Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đỗ Duy có cảm giác bản thân hắn như vừa mới trải qua bóng đêm vô tận. Hắn thấy ý thức của mình cực kì yếu ớt, lúc tỉnh lúc mê, những cơn mê đan xen những phút tỉnh táo ngắn ngủi luân phiên nhau giày vò thần kinh của hắn.
Cuối cùng, khi cảm giác ấy dần dần biến mất, sau khi Đỗ Duy khôi phục lại tri giác hắn thấy khắp người hư thoát, đến nhấc một ngón tay cũng khiến hắn đau đớn ê ẩm khắp mình.
Sau khi đã khôi phục lại cảm quan với thế giới bên ngoài, Đỗ Duy lập tức nhận ra cả người hắn đang lắc lư nghiêng ngả, xung quanh tối đen như mực, thế nhưng vẫn nghe tiếng gió từ đâu đó bên ngoài lùa vào.
Đỗ Duy gắng sức tỉnh táo lại, rốt cục cũng nhận ra bản thân hắn đang ở trong một cái rương lớn. Người hắn co quắp, tuy mất sức nhưng hắn vẫn cảm nhận được có người đang tựa sát cạnh mình. Cái rương gỗ này không lớn lắm, hai người phải ép sát vào nhau. Đỗ Duy dựa vào mùi hương cơ thể và cảm giác mềm mại mà xác định được người đó là Jojo.
Trong lòng hắn hơi lắng xuống.
Ít nhất bây giờ mình vẫn sống, hơn nữa, tên Xích Thủy Đoạn kia còn chưa giết Jojo.
Cố sức mở choàng hai mắt, Đỗ Duy cảm thấy cổ họng mình như có thứ gì chặn cứng, mất bao nhiêu hơi sức mới bật ra được một tiếng:
- Jo…. Jo …
Âm thanh này khiến Đỗ Duy nghe mà hết hồn. Giọng nói run rẩy không thành cái dạng gì, giống như thể việc nói hai chữ đơn giản đó cũng đủ khiến hắn hao phí hết toàn bộ tinh thần vậy.
Trạng thái này khiến Đỗ Duy ớn lạnh. Hắn vội vã kiểm tra ma lực của mình. Thế nhưng kết quả là khi hắn vừa mới thử ngưng tụ tinh thần lực, lập tức cảm thấy một trận đau đớn dữ dội xộc đến! Cảm giác đau này cường liệt đến mức khiến hắn suýt nữa đã ngất xỉu đi! Giống hệt như có thứ gì đó nổ toang trong óc vậy!
Đỗ Duy càng thêm tuyệt vọng khi phát hiện ra tinh thần lực của mình không ngờ lại không ngưng tụ nổi một chút nào! Tu vi ma lực mà trước nay hắn luôn lấy làm tự hào nay không còn lại dù chỉ một chút!
Ta … ta biến thành một phế nhân rồi sao?
Đấy là suy nghĩ duy nhất của Đỗ Duy. Tên Xích Thủy Đoạn khốn kiếp đó đã dùng cách nào mà phế sạch tu vi của mình vậy?
Đỗ Duy không hề biết rằng trạng thái hiện giờ của hắn chẳng có chút liên quan gì đến Xích Thủy Đoạn cả -- không, nói một cách nghiêm khắc ngược lại còn phải cảm ơn Xích Thủy Đoạn nữa ấy chứ!
Lúc ấy trong ý thức của hắn – hạt giống năng lượng do được tưới tắm quá nhiều mà nay đã trưởng thành, hoàn toàn lột xác biến thành một cụm bản nguyên sức mạnh!! Tuy rằng so với bản nguyên sức mạnh đích thực của thánh giai cường giả thì vẫn còn rất tạp nham, chưa đủ độ tinh thuần ngưng luyện, nhưng đối với một kẻ còn chưa bước vào thánh giai mà nói, có được thứ này cũng bằng với việc đã đứng trước ngưỡng cửa thánh giai.
Còn nguyên nhân khiến Đỗ Duy lúc này không thể ngưng tụ nổi tinh thần lực cũng rất đơn giản – bản nguyên sức mạnh bất chợt tăng mạnh đã lấp đầy cả ý thức không gian của hắn! Bởi vì trước đó hắn đã tiêu hao sạch sẽ toàn bộ tinh thần lực nên ý thức không gian của hắn đã bị hút sạch không còn lại gì. Dưới trạng thái trống rỗng đó, bản nguyên sức mạnh bất ngờ tăng mạnh đã khiến cho ý thức không gian của hắn trở nên chật chội.
