Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Không biết bao nhiêu tướng quân mái đầu đã bạc trắng cũng không được quân hàm thượng tướng, nhưng cậu chàng Đỗ Duy này mới mười bảy tuổi đã được trao tặng quân hàm thượng tướng… Mặc dù cũng không đảm nhiệm lãnh binh thống soái, cũng không trực tiếp lãnh đạo quân đội của đế quốc, nhưng quân hàm này thật sự là thượng tướng đế quốc đó! Mười bảy tuổi làm tướng quân cũng đã là không tưởng.
Thượng tướng mười bảy tuổi càng là thiên cổ kỳ văn! Chưa từng có bao giờ.
Nếu nói cái quân hàm này làm người ta kích ngạc trố mắt, vậy lệnh thứ hai cơ hồ làm người khác nghi ngờ: liệu nhiếp chính vương có điên rồi không.
Lệnh thứ hai:
“Xét tình thế khu vực Tây Bắc, hủy bỏ phiên hiệu quân đoàn quân Tây Bắc, thiết lập đại sư đoàn quân Tây Bắc mới. Sư đoàn độc lập Tây Bắc có biên chế bốn vạn người, sư đoàn trưởng hưởng thụ tất cả đãi ngộ đồng cấp như các quân đoàn trưởng của Đế quốc. Đồng thời, chiến khu Tây Bắc cũng có điều chỉnh, tỉnh Desa tách ra Tây Bắc chiến khu. Tây Bắc chiến khu cũ được hủy bỏ. Sư đoàn độc lập Tây Bắc sẽ chiếm giữ các cứ điểm của quân đoàn Tây Bắc trước đây, phụ trách việc phòng ngự khu Tây Bắc…”
Mệnh lệnh tới đây, vẫn coi như bình thường, loại bỏ quân đoàn Tây Bắc, không cần một quân đoàn hai mươi vạn quân đóng ở khu Tây Bắc, chỉ dùng một biên chế sư đoàn hơn bốn vạn quân, cũng miễn cưỡng coi là hợp lý. Kể cả việc hủy bỏ “chiến khu pháp lệnh” mười năm trước, cũng là chuyện trong dự liệu, dù sao pháp lệnh kia từng biến Tây Bắc khu thành nơi cát cứ của quân đoàn Tây Bắc, vì phòng ngừa quân phiên mới xuất hiện. Chiến khu Tây Bắc vốn gồm 2 tỉnh Desa cùng Norin, bây giờ norin tách ra, coi Desa là một chiến khu. Cũng là trong thời kỳ tình thế khu Tây Bắc ổn định, chiến khu không có lo lắng gì lớn.
Nhưng…chẳng lẽ nhiếp chính vương quên, lãnh địa của công tước hoa Tulip tại tỉnh Desa! Đế quốc nào có tiền lệ một quý tộc tự chiếm cứ một khu?
Mà vài câu cuối cùng của lệnh, liền đủ để mọi người hít thở không thông.
“Sư đoàn độc lập Tây Bắc phụ trách phòng ngự Tây Bắc, không chịu sự phụ trách từ thống soái bộ đế quốc, tất cả quân lương quân giới vật tư tiếp viện đều tại chỗ cung cấp từ chiến khu Tây Bắc. Tướng quân Andre nhậm chức sư đoàn trưởng sư đoàn độc lập. Quân hàm từ thiếu tướng tăng lên trung tướng, hưởng thụ đãi ngộ quân đoàn trưởng. Đồng thời đặc lệnh, quân vụ của sư đoàn độc lập Tây Bắc do tổng trưởng quân vụ Tây Bắc đỗ Duy Rudolf điều khiển.”
Cái gì thế này?
Chẳng lẽ nhiếp chính vương thật sự quyết định giao khu Tây Bắc cho Đỗ Duy sao?
Vậy ngươi phong hắn là “Tây Bắc Vương” luôn đi!
Phân chia chiến khu Tây Bắc cái gì chứ? Sư đoàn độc lập Tây Bắc… có ý nghĩa gì sao?
Sư đoàn độc lập Tây Bắc dù vẫn mang phiên hiệu quân đội đế quốc, nhưng quân lương quân giới vật tư tiếp tế, toàn bộ do “chiến khu Tây Bắc” cung cấp? Quái đản! chiến khu Tây Bắc là lãnh địa của Đỗ Duy.
