Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tại Hongkong, Tsim Sha Tsui
“Rốt cuộc là có ai biết hôm nay tên tiểu quỷ kia có muốn họp hay không vậy?” Đợi lâu không thấy nhân vật chính đến, “Hỏa kỳ lân” Vũ Bộ Vân luôn không có tính nhẫn nại, nhịn không được bốc hỏa. Mà tên “tiểu quỷ” hắn nói chính là “Kỳ Lân Vương” Đằng Tuấn, chủ tử của Tường Hòa Hội Quán mà hơn một năm trước mới xuất hiện.
“Đúng vậy, hắn đã muộn một giờ rồi.” “Thổ kỳ lân” Phương Đằng sắc mặt cũng khó coi không kém.
“Kỳ quái, Đằng Tuấn rất ít khi đến muộn, hôm nay làm sao vậy?” “Kim kỳ lân” Đinh Dực đang ngồi trước một cái bàn tròn lớn trong chính sảnh Tường Hòa Hội Quán, khó hiểu hỏi.
Đây là kim, mộc, thủy, hỏa, thổ Ngũ Hành Kỳ Lân hội nghị theo lệ thường. Mỗi chiều thứ hai, họ đều tụ cùng một chỗ để thảo luận về hiện trạng và mục tiêu đạt thành của Ngũ đại gia tộc.
Từ sau khi Đằng Tuấn xuất hiện, hội nghị này càng thêm náo nhiệt. Cái gọi là náo nhiệt, đơn giản là sáu nam nhân trong lúc đó giương thương múa kiếm mà tạo thành loại tình huống náo nhiệt này. Nguyên nhân chủ yếu là vì vị “Kỳ Lân Vương” nửa đường đi ra này cư nhiên so với Ngũ Hành Kỳ Lân, bất luận kẻ nào, đều trẻ tuổi hơn, vậy mà hắn muốn lấy kinh nghiệm hai mươi tuổi của mình thống lĩnh năm nam nhân lớn tuổi hơn hắn, đương nhiên sẽ khiến cho tình hình phản ngược lại xuất hiện, nhất là tính nóng nảy của Vũ Bộ Vân. Hắn cùng Đằng Tuấn trong lúc đó giương cung bạt kiếm, thường xuyên đấu khẩu. Hai người này tuổi không sai biệt nhiều, giống như là có cừu địch từ đời trước, vừa thấy mặt liền ầm ĩ. Đằng Tuấn lời nói lạnh nhạt cùng chanh chua, khiêu khích, không những không đem hỏa bạo của Vũ Bộ Vân dập đi, ngược lại còn cổ vũ thêm, bởi vậy, mỗi khi thấy mặt nhau là một bên liền kích phong đốt lửa, bên kia lại nổi trận lôi đình, tạo nên sóng ngầm mãnh liệt.
Bất quá, trải qua bao nhiêu chuyện, bọn họ cũng không thể không thừa nhận hắn tuổi trẻ mà thành thạo, năng lực tương xứng với danh “Kỳ Lân Vương”. Hơn nữa, Ngũ Hành Kỳ Lân sau khi kết hôn cũng được khơi thông hơn, cơn tức tự nhiên cũng giảm bớt. Đó đều là do có ái thê ôn nhu an ủi, thế nào còn có thời gian tìm Đằng Tuấn tranh cãi. Cũng vì vậy mà nhóm Kỳ lân với Đằng Tuấn thời gian gặp mặt cũng ít đi, chủ yếu là gặp gỡ do công sự, đôi khi cả ngày cũng không thấy được thân ảnh của hắn.