Điều này cũng giống như một cái cốc nhỏ tống cả một thùng nước lớn vào! Nếu là người thường thì cũng không hưởng nổi thứ “phúc” này mà sớm đã sụp đổ biển thành ngớ ngẩn.
May mà bất kì ma pháp sư nào trong quá trình tu luyện đều cực kì chú trọng đến việc tu luyện ý thức không gian của bản thân, mà phương pháp tu luyện của Đỗ Duy lại càng không giống người thường. Phương thức minh tưởng của Tinh thần ma pháp khiến cho ý thức không gian của hắn càng kiên cố và tràn ngập tiềm lực khuếch trương hơn những ma pháp sư khác.
Sau khi bản nguyên sức mạnh bất chợt tăng vọt, ý thức không gian cần có một khoảng thời gian mới có thể dần dần thích ứng. Mà trước khi tiêu hóa hết những cái lợi từ bản nguyên sức mạnh, Đỗ Duy lúc này cảm thấy trong đầu hắn như lấp kín bởi một cái bao tải, kín đến mức đừng có mơ ngưng tụ nổi một chút xíu tinh thần lực nào.
Đỗ Duy đáng thương còn tưởng là Xích Thủy Đoạn đã giở trò gì đó với mình, sau khi thở dài ngán ngẩm, hắn mới nghe thấy Jojo nằm sát bên khẽ “ưm” một tiếng.
Đỗ Duy cố chịu cơn đau khắp toàn thân, gắng sức xê dịch một chút đến bên tai Jojo gọi khẽ mấy tiếng.
Hắn ngửi thấy mùi máu trên người Jojo, biết rằng Jojo bị thương quá nặng, lúc này chỉ e đã chìm vào hôn mê.
Trong lòng hắn thầm hận tên Xích Thủy Đoạn kia tàn nhẫn, tay hắn run rẩy mò tìm trong ngực, sờ soạng một lúc mới thở phào một hơi. Tuy Ruga đã lấy đi nhẫn trữ đồ trên tay hắn nhưng cái túi ma pháp trữ đồ được may trong áo vẫn chưa bị đem đi.
Đỗ Duy mò tìm trong túi ma pháp trữ đồ lấy ra một chút “nước suối trẻ mãi không già” cuối cùng còn sót lại, rót cho Jojo mấy giọt.
Chỉ vài động tác đơn giản thế này thôi cũng đã khiến toàn thân Đỗ Duy đau đớn đến vã mồ hôi. Áo trong của hắn ướt đẫm, cảm giác hư thoát khắp người khiến mỗi một động tác cũng đủ khiến hắn đau đến mức cơ mặt co giật.
Sau khi cất kĩ nước suối trẻ mãi không già, Đỗ Duy gắng nhịn đau đưa tay xoa nắn tay chân Jojo, kiểm tra một lượt những chỗ xương gãy. Dù sao đây cũng chẳng phải là lần đầu bị thương cũng như xử lí vết thương, Đỗ Duy nhanh chóng tìm ra và nắn lại những chỗ gãy xương cho Jojo trong bóng tối. Tiếp đó chỉ cần đợi nước suối trẻ mãi không già từ từ khôi phục sức khỏe cho Jojo mà thôi.
Làm xong những chuyện này, Đỗ Duy ngả ra thở dốc, thầm suy tính kĩ càng hoàn cảnh hiện nay của mình.
Đỗ Duy bất chợt cảm thấy phía dưới thân mình không còn cảm giác lắc lư nghiêng ngả nữa.
Sau đó, phía trên đầu hắn truyền đến động tĩnh. Không lâu sau có người phía ngoài mở toang chiếc rương ra …
Ánh mặt trời chói lọi từ bên ngoài rọi xuống khiến Đỗ Duy đã quen với bóng tối trong rương nhắm mắt lại theo bản năng. Mặc dù như vậy, mắt hắn vẫn chói đến mức trào nước mắt.
- Hừ, tên kia, sợ phát khóc rồi à?
Một giọng nói khinh khỉnh từ phía trên vang lên.
Đỗ Duy tức quá ngóc đầu lên, lấy hết sức nói với giọng khản đặc:
- Ai thèm khóc! Đồ ngu!