Dùng tiền của Đỗ Duy nuôi sống đội quân này! Thời gian dài, đội quân này chẳng phải sẽ biến thành tư quân của Đỗ Duy? Chuyện cười gì vậy! Quân lương của tướng sĩ là Đỗ Duy cấp, đến lúc đọ bọn họ sẽ trung thành với Đỗ Duy! Coi Đỗ Duy là cha mẹ phát cơm áo.
Lại còn “tổng trưởng quân vụ điều khiển quân vụ chiến khu Tây Bắc”. Một câu này làm người ta không thế nói một lời nào.
Độc lập sư đoàn, dùng quân lương của Đỗ Duy, lại là Đỗ Duy thống soái… không phải tư quân thì là cái gì?
Dù nhiếp chính vương có tin Đỗ Duy đi nữa, nhưng đây không phải là tin quá mức rồi sao? Chẳng lẽ thực sự muốn cắt đất phong vương? Nếu vậy, tướng quân Andre còn làm sư đoàn trưởng làm quái gì? Quân hàm hắn là trung tướng, nhưng Đỗ Duy là thượng tướng! Không phải nói rõ cho mọi người, phải nghe lệnh Đỗ Duy sao?
Bởi vậy, những kẻ vốn luôn luồn cúi, cố gắng tới Tây Bắc quân kiếm một chân không thể không thất vọng.
Đối với những kẻ này, nhiếp chính vương rất thờ ơ. Hắn không nghe ý kiến bất luận kẻ nào, ngay cả việc làm bộ trưng cầu ý kiến cũng miễn, trực tiếp hạ lệnh. Càng quá đáng hơn là, đối với những đại thần từng tranh cãi, vị nhiếp chính vương trẻ tuổi lạnh lùng nói:
- Ai muốn phản đối thì câm miệng lại đi. Ta không hỏi ý kiến các ngươi, chỉ báo các ngươi là có chuyện này mà thôi.
Hai mệnh lệnh trước đã làm người khác ngạc nhiên, cho nên khi lệnh thứ ba ban xuống, mọi người ngay cả trợn mắt cũng không kịp…
Lệnh thứ ba: “bổ nhiệm sư đoàn trưởng ư đoàn số bốn của vương thành, tướng quân Alpay điều tới làm quân đoàn trưởng quân đoàn “roi của thần sét”, thăng hàm trung tướng. Xét thấy tướng quân Alpay có biểu hiện kiệt xuất trong cuộc chiến tiêu diệt phản nghịch Tây Bắc, trao tặng danh hiệu bá tước tước vị thừa tập. Thiếu tướng Camilla Ciro của thống soái bộ có công điều hành hậu cần trong chiến tranh Tây Bắc, tấn chức trung tướng, bổ nhiệm là đế quốc thống soái bộ phó đại thần.”
Lệnh này dù làm người ta kinh ngạc, bất quá cũng không như hai cái trước.
Em gái của Alpay gả cho nhiếp chính vương, tăng từ sư đoàn trưởng lên quân đoàn trưởng “chiếc roi của thần sét”, còn không tính là cái gì, dù sao mỗi người đều biết, người kia khẳng định là vận đỏ. Mà Camilla Ciro, là bộ hạ thân tín của nhiếp chính vương, lại có bối cảnh xuất thân quân đội, hơn nữa cùng tể tướng tiến vào thống sóai bộ, là một quân cờ của nhiếp chính vương nhằm tăng cường khống chế thống soái bộ. Sau đám ăn hỏi với nhà tể tướng, giá trị của hắn tự nhiên là nước lên bèo lên, nhậm chức vụ quân vụ phó đại thần, cũng là trong dự liệu, chỉ sớm hơn dự đoán mà thôi.
Nhưng,… tất cả, cuối cùng mang lại cho nhiếp chính vương một ngoại hiệu mới.
“Hoàng tử thần cực hào phóng.” “Nhiếp chính vương rộng rãi.”
Chẳng phải thế sao?
Đế quốc từ trước tới nay, quân chủ phong thưởng công thần, nào có hào phóng như nhiếp chính vương này? Nhất là tước vị được thừa tập, càng là thứ mà quân chủ vô cùng không muốn bỏ ra! Bởi vì một tước vị thừa tập có được lãnh địa được thừa kế qua nhiều thế hệ! Mấy thứ này, phong thì dễ, thu hồi thì khó khăn.
