Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Vũ nhi về sau còn thay đại thúc đến nhà xưởng làm vài ngày, thật là thông minh và hiểu chuyện quá!
Ngồi trên giường, nhìn hai đứa trẻ một tả một hữu nằm bên cạnh ngủ bù giấc đêm qua. Đại thúc qua cơn mệt mỏi liền không khỏi miên man suy nghĩ, tối qua qua tại sao lại có người tìm đến đại thúc mà ẩu đả cơ chứ? Tự bản thân nhận rằng cuộc đời mấy chục năm chưa từng làm một cái gì có lỗi với người ta, thế nhưng đi đường lại bị chặn đường, đã thế còn bị đánh đến hôn mê? Ngẫm lại thì có gì đó không đúng lắm!
Chẳng lẽ là vì hai đứa trẻ này?!
Trong tâm đại thúc lập tức nhảy ra ý nghĩ này khiến hắn không khỏi hoảng sợ. Hay là Vũ nhi và Vân nhi lừa đại thúc? Không dung! Không đúng! Chúng chẳng có lý gì mà lừa hắn đâu! Có thể chính là đại thúc bị bọn côn đồ đó cảm thấy không vừa mắt nên mới đi dằn mặt cho đỡ ức thôi!
Không cẩn thận nghĩ thật kỹ, Tiêu Tử Nhưng đại thúc rất nhanh liền xem nhẹ phán đoán kia. Cũng không còn nghĩ rằng hai huynh đệ kia là thật sự lừa mình.
Ở một nơi khác, Lâm Kiệt cũng thu được báo cáo việc nhiệm vụ hoàn thành.
“Báo cáo chủ tịch! Nhiệm vụ ngài giao đã đạt được! Hạ thủ đã làm theo chỉ thị, dung cấp cho nhan sắc của Tiêu Tử Nhưng một chút xanh đỏ!” Thư ký riêng của y hết trách hoàn thành nhiệm vụ của mình.
“Vậy sao? Thế phản ứng của chúng thế nào?” Lâm Kiệt mặt không đổi sắc hỏi.
“Theo như mật thám hồi báo, hai huynh đệ phi thường phẫn nộ!” Thư ký lại đáp.
“Phẫn nộ? Hahaa!! Không thể nào! Hai đứa nó nó không phải vì cái tên đàn ông tầm thường, không chút thu hút kia mà động tâm chứ? Nếu thật là vậy thì thật tốt rồi! Ta sẽ cho các cậu cùng nhau nếm thử mùi vị thống khổ!” Lâm Kiệt lộ ra biểu tình dữ tợn, còn mang chút đắc ý cùng thê lương.
“Anh đi xuống đi! Hãy nghĩ biện pháp bắt được Tiêu Tử Nhưng trong vòng một tuần. Mọi việc sau đó sẽ do tôi xử trí!” Lâm Kiệt giao phó rồi nghĩ thầm: Nhưng cứ cho mấy người vài ngày yêu thương thắm thiết đã! Một tuần lễ sau tôi sẽ cho mấy người biết năm đó tôi đã đau đớn thế nào!
Trong phòng bếp. một tên quái nhân toàn thân bang bó ở trong phòng bếp lúc ẩn lúc hiện. Người không biết chuyện thì sẽ nghĩ đến rằng đây là một thủ pháp lẩn trốn được lưu hành gần đây của mấy tên trộm. Mấy cáu bát cái đĩa cái thìa cái đũa trong bếp còn quý giá hơn cả châu báu ấy chứ!
Trên thực tế là Tiêu Tử Nhưng đại thúc muốn bồi thường cho các con mà nhẫn nhịn đau đớn trên người rời giường để nấu bữa sáng tình yêu. Nhưng mà không tìm được nguyên liệu nấu ăn mà trở nên luống cuống tay chân…
Đúng lúc này Ám Vũ cùng Ám Vân đồng thời từ đằng sau nắm lấy tay baba, dịu dàng: “Nhưng baba, baba mau nghỉ ngơi đi! Mấy việc này để bọn con làm là được!”
Tiêu Tử Nhưng nói không ra lời, trong long mang theo chút cảm động cùng hộ thẹn. Cảm động chính là hai đứa con ngoan của mình hi sinh thời gian ngủ đáng quý. Còn hổ thẹn rằng hắn đến chuẩn bị một bữa sang đơn giản mà còn vụng về, phải phiền toái con cái đến chiếu cố nữa kìa~
Vũ nhi, Vân nhi gọn gang bày bữa sang ngon lành lên bàn, thật vui vẻ mà ăn bữa sáng giản đơn mà như là đang thưởng thức một bữa đầy mĩ vị. Buổi chiều ba người lại cùng nhau uốn mình trên giường trùm chăn ngủ. Cứ như vậy hạnh phúc ngày qua ngày…
Cứ như vậy yên lành trôi qua một tuần lễ… Và đây chính là “sự yên bình trước bão táp”…
Hảo xin lỗi mọi người a~ Dạo này Du Du bận quá (với cả lười nữa) nên là lâu lắm rồi không update ‘A’ hảo hảo hảo có lỗi!! Trong mấy ngày tết nhất định sẽ chăm chỉ hơn a~~