- A ha, còn sức mà nói kia à? – Sau tiếng nói kia, Đỗ Duy mới nhìn ra chủ nhân giọng nói.
Một gương mặt đầy sẹo với ánh mắt ác độc.
Đỗ Duy và Jojo nhanh chóng bị lôi ra khỏi rương quẳng xuống đất.
Nơi đây là một ốc đảo nhỏ, trước mắt là một dòng suối nhỏ bao quanh bởi mấy cây Dươngphrates hiếm thấy trong sa mạc.
Hắn và Jojo vừa mới bị kẻ khác nhét vào rương tha lôi suốt dọc đường đến đây.
Lúc này xung quanh có khoảng mấy chục người, xem bộ dạng và cách ăn mặc thì giống hệt đám mã tặc lúc trước, hiển nhiên là tay chân của Xích Thủy Đoạn.
Đỗ Duy đánh giá đám mã tặc một lát khiến bọn chúng có vẻ không được thoải mái, có kẻ lập tức xông lên đạp một đạp vào ngực Đỗ Duy khiến hắn bị đá văng ra đất. Gã cười lạnh:
- Ngươi nhìn cái gì? Hừ! Lúc trước chẳng phải con đàn bà kia đã đánh anh em ta thê thảm lắm sao! Nói cho ngươi biết, gặp phải đại thủ lĩnh của chúng ta thì chỉ có con đường chết!
Đỗ Duy bị hạng tôm tép này đá cũng không lấy làm bực bội, chỉ lồm cồm bò dậy, trên mặt còn đeo một nụ cười thản nhiên nhìn tên kia.
- Ngươi nhìn cái gì!
Tên mã tặc kia bị ánh mắt của Đỗ Duy chọc giận rồi.
- Ta sẽ giết ngươi đấy – giọng nói của Đỗ Duy không lớn, cổ họng khàn đặc, thế nhưng ngữ khí của hắn lại bình tĩnh lạ thường:
- Chỉ cần ta không chết, ta nhất định sẽ giết chết ngươi.
Tên mã tặc giận điên người trước sự khoa trương của Đỗ Duy, nét mặt hung tợn xông lên đá thêm cho Đỗ Duy một cái.
Chợt nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Xích Thủy Đoạn vang lên từ phía sau:
- Lui cả ra đi.
Xích Thủy Đoạn rẽ đám đông đi tới đứng trước mặt Đỗ Duy, tên này vẫn mặc một thân hắc bào, nheo mắt nhìn kĩ Đỗ Duy một lát rồi mới mỉm cười nói:
- Tốt lắm, quả nhiên không hổ là công tước hoa Tulip, ngươi rất khá … cho dù là hổ gặp nạn cũng đích xác không nên bị chó sỉ nhục. Ngươi dù gì cũng là một cường giả có thân phận, chuyện vừa rồi là do đám thủ hạ kia của ta có mắt không tròng.
Nói rồi, khóe miệng hắn thoáng qua một nụ cười lạnh lùng gian xảo, đầu cũng không ngoái lại mà chỉ tiện tay điểm ra phía sau.
Bùm!
Cái tên vừa mới dùng chân đá Đỗ Duy, đầu của hắn chợt giống như trái dưa bị người ta dùng gậy đập, bộp một tiếng vỡ tan tành!
Thi thể mềm oặt rũ xuống, còn đám mã tặc xung quanh ai nấy sợ hãi nhìn thủ lĩnh của mình.
- Tất cả nghe cho rõ đây. Người này, cho dù hắn là tù binh cũng không phải là kẻ các ngươi có tư cách nhục mạ! Hắn, chỉ thuộc về ta! Chỉ có ta mới được ra tay với hắn! Các ngươi … không có tư cách, hiểu chưa?
Tiếng nói của Xích Thủy Đoạn lạnh lùng dứt khoát, đám người xung quanh vội vã líu ríu dạ ran.
Liền đó Xích Thủy Đoạn khua tay, đám người kia vội vàng lùi ra xa tít. Xích Thủy Đoạn đích thân đỡ Đỗ Duy ngồi dậy, sau đó chìa một nắm tay trước mặt Đỗ Duy, lòng bàn tay úp xuống, xòe mở …
Keng!
Mấy chiếc nhẫn rớt xuống đất, đó đều là đồ của Đỗ Duy, bên trong có một cái nhẫn đá ngũ sắc, hai cái kia là nhẫn trữ đồ.
