Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Aston Langdon là một ma cà rồng trung niên sống bằng nghề bán lẻ nước ép quả mọng, “mỗi ngày giao nước ép quả mọng mới rút đến cửa nhà, khởi động mỗi một ngày tăm tối tươi đẹp chất lượng cho ngài”, tất nhiên, lời quảng cáo chỉ mang tính chất minh họa cho sản phẩm.
Nước ép quả mọng mà quý ngài Langdon bán toàn là hàng đông lạnh tồn kho, pha loãng với nước và máu gà, thêm chút dung dịch làm đông và phụ gia là có thể khiến đám nhà quê học làm sang khu ở Đuôi không nhận ra. Một đám quê mùa không nuôi nổi con thú cưng rẻ nhất còn học đòi người ta đu theo nước ép quả mọng tươi rói, rặc vẻ như lợn rừng răng nanh chỉ thiên ấy…
“Kẻ có tiền còn chết dí ở khu Đuôi chắc?” Quý ngài Langdon đi tới đâu cũng nở nụ cười tỏa nắng như bông mặt trời, bụng thì thầm chửi mặt trời đẻ nó - nó là đám khách hàng ngu xuẩn của mình.
Mỗi ngày, trời còn chưa tối là gã phải ra ngoài giao hàng, chạy một vòng ở Bãi Hoa Rơi, lúc rời đi mặt trăng mới qua đầu cành, thùng xe giữ nhiệt đằng sau đã vơi đi quá nửa. Radio trên xe bắt đầu phát tin tức sáng, mấy người đó còn đang bận cãi nhau ì xèo chuyện vớ vẩn ở thành phố dưới lòng đất, Langdon nghe mà thấy hơi phiền: Theo gã ấy à, đám Bí tộc hôi rình ấy đáng ra nên về quê cày ruộng kéo cối xay, rận trên người còn chưa bắt hết cũng đòi mặc quần áo, ngồi ngang vai ngang vế với ma cà rồng nữa.
Mùi đồ ăn thừa bay ra từ mấy quán cơm tiếp đãi Bí tộc bên khu nam nghe mà tởm lợm.
Langdon kéo áo da quả mọng từ sau cổ tới vạt trước, lộ đầu ra cho thoáng. Tấm áo da mềm xèo chia đôi, gục lên vai gã, lông tóc thưa thớt quét qua khiến gã thấy ngưa ngứa. Gã cử động cổ, cảm thấy dạo này mình phát tướng hơn, áo da không vừa người nữa rồi, nhưng mà mua áo mới lại tốn một khoản…
Đang tính toán, một cái bóng ven đường đột ngột chui ra, vấp vào cục đá rồi ngã lăn quay.
Langdon đạp mạnh vào thắng, thò đầu ra ngoài, răng nanh và tiếng chửi thề tới bên miệng: “Khiến chết… shh.”
Oắt con té chính giữa đường ngẩng đầu dậy, đấy vậy mà lại là quả mọng con mái bé xinh, nó có mái tóc dài màu sợi đay, khuôn mặt nhỏ nhắn đẹp đẽ như con búp bê, chính vào cái tuổi non mềm vừa miệng nhất. Mùi máu thoang thoảng dưới lớp da mỏng bị rách lộ ra, Langdon còn chưa ăn sáng, gã không khỏi hít hà, yết hầu động đậy.
Đây là… một con thú cưng ma cà rồng cao cấp sao?
Thật không đấy, thành phố Ánh Sao Sáng có phẩm tướng này luôn đấy hả.
Langdon xuống xe, gã khom lưng, xoa tay, miệng phát ra tiếng “chậc chậc” thật là tự giác: “Đừng có sợ, đừng có sợ, bé ngoan ơi, con là nhà nào nuôi đấy? Đi lạc hở?”
Ánh mắt của quả mọng dừng lại nơi tấm áo da rũ trên vai gã, nó mở to mắt, bả vai cong lên.
Langdon khó nhọc dời ánh mắt xuống khỏi cần cổ của quả mọng.
“Cái này là con hàng đáng tiền đấy,” Gã báo cho bản thân hay, “Phải cẩn thận chút, không thể chạm vào làm hỏng nó.”
Quả mọng giơ tay lên như phòng vệ khi gã tới gần, Langdon thò tay qua chụp lấy nhanh như chớp.
