ba con vừa đi, Hạ gia không thể không loạn, đừng tưởng bề ngoài bọn họ đều sợ con, trên danh nghĩa họ còn là trưởng bối của con, làm khó con âu cũng là điều dễ hiểu.”
Hạ Vũ Thiên nghe đến đó, cúi gằm mặt xuống.
Ông lão trầm mặc một hồi, lại hỏi, “Quả nhiên là chú Hai con sao?”
Lâm Viễn lắng nghe đoạn đối thoại của hai người, bất giác cảm thấy diễn xuất của Hạ Vũ Thiên thực sống động. Người như thế, chẳng biết bao giờ mới nói được một câu thật lòng? Những lời anh ta đã từng nói liệu tin được mấy phần?
Lâm Viễn ngẩn người nhìn chằm chằm cốc nước, lại nghe người thanh niên vừa đi vào hỏi, “Vũ Thiên, ai thế? Người tình hay bảo mẫu?”
Mí mắt Lâm Viễn run run. Hạ Vũ Thiên, anh đúng là hết thuốc chữa, nam giới bên cạnh anh không phải người tình thì cũng là bảo mẫu.
“Cậu ấy là Lâm Viễn.” Hạ Vũ Thiên trả lời.
“À.” người kia gật gật. “Thì ra đây là di chúc sống trong lời đồn.” anh ta đi lại bắt lấy tay Lâm Viễn, cười. “Tôi là Tống Hy, anh kết nghĩa của Hạ Vũ Thiên, còn đây là Tiêu Thuỵ.” rồi chỉ chỉ người thanh niên chói mắt kia.
“Lâm Viễn.” Hạ Vũ Thiên để ý tới bàn tay Lâm Viễn vẫn còn ở trong tay Tống Hy, anh lên tiếng, “Ra đây, ra gặp lão gia, lão tổ tông của Hạ gia.”
Lâm Viễn bụng nghĩ – thân phận của các người phức tạp thật, xã hội đen quản lý theo cung cách phương Tây vậy mà giờ lại lòi ra cái danh lão tổ tông vốn của phương Đông, trước gọi ổng là cha nuôi, sau lại thành lão tổ tông. Được rồi, Hạ gia các người là đại tổ tông, con kiến nhép trước cửa nhà Hạ gia các người là tiểu tổ tông.
Nhưng Lâm Viễn vẫn đi lại, lễ phép chào ông lão kia, “Chào ngài.”
Lão gia nhìn Lâm Viễn, gật đầu. “Chào cậu.”
Lâm Viễn thầm ngạc nhiên – khó chơi nha, ngày nay người đàng hoàng lần đầu gặp mặt cũng không mấy ai chào hẳn hoi, ông lão này học thông ngũ giảng tứ mỹ([18]) có khác.
“Dáng đi của cậu có vẻ là lạ?” Tiêu Thuỵ cười hỏi. “Què à?”
Lâm Viễn lườm anh ta một cái, nhớ ra Hạ Vũ Thiên có nói, kẻ nổ súng bắn mình chính là người này thì thuận miệng đáp, “Bị thương nhẹ ấy mà.”
“À há.” Tiêu Thuỵ gật gù. “Nghe nói Hạ Vũ Thiên chỉ mang theo mình cậu thôi.”
Lâm Viễn chớp chớp mắt. “Nghe ai nói?”
Tiêu Thuỵ cứng miệng nhìn Hạ Vũ Thiên, Hạ Vũ Thiên vằn mắt với Lâm Viễn – ngoan ngoãn theo lời tôi đã dặn mà diễn cho tốt.
Lâm Viễn cười cười. “Tiêu Thuỵ, tôi ghen với anh lắm đó.”
…
Tất cả mọi người đều kinh ngạc, Hạ Vũ Thiên cũng vậy – diễn cái khỉ gì đây?!
Tiêu Thuỵ nhướn mày. “Ghen cái gì?”
“Hạ Vũ Thiên lấy tôi làm thế thân cho anh, nên lẽ dĩ nhiên tôi hẳn phải ghen tị rồi.” Lâm Viễn đáp.
“Ha ha ha.” Tống Hy bất chợt cười phá lên. “Cậu là thế thân cho A Thuỵ? Tôi thì lại cảm thấy A Thuỵ là thế thân của cậu mới đúng.”
Lâm Viễn tỏ vẻ ngây thơ. “Mọi người từ từ trò chuyện, tôi đi châm trà.” rồi nhảy nhảy đi.
Tiêu Thuỵ nhíu mày nhìn theo Lâm Viễn, hỏi Hạ Vũ Thiên, “Đầu óc cậu ta vẫn bình thường đấy chứ?”
Ông già kia cũng cười. “Vũ Thiên, đàn ông phong lưu cũng chẳng sao, có điều chơi đùa với người này thì phải chú ý. Lâm Viễn có thân phận đặc biệt, với lại, tìm thế thân gì chứ, người đã mất được nhiều năm rồi.”
Hạ Vũ Thiên cười trừ, trong lòng tức nghẹn – Lâm Viễn cố tình chơi xỏ anh.
Lâm Viễn vào bên trong phòng nghỉ, lấy chén ra châm trà, Lý Cố thấy điệu bộ của anh bèn tới gần. “Này, cậu có chuyện gì à, sao trông buồn vậy?”
Lâm Viễn buông cái chén xuống, xoay mặt nhìn Lý Cố. “Lý Cố, mấy người cả ngày đeo bộ mặt giả tạo không thấy phiền sao?”