Lần hội nghị này đã bị hoãn lại gần hai tháng sau mới quyết định mời họp, nói cách khác, Ngũ Hành Kỳ Lân đã có hai tháng không cùng Kỳ Lân Vương đối mặt. Ngay tại thời điểm mọi người đều đã đến đông đủ, tên tiểu quỷ kia lại đùa giỡn, “chơi bài chậm chạp” chưa hiện thân…
“Thật là! Hắn rốt cuộc là đang làm cái trò gì? Người an nhàng như hắn lại luôn không thấy bóng dáng, nói là do có công sự thì không phải là nói quá sao.” Phương Đằng cũng bị chọc mao. Theo lý thuyết, các xí nghiệp của Tường Hòa Hội Quán đã có “Ngũ Hành Kỳ Lân” bọn họ đảm trách, Đằng Tuấn chỉ cần ngồi một bên cũng đủ hưởng phúc, có chuyện gì cần hắn hối hả?
“Cũng không biết có phải hắn là người quái gở hay không nữa. Hắn vẫn thường như vậy, thật không hiểu hắn đang làm gì, đúng là kỳ quái, thần bí…” Vũ Bộ Vân lẩm bẩm.
“Uy, các ngươi có phát hiện hay không, hắn đối với chúng ta hết thảy đều rõ như lòng bàn tay, nhưng chúng ta đối với hắn lại giống như không hiểu biết gì cả.” Giang Trừng luôn không thích nhiều lời, đang đánh bàn phím máy tính, đột nhiên hỏi.
Những người khác trong lòng chấn động, không dự đoán được Giang Trừng lại hỏi vấn đề này.
Trước khi Đằng Tuấn xuất hiện, Ngũ Hành Kỳ Lân cũng không biết được trên Ngũ đại gia tộc còn có một tên chủ tử họ Đằng đứng đầu, càng không biết thủ lĩnh chân chính của Tường Hòa Hội Quán lại là người kế thừa “Kỳ Lân Vương”, bởi vì, trong hội quán, một thời gian dài đến nay vẫn không thấy Kỳ Lân Vương.
Nhờ có sự kiện liên quan lần trước nên bọn họ mới biết được quan hệ của Đằng gia và Tường Hòa Hội Quán, đồng thời cũng biết được sự tồn tại của Đằng Tuấn. Nguyên lai thế hệ Kỳ Lân Vương trước kia khi hơn hai mươi tuổi thì bỗng nhiên biến mất, Tường Hòa Hội Quán đã bỏ ra rất nhiều người và thời gian để tìm kiếm khắp nơi nhưng cũng không tìm thấy tăm hơi của phụ thân Đằng Tuấn. Ngay khi mọi người thất vọng nghĩ rằng Đằng gia có thể đã bị diệt thì trong một dịp nhân duyên bảy năm trước, các trưởng lão lại ở nước Mỹ tìm được Đằng Tuấn. Trải qua kiểm chứng từ bệnh viện, rốt cục cũng xác định Đằng Tuấn đúng là hậu nhân duy nhất của Đằng gia.
Vì thế, Đằng Tuấn bị các trưởng lão đưa đến Anh quốc để giáo dục, cũng an bài cho hắn một chương trình học khá gắt gao để chuẩn bị cho tương lai của hắn sau này có thể tiếp nhận Tường Hòa Hội Quán.
Ngày đó Ngũ Hành Kỳ Lân cũng đã được các trưởng lão kể lại chuyện xưa có liên quan tới Đằng Tuấn. Nhưng còn chuyện trước đó thì sao? Chuyện Đằng Tuấn ở Mỹ hết thảy các trưởng lão đều chưa nói qua, Đinh Dực bọn họ cũng đều quên hỏi, bởi vì khi Đằng Tuấn xuất hiện, mọi người bỗng nhiên bận tối mày tối mặt, căn bản không rảnh để nghĩ đến vấn đề này.
Trong nhận thức của Ngũ Hành Kỳ Lân, Đằng Tuấn là người trẻ tuổi nhưng tâm trí trưởng thành sớm, suy nghĩ bình tĩnh, thân thủ xuất chúng, uy phong của hắn có thể khiến người người run sợ, linh hồ chi thông tiệp xuất hiện trước mặt bọn họ, làm việc quả quyết, tinh luyện, thủ đoạn mạnh mẽ, lạt ngoan, cho nên mới có thể trong một năm ngắn ngủi đã chinh phục được tất cả thành viên Hội quán từ trên xuống dưới, cũng làm cho Ngũ Hành Kỳ Lân được mở rộng tầm nhìn, tâm phục khẩu phục.