- Đây đều là đồ của ngươi. – Xích Thủy Đoạn mỉm cười:
- Bây giờ, Đỗ Duy, ta nghĩ chắc ngươi cũng biết ta muốn gì rồi chứ?
Đỗ Duy trong lòng thoáng động:
- Ngươi, ngươi muốn … Nguyệt Hạ Mĩ Nhân?
- Không sai. – Xích Thủy Đoạn cười, hắn vỗ nhẹ lên mặt Đỗ Duy, nụ cười đem theo một vẻ hung tợn:
- Ngươi yên tâm, ta sẽ không giết ngươi đâu. Ta nghĩ, Nguyệt Hạ Mĩ Nhân ở chỗ ngươi … chắc ngươi cũng học được không ít bản lãnh từ tên nho phu Lam Hải Duyệt kia ấy nhỉ? Vu thuật của Đại Tuyết Sơn ngươi học được bao nhiêu rồi? Hừ … vì thế, ngươi nhất định phải biết lời nguyền kia của Đại Tuyết Sơn chứ? Tốt lắm, bởi lời nguyền đó ta sẽ không giết ngươi … nhưng đừng quên là tuy ta không giết, người khác vẫn có thể giết! Ở đây có mười mấy thuộc hạ của ta, chọn bừa một tên cũng có thể lấy mạng ngươi rồi! Cho nên ngươi đừng có dại mà cho rằng có chỗ dựa nào đó rồi thì có thể giở trò với ta!
Đỗ Duy hừ một tiếng:
- Nếu như ta không đồng ý thì sao? Dù gì thì rơi vào tay ngươi ta cũng chỉ có con đường chết.
- Không sai, chỉ có nước chết. – Xích Thủy Đoạn không chút giấu diếm, nụ cười nơi khóe miệng hắn càng thêm oán độc:
- Đỗ Duy, ngươi nên biết với thù hận giữa hai ta, bất kể thế nào ta cũng tuyệt không buông tha cho ngươi! Cho dù ta có nói tha ngươi, bản thân ngươi cũng không tin, đúng không?
- Đúng thế – Đỗ Duy cười khổ.
Từ bất kì góc độ nào thì Xích Thủy Đoạn cũng đều không thể không giết mình.
- Vì vậy ta cũng không vòng vo với ngươi nữa! Ngươi phải chết! Có điều chết thế nào cũng khác biệt nhiều lắm đấy! Ngươi thích chịu vô số dày vò sống không được chết không xong hay là dứt khoát một chút, cho ngươi một đao cho nhẹ nhõm, khỏi phải chịu những đau đớn vụn vặt kia?
Vẻ ác độc trong nụ cười của Xích Thủy Đoạn càng thêm rõ nét:
- Ta nghĩ, ngươi là kẻ thông minh, chắc đã hiểu ý ta rồi chứ?
Đỗ Duy hừ một tiếng, hắn ngẫm nghĩ kĩ càng một lát, ánh mắt rốt cuộc lộ vẻ quả quyết:
- Được thôi, Xích Thủy Đoạn. Ngươi muốn Nguyệt Hạ Mĩ Nhân, ta có thể cho ngươi. Nhưng ta không hiểu … mấy cái nhẫn trữ đồ này của ta đều đã rơi cả vào tay ngươi rồi, tuy nhẫn trữ đồ đã có ma pháp ấn kí của ta, kẻ khác không mở ra được … nhưng với bản lĩnh của ngươi, phá giải cũng chẳng có gì khó khăn. Ngươi tự lấy là được rồi, còn phải lôi thôi với ta làm gì?
Ánh mắt Xích Thủy Đoạn lóe lên tiếu ý:
- Nhóc con Đỗ Duy, đừng có giở trò với ta nữa. Thanh Nguyệt Hạ Mĩ Nhân này vẫn luôn ở chỗ Lam Hải Duyệt! Thanh kiếm đó có chứa bí mật gì, ta tin lão già đó nếu như đã đem kiếm cho ngươi thì chắc chắn cũng nói bí mật bên trong cho ngươi rồi, đúng không?
