Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor: Du Bình
“A! Tôi sẽ nghỉ ngơi! Sau này mọi việc do anh quản lý!” Ám Vân không chút nao núng, bỏ lại một câu.
“Sao cơ?! Nghỉ ngơi? Thiếu chủ! Sao ngài có thể nói những câu thiếu trách nhiệm như thế?” Nghĩa Diệp nghe xong quyết định của cậu, thiếu chút nữa thì hôn mê! Mất luôn lễ phép của đàn em.
“Đúng rồi! Nghĩa Diệp! Ám thị cũng phải làm phiền anh! Tôi cũng nên nghỉ ngơi thôi…” Ám Vũ quăng thêm một quả bom nguyên tử lên đầu anh.
“Không thể nào! Tôi không nằm mơ chứ?!” Nghĩa Diệp dùng sức véo đùi, đau đến nỗi tiểu ra quần.
“Hahaha! Đau không? Chúng tôi chỉ nói đùa thôi! Anh đừng phản ứng ngu ngốc thế chứ!” Ám Vân cười đến vui vẻ, nhưng lỡ cười quá đà nên động đến vết thương, đau đến nhe răng.
“Đùa thế thôi… Nhưng mà…” Ám Vũ cười nhạt.
“Hô! Các ngài chỉ giỡn chơi là tốt rồi. Nếu mà…” Nghĩa Diệp nhẹ nhàng thở ra.
“Nhưng… trong lúc chúng tôi nằm viện thì anh hãy thay chúng tôi xử lý tất cả mọi chuyện!” Hắn mỉm cười.
“Đúng thế! Anh vất vả rồi!” Ám Vân rất vui sướng khi nhìn người khác gặp họa.
“Chuyện trọng đại hãng liên lạc, còn không thì đừng quấy rầy! Nghĩa Diệp! Tôi rất tin tưởng anh!” Ám Vũ thu hồi vẻ cười vui, nghiêm túc.
“Vâng! Tôi sẽ tận tâm!” Ra khỏi phòng bệnh, anh mới giật mình nhớ ra mình vừa đáp ứng hai khối bom nguyên tử a! Được cái… Chủ tịch với thiếu chủ tín nhiệm đến thế… mình tuyệt đối không thể để họ thất vọng được!
Bên trong, Ám Vân hỏi hắn: “Ca, thế có được không?” Đem mọi thứ khoán hết cho Nghĩa Diệp còn mình thì ăn chơi…
“Anh tin anh ta có thể làm tốt! Khó có được cơ hội nghỉ phép, em nên hưởng thụ cho đã đi!” Dứt lời, đại thúc bê khay đi ra.
“Ba có nấu chút cháo! Các con vừa mới phẫu thuật chỉ nên ăn chút đồ ăn lỏng thôi!” Y đem hai bát cháo nóng hổi thơm ngon đặt lên cái bàn ở giữa.
Cầm một bát đặt lên bàn ăn trên giường Ám Vũ, đưa thìa cho hắn, dặn dò: “Con cẩn thận nóng nhé! Nhớ thổi trước khi ăn!”
Còn bản thân bê một bát khóc, dùng thìa múc lên một ít, thổi thổi cho nguội rồi đưa đến miệng Ám Vân: “A! Há mồm nào!”
Ám Vân nghe lời há mồm, hạnh phúc hưởng thụ đãi ngộ cho người bệnh.
Ám Vũ một miếng cũng không ăn, hâm mộ nhìn baba từng miếng đút cho em trai. Hắn đột nhiên cảm thấy tiếc nuối, vì cái gì mà tay mình không bị thương chứ? Nếu thế thì baba cũng đút cho mình rồi… Ai…
“Vũ nhi? Còn không mau ăn đi? Con không đói?” Đại thúc cho Ám Vân ăn được một nửa mới phát giác hắn luôn nhìn qua bên này, thìa cũng chưa động…
“Không phải…” Cúi đầu ăn món cháo mỹ vị, nhưng thế nào cũng thấy bên Vân ăn ngon hơn.
Cho Vân nhi ăn xong, Vân nhi ăn đến phi thường mau, một miếng tiếp một miếng, chỉ qua vài phút bát cháo đã thấy đáy. Tiêu Tử Nhưng quay người qua bên Ám Vân, vuốt đầu hắn,đau lòng hỏi: “Con không thoải mái à?”
“Không có...”
Vân nhi ở một bên cười khà khà: “Anh ấy đang ghen tị với con đấy! Vì con được baba đút cho đó!”