Tuy gã chỉ là nhà buôn nước ép phát tướng nhưng thân là ma cà rồng trưởng thành, dù có đối phó quả mọng béo nhất đô con nhất cũng không tốn bao nhiêu sức. Dù sao đấy cũng là sinh vật ôn thuần không nanh vuốt mà, ăn mập thây cả trăm ký thì cũng béo múp míp mềm xốp thôi.
Chỉ cần đừng có đụng phải dã quái có vẻ ngoài rất giống quả mọng là được… Nhưng nói đi cũng phải nói lại, đâu ra mà lắm dã quái đến vậy? Chỗ này là Bãi Hoa Rơi đó, cách đất không người xa tít mù khơi, dã quái làm gì mà đi xuyên qua khu thành phố tới đây được.
Với lại dã quái ăn bờ ngủ bụi, đứa nào trông cũng như dưa đèo táo vẹo, đâu ra phẩm tướng này kia chứ?
Trong đầu Langdon toàn là “giàu to rồi”, khuôn mặt lộ răng nanh lộ ra vẻ sài lang, ngay khi gã khó nhọc chạm tới cánh tay quả mọng bé xinh, bụi cỏ gần đó đột nhiên vang lên giọng đàn ông trầm thấp: “Giảm lực!”
Không dưng mắt cá chân Langdon mềm nhũn, loạng choạng đổ ập tới trước.
Với cấp bậc hiện tại của “quả mọng” nhỏ - Hoa Nhài thì thực tế không nhìn rõ động tác của ma cà rồng, nghe thấy ám hiệu của ông anh “Bi thương”, con nhỏ không nghĩ gì đã nhảy bật lên, vòng cánh tay, đánh “Xét xử” lên mặt ma cà rồng: “Mày đi chết đi cho tao!”
“Xét xử” cấp 1 không đánh nát đầu ma cà rồng được, nhưng ịn dấu bàn tay thì không vấn đề. Đầu Langdon “ong” một tiếng, răng nanh một bên lỏng ra, gã giật mình ý thức được mình đụng dã quái thật rồi!
“Mặt trời chó chết!” Langdon cắn răng chửi, dùng sức trâu hất văng sinh vật nhỏ có móng vuốt này ra, gã thầm hỏi: “Bảo vệ Bãi Hoa Rơi đi tắm nắng hết rồi à?”
“Phần đông sức chiến đấu cá nhân của dã quái rất yếu, chỗ đáng sợ của chúng là sự xảo quyệt và gây án tập thể.” Đầu Langdon tự động phát bài tuyên truyền an toàn của khu Đuôi.
Thành phố Ánh Sao Sáng nằm gần khu đất không người nên thường xuyên có dã quái lui tới, “Quy tắc phòng tránh dã quái” ở khu Đuôi không khác gì “Quy tắc tị nạn động đất núi lửa khẩn cấp” ở khu Bụng cả, nghe nhiều thì thuộc thôi.
“Đầu tiên, cần phải đảm bảo là bạn mặc áo da kín, đề phòng dã quái sử dụng dụng cụ có ánh sáng tia tử ngoại; Nhanh chóng ấn phím mở máy 5 lần, đội cứu viện gần nhất sẽ lập tức định vị được bạn; Trừ phi chắc chắn đối phương chỉ có một, bằng không, trong tình huống không cách nào phán đoán được nguy hiểm, nếu bạn không phải nhân viên chuyên nghiệp thì vui lòng không thử chiến đấu, nhanh chóng nghĩ cách rời khỏi ngay, xin hãy nhớ cho, chúng ta là ma cà rồng cao quý được đấng sáng thế ưu ái, tốc độ chạy luôn vượt xa cực hạn thị lực của quả mọng, cho dù đó là quả mọng dã quái.”
Langdon kéo áo da quả mọng trên người mình lên, che mặt mũi mình lại bằng tấm da người chết xanh tái, đoạn ra sức giãy giụa, xoay người chạy về phía xe tải của mình: Di động của gã nằm trong xe!
“Nếu phát hiện các triệu chứng bị dã quái đốt như tay chân tê mỏi, bỏng rát, đau nhói, nhận thức méo mó vân vân, xin hãy giữ bình tĩnh, bị dã quái làm tổn hại 1, 2 lần sẽ không làm bạn mất đi năng lực hành động, hơn nữa phạm vi tấn công của dã quái rất ít khi vượt quá 10 mét…
Đúng, chỉ có 10 mét.