Trong mắt bọn họ, Đằng Tuấn là một người có hai mặt song song, vừa mang theo tính trẻ con lại vừa giảo hoạt lõi đời.
Mà một năm này Tường Hòa Hội Quán cũng lục tục phát sinh rất nhiều việc, bọn họ không rảnh đi thăm dò Đằng Tuấn, chỉ là ở thời gian này đã dần dần tiếp nhận con người hắn, nhận định hắn có năng lực trở thành chủ nhân bọn họ, thật tâm thừa nhận thân phận “Kỳ Lân Vương” của hắn.
Cho nên, khi Giang Trừng đề cập đến vấn đề này, bốn người còn lại trong lòng đều không hẹn mà cùng sinh ra nghi vấn.
Đằng Tuấn ở thời điểm trước mười bốn tuổi, đến tột cùng là cái dạng gì? Mà trong sáu năm vất vưỡng kia, hắn lại như thế nào vượt qua?
“Thật sự, chúng ta chỉ biết hắn tên gọi Đằng Tuấn, là chủ nhân Tường Hòa Hội Quán. Như thế mà thôi.” Phương Đằng tựa vào bàn bên cạnh, bỗng nhiên cảm thấy không tư vị.
“Các trưởng lão cũng chưa đề cập qua sao? Giang Trừng.” Đinh Dực nghiêng đầu hỏi hắn.
“Không có. Ta nghĩ, bọn họ có lẽ là đang giấu diếm cái gì.” Dù sao các trưởng lão sau khi trải qua điều tra mới xác nhận thân phận Đằng Tuấn, theo lý thì đối với chuyện trước kia của hắn không thể không biết.
“Nhưng là, có chuyện gì mà chúng ta không thể biết?” Vũ Bộ Vân đối với thái độ thần bí của các trưởng lão cảm thấy khinh thường, đám lão gia kia thích nhất thừa nước đục thả câu.
“Không biết, có thể là chuyện Đằng Tuấn trải qua rất phức tạp, bọn họ cũng hy vọng hắn có thể quên đi.” Giang Trừng như vậy giả thiết.
“Thật muốn như thế, vậy càng làm cho người ta tò mò chuyện cũ của hắn.” Lâm Kiếm Hi nói.
“Đúng vậy! Hắn hiện tại tính cách âm hiểm lại cổ quái. Theo lý là đã có một ‘kỳ bồi dưỡng’ phi thường, nói không chừng hắn là ác ma đến nhân gian hại người, đang chuẩn bị nguy hại thế giới; hoặc là hắn đã từng vào bang phái, từng giết người…” Vũ Bộ Vân đoán lung tung cả lên.
“Đủ, Bộ Vân, ngưng ngay trí tưởng tượng phong phú của ngươi đi!” Đinh Dực nghe thấy, thần kinh cảm thấy suy nhược, vội vàng muốn hắn im miệng.
Vũ Bộ Vân với bộ mặt phẫn giận, nhún nhún vai.
“Giang Trừng, ngươi dùng máy tính tra ra hắn đi!” Phương Đằng vỗ vỗ Giang lưng Trừng, hưng trí cao ngạo.
“Các ngươi cũng không phải không biết, Đằng Tuấn về phương diện máy tính là cao thủ đứng đầu, hắn đã sớm đem tất cả tư liệu chính mình sửa lại đơn giản, chặn chỗ hiểm yếu, trừ bỏ tư liệu cơ bản, cái gì đều không có.” Giang Trừng tay nhấc mắt kính trên mũi, thở dài một hơi.
“Nguyên lai ngươi đã thử qua.” Đinh Dực kinh ngạc nhìn hắn một cái.