Lý Cố ngạc nhiên, khoé miệng hơi giương lên. “Hạ Vũ Thiên làm vậy vì không còn cách nào khác, nhưng tôi đâu có diễn.”
Lâm Viễn đặt cốc trà xuống. “Cái miệng Hạ Vũ Thiên, chỉ toàn nói huyên thuyên.” dứt lời, cầm cái khay đi.
Lý Cố ngớ người hồi lâu, đột nhiên vỗ đùi. “Rất vần! Tài thật!”
Đoạn anh cười buồn bã, quay người bước đi, miệng lầm bầm, “Tiểu Viễn Viễn, xin lỗi, sau này đừng trách tôi, có trách thì trách Hạ Vũ Thiên ấy.”
Lâm Viễn đưa trà vào phòng rót cho từng người, Tiêu Thuỵ nhận cái chén, hỏi, “Lâm Viễn, cậu đã lên giường với Hạ Vũ Thiên chưa?”
Lâm Viễn nháy mắt lia lịa, lắc đầu.
“Hả?” ba người khác đều quay lại nhìn anh, dường như bị doạ cho một mẻ, còn Hạ Vũ Thiên thì cau có.
“Lạ nha.” Tống Hy cười. “Vũ Thiên chưa chạm đến cậu mà vẫn giữ cậu bên người lâu vậy?”
Lâm Viễn sau một lúc mới giải thích, “Ảnh bị thương nửa người dưới, từ nay về sau không thể làm chuyện đó được.”
“Hơ…” tất cả mọi người đều chấn kinh ngó Hạ Vũ Thiên. Cha nuôi Hạ Vũ Thiên hỏi, “Thật hả con?”
“Không phải đâu cha nuôi.” Hạ Vũ Thiên có phần tức tối. “Cha đừng nghe cậu ta nói bậy.”
Tống Hy cười tủm tỉm. “Giật chăn lên kiểm tra coi.”
Tiêu Thuỵ chớm vươn tay ra thì Hạ Vũ Thiên vội ho khan một tiếng, thế là anh ta dừng lại. “Xin lỗi, Vũ Thiên, không chọc anh nữa.”
“Thấy bảo mới đây có người định đoạt di thư?” Tống Hy vuốt cằm nhìn Lâm Viễn.
“Là ai?” ông lão mở miệng.
“…Mới bắt được Tiền lão Lục, kẻ đứng đằng sau còn đang điều tra.” Hạ Vũ Thiên đáp.
“Cậu hiện giờ bị thương nặng như thế, bọn họ ắt sẽ theo dõi cậu.” Tống Hy cười. “Hay là thế này, tôi giúp cậu canh chừng di thư mấy bữa, để A Thuỵ lại trông cậu.”
“Đúng đó.” Tiêu Thuỵ gật.
Hạ Vũ Thiên hơi chau mày, nhất thời lưỡng lự.
Lâm Viễn đứng lâu thấy mỏi liền ngồi xuống sô pha, cúi đầu đọc tạp chí.
“Cậu nói xem.” Hạ Vũ Thiên quay sang Lâm Viễn.
Lâm Viễn hếch cằm lên. “Tuỳ, tôi sao cũng được.”
Tống Hy cười phụ hoạ, “Vậy đến chỗ tôi ở đi, mấy ngày tới tôi sẽ để mắt đến cậu. Mà lâu rồi tôi không về nước, cậu làm hướng dẫn viên cho tôi, chúng ta đi shopping.”
“Tôi đi lại không tiện.” Lâm Viễn ngước lên đối mặt với Tống Hy nói.
“Đừng lo.” Tống Hy tới gần. “Không đi đâu mà vội.”
“À.” Lâm Viễn gật đầu. “Được đó.”
Hai hàng lông mày Hạ Vũ Thiên càng nhíu chặt hơn.
Chẳng mấy chốc, lão gia dặn Hạ Vũ Thiêm dăm ba câu xong thì rời đi, Tống Hy và Tiêu Thuỵ ngồi thêm một lát đến khi chập tối, Tống Hy kéo Lâm Viễn ra. “Vũ Thiên, bọn tôi đi đây, chờ cậu khoẻ hơn sẽ đưa cậu ấy về.”
Hạ Vũ Thiên liếc Lâm Viễn, gật đầu.
Tống Hy lôi Lâm Viễn đi, trước khi ra khỏi cửa Lâm Viễn bất giác đưa mắt về phía Hạ Vũ Thiên một cái, ánh mắt giao nhau, Hạ Vũ Thiên chưa kịp thấy rõ thì anh đã bị Tống Hy kéo ra ngoài.
Cửa lớn sầm một tiếng đóng lại, Hạ Vũ Thiên bỗng chốc cảm thấy hụt hẫng.
“Sao thế? Không nỡ?” Tiêu Thuỵ ở một bên gọt táo. “Mục đích cuối cùng của anh không phải muốn để cậu ta bên cạnh Tống Hy sao? Anh cũng biết, Tống Hy không thể kháng cự được.”
Hạ Vũ Thiên giương mắt, ném cho Tiêu Thuỵ một cái nhìn cảnh cáo, Tiêu Thuỵ im bặt cười khẩy.
Hạ Vũ Thiên thoáng thở dài đứng lên, đi tới bên cửa sổ, nhìn Tống Hy dắt Lâm Viễn xuống dưới, hai người chậm rãi bước từng bước. Tới bên xe, Tống Hy mở cửa ra rồi mỉm cười đỡ Lâm Viễn lên xe.
Xe lăn bánh… dần đi khuất.