Cổ chân Langdon như hóa thành cục bông gòn, nhưng gã cắn răng thì vẫn ráng chạy được. Gã tập tễnh dang đôi chân, 10 mét chỉ cần vài bước…
Đột nhiên, đồng tử gã co lại còn bằng mũi kim. Chỉ thấy một cụm ánh lửa sáng lóa ập vào mặt, một bóng người hơi gầy nhỏ, nhỏ bé, có chút lam lũ bước ra từ trong ánh lửa, nhiệt độ không khí xung quanh nhanh chóng tăng cao. Ma cà rồng bò trườn lê lết tránh khỏi quả cầu lửa, gã ngẩng đầu lên, nhìn về phía gương mặt bôi màu sơn dầu dưới lớp trường bào màu trắng.
Đó là một gương mặt già nua đầy nếp nhăn, mí mắt hơi rũ thành hình tam giác đè hai tròng mắt màu nâu như vực thẳm ra!
“Nhớ kỹ,” Quy tắc đánh dấu sao, “Đây có lẽ là kiến thức khác thường: Vui lòng hết sức cẩn thận với quả mọng dã quái tuổi già, bọn chúng thường rất nguy hiểm.”
Tích tắc đó, Langdon chỉ cảm thấy cơn rùng mình lạnh lẽo chui lên từ gót chân, gã nghe thấy một tiếng cười nhẹ tênh chấn động linh hồn: “Ngài sợ rồi chưa?”
Bỗng chốc, nỗi sợ hãi của ma cà rồng được thắp lên, nó nuốt trọn cả người gã như con quái thú, nháy mắt ấy, đầu gã trống không.
Kỹ năng của mồi lửa cấp 1 rất khó tạo thành thương tổn đáng kể cho ma cà rồng, bà Honey cấp 2 có thể đốt cháy làm ma cà rồng bị thương, nhưng bản thân sức mạnh mồi lửa lại không xuyên thấu qua da thịt của ma cà rồng. Cũng tức là bà ấy không cách nào khiến ma cà rồng tự cháy như đã dẫn cháy Thẩm Phán, chỉ có thể dùng tay vê cầu lửa ném tới chỗ đối phương.
Nhưng mồi lửa lại không giống lửa thần lửa quỷ bất diệt trong truyền thuyết thần thoại, ma cà rồng cũng sẽ bỏ chạy, cũng biết lăn lộn dưới đất, nếu không có thủ đoạn khác hỗ trợ thì rất khó một đòn trí mạng.
Cấp 2 đã là tinh anh trong số các mồi lửa, sức chiến đấu cách biệt lớn như vậy chính là nguyên nhân loài người phải ẩn nấp, sống lay lắt tạm bợ trong kẽ hở thế giới.
Nhưng lần này, thứ quắp lý trí của ma cà rồng đi mất là nỗi sợ của chính gã.
Quạ Đen vẫn luôn quan sát trong bóng tối từ nãy tới giờ.
Ăn xong một bạt tai của Hoa Nhài, quý ngài ma cà rồng chỉ là giật bắn. Nhìn từ biểu cảm thì có vẻ gã tức giận khó hiểu là chính, sợ hãi không bao nhiêu. Có thể thấy, con người dù có là mồi lửa thì cũng chẳng uy hiếp ma cà rồng được bao nhiêu.
Mà phản ứng quý ngài ma cà rồng lại không phải là dây dưa hay chống cự, dù gã hận ngứa răng nhưng không hề có ý định báo thù tại chỗ cứ như biết sau lưng Hoa Nhài vẫn còn động bọn vậy. Có thể thấy ma cà rồng khu Đuôi tương đối có kinh nghiệm đối phó khi gặp cảnh mồi lửa con người bao vây úp sọt, cũng giống như dân vùng duyên hải ít nhiều gì cũng biết bơi.
Chịu thôi, chỉ có thể để đội trưởng Honey có sức chấn nhiếp mạnh nhất ra mặt, Liszt “Cực lạc” gia công tí: Ảo giác do Cực lạc cấp 1 làm ra giả trân, rất dễ bị nhìn thấu, vì vậy mà động tác càng nhỏ càng tốt… Quạ Đen chỉ kêu cậu ta bóp méo gương mặt của bà Honey một tí, khiến cho cụ bà nhìn thấy ghê hơn một chút.
Ba bước hoàn thành, cuối cùng Quạ Đen được như ý, trông thấy nỗi sợ bùng nổ trên người ma cà rồng, chớp lấy thời cơ búng đốm lửa qua.