Ngừng một lúc, ánh mắt Xích Thủy Đoạn ánh lên một chút hận ý:
- Hừ, năm xưa thầy truyền thanh kiếm đó lại cho lão già Lam Hải Duyệt kia, bí mật bên trong cũng chỉ nói cho một mình hắn. Thế nhưng không ngờ được Lam Hải Duyệt lại là một kẻ nho phu! Nghe nói thanh kiếm này chứa đựng bí mật lớn nhất của Đại Tuyết Sơn ta, Bạch Hà Sầu tuy lợi hại nhưng nếu lão già Lam Hải Duyệt sớm khai mở bí mật của thanh kiếm này, có còn phải sợ tên Bạch hà Sầu kia không! Hừ …
Nói dứt lời hắn liền ngồi xuống:
- Đỗ Duy, bí mật của thanh kiếm này ngươi đã biết có đúng không? Nói cho ta, ta sẽ cho ngươi chết nhanh gọn! Xích Thủy Đoạn ta có thể phát lời thề độc nhất của Đại Tuyết Sơn, lấy thuật nguyền rủa của Đại Tuyết Sơn phát thệ, chỉ cần ngươi nói cho ta, ta sẽ cho ngươi chết nhanh gọn! Cho ngươi chết không chút đau đớn, thế nào?
Đỗ Duy đảo mắt, ngữ khí đột nhiên trở nên cổ quái hỏi lại một câu:
- Nếu như … ta không muốn chết thì sao?
Xích Thủy Đoạn ngẩn ngơ một hồi, liền đó phá ra cười lắc đầu nhìn Đỗ Duy nói:
- Con người ta trước khi chết ai cũng tham sống cả, không ngờ công tước hoa Tulip ngươi cũng thế! Hừ, Đỗ Duy, ngươi đến bước này rồi còn có tư cách gì đòi ta cho ngươi sống?
Đỗ Duy húng hắng mấy tiếng, sau đó ngẩng đầu lên nhìn chăm chăm vào mắt Xích Thủy Đoạn:
- Vậy sao? Xích Thủy Đoạn! Con trai ngươi, Sebastha, ngươi có còn muốn giữ mạng hắn không?
Xích Thủy Đoạn ngẩn người, ngữ khí có vẻ khinh thường:
- Ồ, Sebastha hắn rơi vào tay ngươi rồi sao? Hừ, tên phế vật đó, nếu như ta còn quan tâm đến hắn, ta có thể vứt hắn lại với đội pháo phía sau không? Đỗ Duy, ngươi tưởng rằng Xích Thủy Đoạn ta là loại người sẽ làm hỏng đại sự vì chuyện tư tình con cái sao? Thằng oắt đó tuy là con trai ta những chẳng qua cũng chỉ là một món đồ thí nghiệm! Đáng tiếc … lại là một thứ phẩm thất bại!!
Thấy điểm này không đánh động được đối phương, Đỗ Duy lại không chút sợ hãi.
Hắn từ tốn nói không hấp tấp chút nào:
- Được, coi như ngươi không quan tâm đến chuyện đó … vậy thì, bí mật thực sự về “hoàn mĩ thể” ngươi có muốn biết không?
Cơ mắt Xích Thủy Đoạn giật giật, bất giác bước lên một bước.
Đỗ Duy thấy hết mọi thay đổi trên vẻ mặt đối phương, hắn chậm rãi quăng nốt quả bom tấn cuối cùng:
- Còn nữa! Di thư của thầy Cổ Lan Tu, ngươi có muốn xem không?
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Xích Thủy đoạn lập tức biến đổi dữ dội!!
Hắn chợt hét lên một tiếng, bước lên tóm lấy vạt áo Đỗ Duy nhấc bổng Đỗ Duy lên!
- Ngươi! Ngươi nói cái gì? Di thư của thầy? Ngươi … ngươi vừa mời xưng hô cái gì thế? Ngươi gọi thầy Cổ Lan Tu sao?? Ngươi gọi thầy??? Không ngờ ngươi lại gọi ông ta là thầy?!
Đỗ Duy bị Xích Thủy Đoạn túm lấy cổ áo lắc mạnh, khắp người đau đớn nhưng lúc ấy vẫn phải cố nhịn. Hắn dùng ngữ điệu không chút vội vàng đáp lại rành rành:
- Không sai! Xích Thủy Đoạn, chuyện đến nước này ta cũng không giấu ngươi nữa! Ta chính là đệ tử quan môn cuối cùng mà thầy Cổ Lan Tu thu nhận! Thầy lúc lâm chung có lưu lại di thư cho ta! Tính ra ta còn là tiểu sư đệ của ngươi đấy!