Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Vân nhi ở một bên cười khà khà: “Anh ấy đang ghen tị với con đấy! Vì con được baba đút cho đó!”
Ám Vũ liếc mắt lườm cậu: “Câm mồm!” Đây là hẹn quá hóa giận nha!
“Haha! Hóa ra là thế a! Sao không nói cho ba chứ? Nào… A! Há mồm!”Cầm lấy bát cháo trong tay Ám Vũ, y múc lên một muỗng, đặt bên miệng thổi thổi rồi đưa vào trong miệng hắn.
Bát cháo trong nháy mắt hết sạch. Chẳng lẽ các con đói đến vậy sao?
Nhanh nhẹn dọn dẹp, tiếp theo ngồi trên ghế ngây ngốc nhìn hai đứa, kỳ thật mình có rất nhiều vấn đề muốn hỏi…
“Vũ nhi… Vân nhi… Ba muốn hỏi các con…”
“Ba cứ nói đi!” Hai người ngồi trên giường đợi y mở miệng.
“Ba nhớ ba ở nhà Tiết Dật, nhưng không hiểu tại sao khi tỉnh lại lại ở chỗ kia…” Sau khi dùng cơm xong, y nhớ mình còn đi tắm, Vũ nhi còn gọi điện cho phép y ở lại rồi đi ngủ… Sao nhanh đến vậy thành bắt cóc chứ?!
Ám Vân liền nói: “Tiết Dật nói với chúng con, khi anh ta muốn đưa ba về nhà thì người cha anh ta thù địch tìm đến, ông ta ngộ nhận ba là người của Tiết Dật nên mới bắt ba… Tiết Dật không biết làm thế nào nên cầu cứu chúng con…” Kỳ thật cậu đã che dấu rất nhiều, không muốn cho baba biết sự thật rằng kẻ họ Tiết kia muốn ức hiếp hai anh em cậu nên mới bắt y… chỉ sợ y sẽ tự trách mình nhiều hơn…
“Hóa ra là thế…” Tất cả là do sai lầm.
“Ba đừng lo nữa! Mọi chuyện đã ổn hết rồi!” Ám Vũ an ủi y, cũng may baba không quá đa nghi.
“A! Đúng rồi! Ba còn chưa giới thiệu Tiết Dật với các con! Ba gặp cậu ấy ở bệnh viện, Tiết Dật là bạn của mẹ, cậu ấy mời ba ăn cơm, đối xử với ba thực tốt!”
Ám Vũ nhìn y vui vẻ đến hoa tay múa chân, một ngọn lửa vô danh chợt bốc lên! Người kia là cái gì mà có thể giữ được nhiều sự chú ý của baba đến thế?
Một tay nâng cằm đại thúc, dùng môi ngăn chặn lấy cái miệng đang thao thao bất tuyệt, lưỡi cũng không khách khí chui vào, cuốn lấy cái lưỡi đang quá thừa tinh lực kia, không ngừng vặn vẹo, hút lấy mọi thứ.
“Ngô… đợi chút… không được…” Y còn chưa nói xong! Trong lòng y không ngừng gào thét, tại sao đột nhiên…
Ám Vũ hôn thật lâu, cũng có miếng lương tâm buông tha tàn phá cái lưỡi đơn thuần kia. Khi rút lại vẫn liếm lấy khóe miệng, hút hết nước bọt vương ra.
“Ha… ba còn… chưa nói xong… đừng đột nhiên…” Thở đến không ra hơi, Tiêu Tử Nhưng không ngừng oán hận.
“Đừng nhắc tới anh ta nữa!” Ám Vũ bá đạo ra lệnh. Người kia rõ ràng rất xấu xa, thế mà baba cứ tung hô anh ta đến thế! Nghe mà tức!
“Được rồi…” Ám Vũ tức rồi sao? Nếu Vũ nhi không cho đại thúc khoe thì y sẽ quay qua với Ám Vân!
Đem thân thể chuyển hướng, y tựa vào thành giường của Vân nhi, nói: “Vân nhi… ba nói con nè…”
Ám Vân cười thầm trong lòng. Cậu biết caca giận ba khi người cứ tâng bốc Tiết Dật mãi nên mới thôn môi trừng phạt. Không ngờ baba đáng yêu đến nỗi chạy qua bên này với cậu, nhưng cậu không khác anh trai mình đâu, lửa giận cũng phừng phừng rồi…