Trên thế giới này, có ai mà đánh thắng bản thân mình kia chứ?
Chỉ trong chớp mắt, ma cà rồng hệt như chú voi từ nhỏ bị buộc xiềng xích mảnh, bị giam cầm trong lao tù tinh thần, dù có sức nhấc đỉnh lên thì vẫn không hề cử động.
Lúc này, “Bi thương” phóng liền hai phát “Giảm lực” cũng không thể lật ma cà rồng run rẩy cuộn mình dưới đất lại, mặt mày gã sưng vù, sợ hãi giương mắt nhìn “dã quái” tóc đen trước mặt mình.
“Anh ngoan chút có được không?” Quạ Đen lộ ra vẻ mặt xin lỗi đầy khó xử, “Không là tướng chết sẽ không đẹp lắm đâu.”
Ma cà rồng đến cả thở cũng không dám.
Quạ Đen quan sát gã một lát, đoạn vươn tay kéo áo da người mà trong lúc cấp bách, ma cà rồng vẫn kéo lại kẽ hở, rút ra diện mạo thật dự của ma cà rồng, hắn tò mò đưa tay sờ thử.
Bề mặt lạnh căm, xương thịt rất cứng…
“Oa,” Hắn ngạc nhiên nghĩ, “Quỷ hút máu mà cũng bị rụng tóc mảng!”
Langdon run bần bật, chỉ cảm thấy có vẻ con quái vật đáng sợ trước mắt mình đang tính xem nên “xuống miệng” từ đâu, rờ rẫm lung tung trên đầu gã, gương mặt mới nãy bị dã quái đánh giờ đau nhói.
“Mình sắp chết rồi, mình tiêu đời rồi.” Bộ não bị nỗi sợ hãi xâm chiếm toàn bộ, ý thức của ma cà rồng nhất thời không nhồi được thêm suy nghĩ nào khác.
Có vẻ dã quái còn chưa đói… hoặc là có cách khác dày vò gã. Dã quái tóc đen không cắn gã mà thiện lành thương lượng: “Hồi nãy anh xô ngã bạn nhỏ, khá là không có lịch sự đấy, tôi vẫn cảm thấy anh phải xin lỗi mới được.”
Langdon gào to với không khí, trong giọng nói là tiếng nức nở: “Xin, xin lỗi!”
Quạ Đen thở dài: “Không có xíu chân thành nào luôn.”
Lòng can đảm của ma cà rồng tội nghiệp co rút lại, bắt đầu nói quàng xiên: “Tôi sai rồi, xin lỗi, tôi là thứ tạp chủng ăn phân phơi nắng, trong quan tài toàn là hoa mặt trời…”
Quạ Đen búng tay bên tai gã, mấy lời văng tung tóe của gã đột ngột im bặt.
“Bọn này cần đi nhờ xe của anh tới một nơi, được chứ?”
Dưới chiếc lồng ám ảnh “nỗi sợ”, đừng nói là đi nhờ xe, có mà cưỡi lên người quý ngài Langdon thì ngài ấy cũng không dám không được.
Quạ Đen đứng lên: Lần này hắn học khôn rồi, động tác đứng lên vừa ổn định vừa kiềm chế, nhìn đằng sau trông cứ như người bệnh loãng xương có thâm niên vậy.
Ma cà rồng số nhọ vốn muốn bò dậy lại phát hiện động tác của mình nhanh hơn người ta, yêu quá đáng sợ có gương mặt của quả mọng còn cười với gã một nụ cười thật sâu xa giàu ý nghĩa nữa. Langdon chỉ sợ đối phương lại mai phục phát nữa, gã vội són ra quần mà nằm về, mãi tới khi đối phương nhìn xuống mình: “Dưới đất mát lắm à? Hay thôi tôi mướn mấy người tới khiêng anh lên nhé?”
Ông anh “Bi thương” kế bên há hốc, nhìn người đàn ông ma cà rồng hệt như con chó bị buộc dây dắt… không, sợi dây dắt vô hình, gã kẹp cái đuôi không tồn tại lại, ngoan ngoãn theo Quạ Đen quay lại xe tải, khách sáo tắt chế độ làm lạnh trong thùng xe rồi cung thỉnh bọn họ lên đó.
Bảo sao lúc trên thuyền hắn dám nói “tới cũng tới rồi” nhẹ nhàng thế.