Ví như, gia tộc Rowling lấy quân công lừng lẫy, năm xưa tổ tiên gia tộc Rowling giúp vua Augustine chiếm hầu hết đất đai mới bất quá được phong một tước bị bá tước thừa tập.
Hãy nhìn vị nhiếp chính vương này xem? Mới lên đài, đã phong một đại công tước hoa Tulip.
Bây giờ, quân hàm thượng tướng trung tướng, lại như là bán sỉ tống tháo, tước vị bá tước tùy tiện ném ra…
Chẳng lẽ không tính là “hào phóng”, “rộng rãi” sao.
Có người âm thầm thở dài.. Đây là thời đại của người trẻ tuổi.
Không phải sao? Nhiếp chính vương mới hai mươi tuổi.
Công tước Tulip, thượng tướng Đỗ Duy Rudolf tính ra mới mười bảy tuổi.
Alpay mới chỉ hơn ba mươi, đã là quân đoàn trưởng.
Mà Camilla Ciro là quân vụ phó đại thần cũng mới ba mươi. Nghĩ tới bá tước Raymon của gia tộc Rowling nhậm chức đại lão số hai của quân đội cũng đã hơn bốn mươi.
Còn có tướng quân Andre kia, bất quá cũng hơn 30, chưa tới bốn mươi, cũng thăng hàm trung tướng! Quân nhân cái tuổi hắn, nhiều nhất là một thiếu tướng sư đoàn trưởng mà thôi. Hắn cũng đã đảm nhiệm sư đoàn trưởng sư đoàn độc lập, hưởng thụ đãi ngộ cấp bặc quân đoàn trưởng.
Trong lúc nhất thời, trong giới quý tộc đế đô truyền lưu một câu chê châm biếm, thường khi mọi người châm chọc ai đó sẽ nói:
-Ồ, xx nam tước hả! Đáng tiếc, đáng tiếc ngươi sinh sớm quá! Nếu ngươi sinh chậm chút, chỉ sợ đã sớm là bá tước thậm chí hầu tước! Ồ? ngươi bây giờ mới là một thống lĩnh à? Ôi, nếu như ngươi đi lính muộn một chút, bây giờ chỉ sợ đã là thượng tướng trung tướng!
Bốn “ông trùm mới lên” của đế quốc, dù là Đỗ Duy, Alpay, Camilla Ciro, thậm chí Andre cũng được…bốn người bọn họ được coi là tứ trụ của vương triều “Augustine thất thế” (dù Thần hoàng tử không lên ngôi, nhưng đại đa số mọi người đều thầm gọi Augustine là vị vua thất thế). Nhất là Đỗ Duy, rất nhiều người đánh cuộc, khi hắn hai mươi lăm tuổi sẽ được phong thân vương. Mặc dù chỉ có trực hệ của hoàng thất mới được phong thân vương, nhưng Đỗ Duy mười bảy tuổi đã là công tước cùng thượng tướng, còn có gì không có thể? Mà vừa lúc đó, một phong thư liên danh tố cáo được gửi tới thống soái bộ của đế quốc!
Công tước Tulip, thượng tướng đế quốc, quân vụ tổng trưởng chiến khu Tây Bắc Đỗ Duy Rudolf cùng sư đoàn trưởng Tây Bắc độc lập sư đoàn liên danh tố cáo trung tước đế quốc, đế quốc bá tước, quân đoàn trưởng lôi thần quân đoàn Alpay, chỉ trích Alpay khi mới kết thúc chiến tranh tại Tây Bắc, không theo quân pháp, giết hại tù tình, hơn nữa mạo nhận quân công, làm trễ thời cơ … xin xử tội.
Lời tố cáo này lập tức gây nên sóng to gió lớn tại đế đô.
Liền sau đó tướng quân Alpay lập tức không chút yếu thế, công nhiên gửi một công văn tới thống soái bộ biện bạch, hơn nữa phản tố hai người Đỗ duy cùng Andre là vu cáo!
Tứ đại trụ tương lai của đế quốc thủy hỏa bất dung, bất hòa nghiêm trọng sao?
Lão tể tưởng tư trên danh nghĩa là quân vụ đại thần, cầm trong tay hai bản tố cáo, từ ngữ nghiêm khắc mà dở khóc dở cười…
Ôi, ta nghĩ muốn giữ một cái cân bằng cũng thật khó.