“Uhm, không có thu hoạch. Xem ra hỏi các trưởng lão có vẻ mau hơn.” Giang Trừng rất ít khi gặp được đối thủ.
“Thối! Các lão gia này với hắn là cá mè một lứa, chỉ cần hắn trừng mắt, bọn họ đều trở thành câm điếc, lại trừng mắt thêm lần nữa thì cái không nên nói trong lời nói cũng nói ra hết, khó trách hắn trong thời gian ngắn vậy lại đối với chuyện của chúng ta rõ như lòng bàn tay, khẳng định là các trưởng lão đem chúng ta bán đứng.” Vũ Bộ Vân bất bình nhất chính là điểm này, Ngũ Hành Kỳ Lân bọn họ chỉ cần động một ngón tay đều không thoát khỏi pháp nhãn của Đằng Tuấn, ngược lại bọn họ đối với hành tung của hắn lại hoàn toàn không nắm được. Chuyện này chỉ sợ đều là do các trưởng lão đối với Đằng gia một mực “tử trung” (đến chết vẫn trung thành) mà ra.
“Đúng vậy! Mỗi lần hắn nói xuất ngoại liền xuất ngoại, có khi nào thông báo qua chúng ta?” Lâm Kiếm Hi lạnh lùng “hừ” vài tiếng.
“Ta nghĩ, có thể là do chúng ta thay hắn xử lý chuyện xí nghiệp Ngũ đại gia tộc tốt quá, thế nên hắn không có việc gì làm.” Phương Đằng hai tay khoanh trước ngực, một câu đánh trúng khúc mắc mọi người.
“Ngươi là nói, hắn rất nhàn?” Vũ Bộ Vân xoay mình cảm thấy khó chịu, cứ nghĩ đến việc hắn ngay cả việc cùng ăn bữa tối với vợ yêu cũng không có thời gian thì tiểu tử họ Đằng đáng chết kia cư nhiên lại chiếm được cả ngày thảnh thơi.
“Chẳng lẽ không đúng?” Phương Đằng nhướng mi hỏi.
Bốn người kia liền nhất trí gật đầu xác thực. Quả thật là hơn một năm nay đã quá tiện nghi cho tiểu tử kia. Tuy nói “Đạo tặc không thao qua” (câu này ta cũng ko hiểu rõ lắm), đều có thủ hạ chuẩn bị, nhưng bản thân lão đại đi tiêu dao cũng không vì thuộc hạ bọn họ công lao vất vả mà thông báo một tiếng, luôn làm cho người khác chán ghét.
“Nếu hắn rất nhàn, ta có một đề nghị có thể làm cho hắn chết bất đắc kỳ tử…” Phương Đằng trong mắt hiện lên một tia cười quỷ dị.
“Nói nghe một chút đi” Vũ Bộ Vân cùng Lâm Kiếm Hi lập tức tiến đến, biểu tình hứng thú.
“Không bằng, Ngũ Hành Kỳ Lân chúng ta cùng đi du ngoạn, đem toàn bộ chuyện xí nghiệp vứt hết lại cho tên tiểu tử kia.” Đây là báo thù! Ai cũng biết tuần trăng mật của Phương Đằng là bị mất trong tay Đằng Tuấn.
“Thú vị!” Vũ Bộ Vân là người đầu tiên kêu lên.
“Đúng vậy! Chúng ta vẫn thay hắn trông giữ xí nghiệp Ngũ đại gia tộc, hắn từ sau khi xuất hiện vẫn luôn giữ thái độ lạnh lùng, chỉ biết khoanh tay đứng nhìn, giống như chúng ta là nô tài, trời sinh thay hắn bán mạng.” Lâm Kiếm Hi cũng bất bình.
“Các ngươi… Như vậy rất…” Đinh Dực cảm thấy không ổn, đang định nói gì thì đã bị bốn người kia xem thường, trừng mắt hắn.