Ngài “Bi thương” thoáng nhìn Honey, đúng lúc đối diện với ánh mắt của đội trưởng thì lập tức hiểu ra, anh ta nhủ thầm: “Bảo sao bà cụ đổi thái độ, lão nhân gia đã nhìn ra từ lúc còn ở trên thuyền!”
Chi tiểu đội mồi lửa của bọn họ đã trải qua trăm trận chiến, không phải chưa từng săn giết ma cà rồng, nhưng thường đều phải nghiên cứu địa hình trước, bố trí cạm bẫy, không ngừng thử trước một loạt các bước, trong quá trình hành động còn phải nhờ công cụ trợ giúp.
Hơn nữa săn giết với bắt cóc làm gì mà cùng một độ khó chứ?
Cho dù là mồi lửa cấp 2 loại hình tấn công thì cũng rất khó một đòn lấy mạng ma cà rồng trưởng thành, chút sơ ý là sẽ bị giết ngược ngay… một mồi lửa phụ trợ bắt cóc ma cà rồng, cướp xe… chưa nghe bao giờ hết!
Ngài “Bi thương” kinh nghiệm phong phú chỉ có thể nghĩ tới một khả năng: Chính là cái người tuổi trẻ trông như vừa trưởng thành hoàn toàn không phải là một mồi lửa mới. “Sợ hãi” hắn tiếp thu từ vật lưu lại lúc ở dịch trạm không phải thức tỉnh mà là nhập chung phương hướng mới, cũng tức là nói, ít nhất hắn cũng là “Vu Sư” cấp 3!
Trên người “Bi thương” nổi lớp da gà: Cấp 3 là khái niệm gì chứ? Là có thể vớt cái ghế trưởng lão trong “thánh địa”, đại bản doanh của lộ tuyến thần bí ở khu Đuôi đấy! “Thánh địa” của bọn họ tổng cộng mới có 4 trưởng lão thôi, hai trong số đó còn là đơn phương hướng kìa.
Chuyện này quả là khó mà tin cho được, bọn họ hoàn toàn không nghĩ theo hướng này. Cho tới nay, hai lộ tuyến “thánh” và “bí” cả khu Đuôi cũng chỉ có cái vị thiên tài trên “thuyền Noah” nọ trong truyền thuyết mới sờ tới ải cấp 3 trước tuổi 40. Vị đó được mọi người coi là có khả năng đạt tới cấp 4 nhất của cả khu Đuôi, sau này sẽ là người lèo lái “thần thánh”... nhưng mà cũng phải hơn 30 mới trở thành mồi lửa cấp 3 đơn hướng.
Vừa nhớ tới chuyện mình còn bảo người ta đừng dùng kỹ năng ban thêm vào cho “Kẻ Thức Tỉnh” là quý ngài “Bi thương” lại muốn ôm mặt.
Đội trưởng không có hậu xíu nào, lúc đó còn không thèm nhắc lấy một câu!
Chỉ trong khoảng thời gian mấy bước chân, “Bi thương” cảm thấy mình đã thông suốt tiền căn hậu quả: Một “Vu Sư” cấp 3 tuyệt đối không thể nào là phường cắc ké vô danh, rất có thể vị cao thủ thần bí này tới từ khu ngoài.
“Bi thương” thấy Gabriel đi mấy bước về phía thùng xe rồi lại như nhớ tới cái gì đó, lấy chiếc khăn tay ra, đoạn cầm bàn tay mà Quạ Đen sờ mó đầu ma cà rồng, lau chùi nó, sau đấy y gấp chiếc khăn tay cho vuông vắn… kế đó vứt bỏ.
“Cái vị “Gabriel” đi cùng bọn họ cũng là bằng chứng,” “Bi thương nói có sách, mách có chứng, “Khu Đuôi không có thứ tà ác như là “y phục may đo cao cấp”.”
Anh ta đoán 80% mồi lửa đầu tiên của Quạ Đen là “Cực lạc”, hơn nữa cũng đã tới mức có thể im lặng bóp méo suy nghĩ của người khác, vậy nên mấy người Bí tộc nuôi trong trại mới thề son sắt rằng hắn lớn lên trong trại với bọn họ!
“Chắc hắn bị thương gì đấy, tạm thời không thể phát huy toàn bộ sức mạnh.”