Thật sự muốn đòi mạng đó, từ đại chiến Tây Bắc đầu năm, càng về sau chuyện ồn ào càng to.. Nên hay không xây dựng lại Tây Bắc quân, bây giờ lại loạn lên. Còn không để người ta yên tĩnh chút sao? Ta là lão già đã hơn bảy mươi tuổi, gây sức ép lên ta, ta chịu không nổi.
Rabosil dù sao cũng là lão hồ lý, hắn lập tức mới quân vụ phó đại thần Camilla Ciro – cũng là con rể tương lai tới gặp:
- Chuyện này tính sao?
Rabosil gõ đầu thở dài.
Camilla Ciro cười thầm, mặt làm bộ kinh hoảng:
- Giải quyết việc chung, mặc dù ta cùng Đỗ Duy có giao tình, bất quá chuyện này cũng phải tra cẩn thận! Phái chuyên viên quân vụ kiểm trả, phái hai đội, một đội đi Tây Bắc hỏi công tước tu líp, một đội đi tới quân đòan “Chiếc roi của thần sấm” hỏi Alpay tướng quân! Nhất định phải tra rõ chuyện này mới được.
Rabosil cười thầm.
Điều tra ư? Phán chuyên viên quân vụ đi Tây Bắc? Với tính tình tên Đỗ Duy kia, sẽ nể mấy tên chuyên viên quân vụ sao! Còn Alpay.. hừ, Chiếc roi của thần sét đã bắt đầu tiến vào đồn trú phòng tuyến Kaspersky! Bây giờ đang bận tối mắt tối mũi, phái chuyên viên của quân vụ tới, căn bản là không thể chen vào.
Một chữ… kéo! Kéo chuyện này thành vô kỳ hạn! Chuyện to hóa bé, chuyện bé hóa thành không có
Quả nhiên, Camilla Ciro mặt lộ vẻ hiên ngang lẫm liệt, chính nghĩa nói:
-Ba quý ngài đều là trọng thần của đế quốc! Chúng ta tuyệt không thể buông tha một kẻ xấu, nhưng tuyệt không oan uổng người tốt! Từ từ tra, cẩn thận tra! Nhất định tra rõ chi tiết! Một tháng tra không xong, thì tra một năm! Một năm tra không ra thì tra ba năm.
Hừ, ba năm tra không xong, tra mười năm, trăm năm! Tra cho tới khi chúng ta chui quan tài là tốt nhất! – Rabosil thầm bổ sung 1 câu.
Hai vị lão đại của quân đội đạt thành nhất trí, chuyện liền quyết định như vậy. Tiếp đó, quân đội phái ra hai mươi tên chuyên viên quân vụ, trao quyền cho cấp dưới đi bắc phương cùng Tây Bắc. không thể không nói, hai mươi chuyên viên quân vụ nhất định là vận mệnh đáng thương. Những người này đều là kẻ thất bại trong thống soái bộ, thậm chí là kẻ đáng thương bị đồng nghiệp xa lánh. Bởi vì mọi người đều biết, đây là chuyện vô ích, trốn còn không thóat, chỉ có những kẻ đáng thương không có chống lưng, không thể không làm thân khổ sai, đi hoàn thành “công tác điều tra” có đi mà không có về này. Mười người hợp thành một tiểu đội chuyên viên điều tra, đi tới phủ công tước tại thủ phủ tỉnh Desa, cầu kiến công tước Tulip, những tên đáng thương được cho biết: Đức ngài không có mặt tại thành Lâu Lan.
Đi đâu rồi?
Bí mật quân sự!
Lúc nào trở về!
Bí mật quân sự!
Cuối cùng, tổng quản chính vụ tỉnh Desa, Phillip nói cho những tên đáng thướng này:
- Các ngươi có thế tới quân đội gia tộc Tulip điều tra, ta có thể viết một phong thư lệnh cho các ngươi. Bất quá ta nhắc nhở các vị, quân đội tham gia chiến tranh Tây Bắc, được biên chế lại, tướng sĩ tham gia chiến tranh đã phân tán đóng quân tại các khu khác nhau của Tây Bắc, nếu muốn điều tra tất cả, có thể chạy đi xem.
Các chuyên viên khóc than: chúng ta sinh thời còn có cơ hội làm xong chuyện này quay về đế đô sao?
Tiền đồ xa vời quá!