“Hiểu Tịnh nhất định cũng rất muốn cùng ngươi đi xuất ngoại một thời gian, Đinh Dực.” Phương Đằng đưa ra pháp bảo, lấy người vợ Du Hiểu Tịnh ra trị Đinh Dực.
“Ách…” Đinh Dực không lời nào để nói, hắn cũng hiểu được, Hiểu Tịnh chờ hắn nghỉ ngơi đã sắp không còn kiên nhẫn để chờ nữa rồi.
“Quyết định như vậy đi! Giang Trừng, ngươi cũng mang theo Phương phu nhân đi chơi đi!” Lâm Kiếm Hi đến bên cạnh Giang Trừng, vỗ vai hắn.
Giang Trừng đẩy mắt kính, từ chối cho ý kiến.
“Nếu muốn du ngoạn, 5 người chúng ta mang theo vợ đi đến một địa phương nào đó nghỉ phép đi!” Vũ Bộ Vân hưng phấn giống như sự tình kết cục đã định.
“Một mình Đằng Tuấn như thế nào có thể quản hết Ngũ đại xí nghiệp?” Vẫn là Đinh Dực lớn tuổi, luôn lo lắng mọi việc.
“Hắn có ba đầu sáu tay, ngươi quên rồi sao?” Phương Đằng khẽ gắt. Ai biểu người đại tài như hắn đắc tội nhiều người như vậy.
“Đúng vậy! Tên kia có bản lĩnh thông thiên, ngươi cũng không phải không nhìn thấy. Hắn rất kiêu ngạo, lúc này nhất định phải cho hắn biết mùi lợi hại.” Vũ Bộ Vân thường bị Đằng Tuấn sửa trị qua.
“Cho ai biết mùi lợi hại?”
Lại là tên kia, đúng là âm hồn bất tán không tan, Đằng Tuấn không biết từ khi nào đã từ cửa hông chính sảnh đi đến.
Lại tới nữa! Tiểu quỷ này nhất định là “Thuận Phong Nhĩ” (người có tai thính, dù là ở rất xa vẫn có thể nghe thấy), mỗi lần nói sau lưng hắn, hắn liền hiện thân đúng lúc, lại có thể nghe được trọng điểm câu chuyện. Vũ Bộ Vân đảo mắt, vô lực.
“Ngươi đến muộn.” Phương Đằng thông minh chuyển đề tài.
“Không muộn, vừa vặn nghe thấy các ngươi nói đến chuyện trọng điểm.” Đằng Tuấn vẫn một thân bạch sam trường bào, cũng không biết là từ lúc nào đã thành thói quen. Hắn đối với nhận thức của người Đường trang đặc biệt khác hơn, ở Hội quán cơ hồ đều giả dạng thân nho nhã như thế này hiện thân, chỉ có khi ra ngoài, hắn mới thay vào y phục hàng ngày hoặc tây trang, kiểu dáng Âu Tây.
“Cái gì trọng điểm? Chúng ta là đang đàm công sự…” Vũ Bộ Vân ý đồ giả bộ ngơ ngác để lừa hắn.
“Đàm công sự mà nói tới chuyện ra nước ngoài? Còn mang theo vợ?” Biết rõ còn cố hỏi, hắn có đôi khi chính là thích lấy mấy chuyện xấu này để đùa với các vị đại ca.
“Là ngươi muốn chúng ta mở rộng nghiệp vụ hải ngoại.” Lâm Kiếm Hi xen mồm vào nói.
“Đúng vậy, nhưng cũng không muốn mọi người đồng loạt đi ra ngoài, đem tất cả Ngũ đại xí nghiệp đều lưu lại cho ta, dù sao, ta cho dù có bản lĩnh thông thiên cũng vạn lần không bì kịp với các vị.” Hắn đi đến bàn tròn, hai tay đặt trên mặt bàn, tuấn dật trên mặt tất cả đều thể hiện ý trêu đùa.