Điều này có thể giải thích cho việc lúc nãy tại sao Quạ Đen không lên mà giao cho tên oắt Liszt vô dụng bóp méo nhận thức, cũng có thể giải thích được sao trong hắn bệnh tật thế. Lúc trước “Bi thương” thấy quái lắm, dù là mồi lửa không phải loại hình tấn công thì ban thêm vào cơ thể cũng không rõ ràng như vậy, đảm bảo ít nhất khỏe mạnh là không có vấn đề gì hết.
Còn về lý do bị thương… quý ngài “Bi thương” nhìn Hoa Nhài, cảm thấy mình đã có đáp án.
Có khả năng bọn họ đến từ khu ngoài, một địa phương rất quy tắc.
Thật ra quan hệ giữa 2 nhà “Bí” và “Thánh” ở khu Đuôi không tới mức gọi là xấu, mọi người nước sông không phạm nước giếng. Tuy rằng đôi bên lén lút kỳ thị nhau, nhưng mặt mũi thì vẫn phải nể, ít nhất có thể chia sẻ dịch trạm với nhau trong hòa bình, “thánh địa” với “thuyền Noah” cũng không phải hoàn toàn không có liên hệ gì.
Nhưng nghe đâu mấy chỗ xa xôi ở khu ngoài có chút cổ hủ, “Bi thương” không hiểu mấy người này lắm… Chắc là miếu nhỏ gió yêu tà lớn… Nghe nói ở vài địa khu, hai lộ tuyến đều là kẻ thù truyền kiếp.
Rất có thể vì Quạ Đen qua lại với thần thánh nên bị người mình tổn hại, vậy nên mới dứt khoát chạy một hơi, tha hương xứ xa. Cho nên hắn mai danh ẩn tính, cũng không liên lạc cùng “thánh địa”.
Quý ngài “Bi thương” thầm like cho mình: Suy nghĩ này đáng tin!
Bảo sao Quạ Đen không muốn vào địa bàn “thánh địa”, cũng không coi trọng đất đai phân cho mồi lửa cấp 1. Một “Vu Sư” nếu như thật sự là “Cực lạc” thì hắn có thể tự mở bếp, lập một “thánh địa” khác!
Dù có nói thế nào thì giao hảo với tai to mặt lớn cũng tuyệt đối không có hại chỗ nào cả. “Bi thương” trộm liếc nhìn Honey bình chân như vại, cảm thấy mình lại học được rồi: Vẫn là đội trưởng mình, xem ra cũng đã nhìn ra rồi, chỉ là vờ như không biết, lúc thích hợp thì đưa tay ra cứu giúp.
Cho dù là đối với người của mồi lửa thần bí mà nói, uy hiếp một ma cà rồng lái xe đưa bọn họ tới trung tâm thành phố cũng là một trải nghiệm trước nay chưa từng có.
Nhất là khi ngồi chính giữa đống huyết tương.
Thời điểm nghe thấy tiếng người nói ngoài xe dần vang lên huyên náo, con tim của Liszt sắp nhảy ra ngoài. Là “Cực lạc” cấp 1 thiếu khuyết cách tự bảo vệ mình, cậu ta vô thức túm lấy góc áo của ông anh “Bi thương”.
“Bi thương” vỗ cậu như an ủi, tỏ ý mình đi xem thử nhóm Hoa Nhài.
Gabriel thì khỏi nói, cô bé Hoa Nhài chẳng buồn ngẩng đầu, lo tập trung nhìn bàn tay ba hồi sáng ba hồi tắt của mình như đang ôn lại xem mới nãy mình đánh “Xét xử” như thế nào, ngay cả tóc vàng bộp chộp cũng khá bình tĩnh.
“Có thể thấy đối với người ta, chuyện này cũng thường lắm rồi.” “Bi thương” lần nữa khẳng định suy nghĩ của mình.
Đương nhiên bọn Tấn Mãnh Long có cái gì mà phải hoảng chứ… Cũng có phải lần đầu ngồi xe rêu rao khắp thành phố đâu, hơn nữa tù binh ma cà rồng này còn lái xe khá vững, êm hơn nhiều so với “thần xe hang chuột” sờ vào vô lăng là phát khùng.
Còn về chuyện Quạ Đen ngồi ở ghế phó lái có thể khống chế ma cà rồng không ấy à? Tấn Mãnh Long hoàn toàn không nghĩ tới, đến cả Hoa Nhài còn lờ mờ cảm giác được, miễn là Quạ Đen không lên cơn thì hắn chính là “quý ngài” cao thâm khó dò, không gì không làm được.
