Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thiên Dạ mỉm cười yên lặng nhận lấy đống văn kiện đi lên.
Đó là văn kiện dự tính kế hoạch khâu tiếp theo, coi như một phần văn kiện quan trọng nhưng bởi vì buổi trưa lúc vào công ty mặt Bách Lý Tuấn không chút thay đổi,dưới tình huống dự cảm tâm tình của hắn không tốt,mọi người đều thức thời là tuấn kiệt, đem toàn bộ văn kiện khẩn cấp đưa cho ái nữ tổng tài,để tránh khỏi vô tình bị pháo nổ, đây là hiện tượng hay có trong Bách Lý tập đoàn.
Thấy Thiên Dạ nhận lấy văn kiện như mong đợi, Vương bí thư ngàn tạ ơn vạn tạ ơn rời đi.
"A!" Nhìn bóng lưng yểu điệu của Vương bí thư Thiên Dạ vô ý thức thở dài. Là ai nói cô không sợ Bách Lý Tuấn phát hỏa?Cô thật ra cũng rất sợ, chẳng qua là không cách nào nói ra khỏi miệng mà thôi.
Ai bảo cô là dưỡng nữ tổng tài thương yêu?
Hẳn là không có ai tin cô sợ tính âm tình bất định của bố nuôi! Phải nói, từ một khắc được Bách Lý Tuấn cứu giúp,cô liền tôn kính cũng thấy sợ hãi hắn, nhưng cô cũng không muốn trở thành gánh nặng cho nên cô cố gắng bổ sung trở thành trợ thủ đắc lực của hắn,cô biết chỉ có như thế mới là cách báo ân tốt nhất, mà cô tựa hồ làm được.
Bởi vì Bách Lý Tuấn dần dần thừa nhận thực lực Bách Lý Ngàn Đêm,cũng nhìn nhận sự tồn tại của cô.
Nhưng mộng đẹp của cô dường như tựa hồ bảo vệ không dễ, đột nhiên xuất hiện một cuộc tỏ tình làm hỏng cố gắng lâu dài của cô,trong lòng rất không cam lòng,rất không cam lòng.
Haiz! Thiên Dạ đóng chặt miệng, vuốt ve đống văn kiện, cố nén buồn bực trong lòng gõ phòng làm việc Bách Lý Tuấn.
"Đi vào!"
Nghe được bên trong phòng truyền đến tiếng nói trầm thấp, Thiên Dạ cúi đầu thu lông mày đi vào,đem toàn bộ văn kiện khẩn cấp đưa tới trước mặt Bách Lý Tuấn."Những tài liệu này tương đối khẩn cấp, xin nhìn trước!"
"Con lại giúp người khác chạy chân?" Bách Lý Tuấn cau mày.
"Thuận tay mà thôi."
"Con thuận tay,ta mắng người cũng không thuận, còn muốn gọi điện thoại mới có người vào để mắng; vậy thì con muốn thay bọn họ chịu mắng?" Bỏ xuống bút,khuôn mặt Bách Lý Tuấn không vui.
"Con lần sau sẽ không giúp bọn họ đưa đồ." Thiên Dạ đè thấp tiếng nói.
"Hừ!"
Nghe được Thiên Dạ quen thuộc nhận lời, trong lòng Bách Lý Tuấn tích trữ tức giận đã lâu mới từ từ phát ra,mặc dù hắn không tính xem mà ở bãi đậu xe, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không để cho người thuộc về hắn có bất kỳ giao tiếp với tên nhóc chưa từng thấy mặt.
Tuyệt đối sẽ không!
"Nếu không có việc gì con ra ngoài trước......"
"Ai nói không có chuyện gì?" Nắm lấy cổ tay Thiên Dạ,Bách Lý Tuấn không để cho cô rời đi.
"A......"
Tim cô đập như đánh trống,con ngươi trong suốt đưa mắt nhìn Bách Lý Tuấn, hắn còn muốn hỏi cái gì? Hắn không phải để ý chuyện cô bị trễ buổi sáng chứ?
"Con và tên nhóc họ Đoàn quen biết bao lâu?" Cổ tay dùng lực cô chợt ngã vào trong lòng ngực hắn,đang ép hỏi sự việc luôn làm chohắn cảm giác nặng nề.
"Chúng con không quen biết!" Thiên Dạ lắc đầu.
"Con biết ta ghét nhất phụ nữ nói láo......" Cưỡng ép nâng cằm Thiên Dạ lên,ánh mắt Bách Lý Tuấn sắc bén nhanh chóng muốn xuyên thấu lòng cô,cô gái hắn khắc cốt ghi tâm lại phản bội làm cho thái độ hắn hắn đối với phụ nữ vô cùng bất công."Rõ ràng vừa nói vừa cười với tên nhóc kia,cần gì phải phủ nhận?"