“Tội phạm bắt cóc” Quạ Đen ngồi ở ghế phó lái thấp giọng ho khan mấy tiếng, lúc ở trên thuyền nước hắn bị lạnh. Giờ hắn đang vọc di động của quý ngài tài xế với tâm tình phức tạp.
Hắn đã thấy máy tính trong phòng tiểu thư Sophia - người đầu chuột, hẳn nhiên là ma cà rồng trên mặt đất cũng sống cuộc sống tin tức hóa.
Cầm món đồ nhỏ bé này, Quạ Đen hiếm thấy lộ ra chỗ nghi hoặc.
Nhìn vào hàm lượng kỹ thuật, di động ma cà rồng sử dụng cũng từa tựa với loại mà hắn quen dùng, chỉ là thân thiện với người dùng hơn: Thao tác ngu hơn.
Quạ Đen biết mình có ký ức về một thế giới khác, tạm thời không liên kết với hiện thực được.
Vậy thì có thể thật sự có một thế giới khác: Cũng chính là cái gọi là “thế giới song song”, mà cũng có thể là “rất lâu về trước” của thế giới này.
Có lẽ là những ký ức không nhớ nổi đang gõ vào tiềm thức của Quạ Đen, trực giác của hắn nói là cái sau. Nhưng nếu là cái sau thì sự phát triển của khoa học kỹ thuật ở đây lại không thể nói thông được… Những điều tưởng tượng trong tiểu thuyết khoa học viễn tưởng đều không thành sự thật, cái điện thoại này vẫn cứ đơn giản tự nhiên như thế. So ra thì con xe rách của người đầu heo còn có hàm lượng khoa học kỹ thuật cao hơn chút.
Lẽ nào ma cà rồng toàn dân văn nghệ, hay là dây gân nối không thông?
Còn nữa, tại sao ở xã hội con người lại không tìm thấy sản phẩm điện tử nào hết?
Rõ ràng trong dịch trạm có điện, thậm chí đằng sau quầy bar của Zoey còn có cả máy làm nước đá.
Để tiện liên lạc, cụ Honey cho hắn một món tạo vật của Thợ Thủ Công rất quý giá… có nói sao thì phí điện thoại cũng đâu thể nào đắt hơn tạo vật của Thợ Thủ Công tay nghề thuần thủ công chứ nhỉ?
Trong thơ ca của lão trưởng dịch trạm chưa từng nhắc tới mặt này.
Quạ Đen không thể chủ động hỏi, là vì từ lúc vào dịch trạm, hắn đã quyết định tạo hình tượng “cao thâm khó dò”, mấy ngày nay nghe ngóng tin tức cũng chủ yếu là nói bóng nói gió. May mà tiểu đội Honey có một ông anh nhiệt tình tốt bụng, từ chuyện lớn tới chuyện bé, chuyện nào cũng dặn dò, đỡ cho hắn khỏi phải hỏi mấy câu phổ thông thường nhật quá lại hỏng mất hình tượng.
Lúc này, Langdon đã đổ mồ hôi lạnh, chiếc xe chạy êm vào khu trung tâm thành phố Ánh Sao Sáng: Quanh phòng hòa nhạc trung tâm gần đó, phía trước không biết đã xảy ra chuyện gì mà có xe cảnh sát chặn đường kiểm tra, hơi kẹt lại, hai bên bờ sông Titan đều dựng rào chắn.
Lúc Langdon chậm rãi chạy theo dòng xe, gã không nhịn được liếc con dã quái cạnh mình.
Dọc đường, “dã quái” không nói gì với gã hết, chỉ yên lặng nghịch di động của gã. Lúc này ma cà rồng mới phát hiện đó là một thiếu niên gầy gò, cổ tay lộ cả gân cốt cứ như vừa chạm vào là có thể bẻ gãy. Ở khoảng cách này, ma cà rồng có thể nghe thấy tiếng máu chảy trong động mạch cổ bên dưới làn da.
Nỗi sợ ngập đầu dần phai nhạt theo thời gian, Langdon gần như cảm thấy hơi kinh ngạc, gã không biết sao mình lại nghe lời tới vậy.
Cho dù là dã quái biết đánh người…
Ma cà rồng nuốt nước bọt, đoạn liếc nhìn xe cảnh sát cách đấy không xa.