“Được rồi, đừng náo loạn nữa, mới vừa rồi mọi người chỉ là nói đùa thôi, ngươi đừng để trong lòng.” Đinh Dực lập tức hoà giải.
“Ta cũng vậy, chỉ đùa một chút thôi, hai tháng không thấy, không đấu võ mồm, răng lợi đều cứng cả rồi.” Hắn mỉm cười, nhìn mọi người chung quanh.
“Nguyên lai ngươi thích tìm chúng ta ‘đấu võ mồm’? Muốn rèn giũa răng lợi để biến thành ác ma ma cà rồng…” Vũ Bộ Vân vừa muốn huyên thuyên tiếp, lại thoáng nhìn thấy trên mặt Đằng Tuấn hiện lên một tia âm lãnh.
Kỳ lạ! Chưa từng thấy qua Đằng Tuấn thật sự tức giận, mọi khi hắn đều là bộ dáng thanh thản thích ý, cho dù bị chọc tức thế nào thì nhiều lắm cũng chỉ biểu tình căm tức rét lạnh, chờ cơ hội đánh trả, nhưng hiện tại, hắn vừa mới hơi tái mặt là chuyện gì?
Giang Trừng cùng Đinh Dực vốn cẩn thận, đều không xem nhẹ biểu tình trên mặt Đằng Tuấn biến hóa trong thời gian ngắn đó, tuy chỉ có vài giây nhưng biểu tình đó đều lọt vào mắt bọn họ.
“Ma cà rồng cũng tốt, ác ma cũng thế, nếu có thể làm cho nữ nhân thấy ta bị hù chết thì tốt rồi.” Đằng Tuấn lại khôi phục khuôn mặt tươi cười đạm mạc.
“Vì sao?” Mọi người không rõ liền hỏi.
“Như vậy sẽ không bị các trưởng lão buộc đi gặp một đống danh môn khuê tú!” Hắn ai thán một câu. Hai tháng này, các trưởng lão đối với chuyện an bài thân cận hình như đã trở thành nghiện, các lão nhân kia không có việc gì làm, nhưng làm hắn bực chết được.
“Chuyện đó không phải tốt sao? Xem nhiều mỹ nữ có thể bảo dưỡng ánh mắt.” Vũ Bộ Vân như bỏ thêm đá xuống giếng, lên tiếng trào phúng.
“Chính là bởi vì ưu việt không ít, ta không thể độc hưởng, vì thế ta vừa rồi đã cùng các trưởng lão thương lượng, sau này nếu muốn giới thiệu nữ nhân cho ta đều phải qua các vị ‘tiền bối’ xét duyệt.” Đằng Tuấn liền tiếp lời Vũ Bộ Vân.
“Cái gì?! Chúng ta làm sao xứng đáng làm bình thẩm viên?” Phương Đằng đang chải lại đầu, bất tuân ngẩng mặt lên nói.
“Đúng vậy! Bản thân ngươi nhìn trúng là được rồi.” Lâm Kiếm Hi cũng cảm thấy ngao ngán, tìm cách thoái thoát. Nếu không đoán sai, tên tiểu tử này đang muốn tìm bọn họ gây phiền toái.
“Tiểu đệ tuổi trẻ kiến thức nông cạn, tầm nhìn không sánh kịp với các vị đã kết hôn rồi, đều là những nam nhân thuần thục rồi.” Đằng Tuấn như trước, cười không chút hảo ý.
“Ngươi đến tột cùng là đang tính toán cái gì?” Đinh Dực cũng phát giác hắn tươi cười là có ý đồ gian trá.
“Không có gì, chỉ là ngày sau khi các trưởng lão an bài gặp mặt thân cận gì đó thì làm phiền các vị theo giúp ta tham dự.” Đằng Tuấn nói xong, đem ghế đá ra sau, rồi đi đến chiếc ghế gỗ có hình điêu khắc tượng kỳ lân, ngồi xuống.
“Khảo xét! Nào có loại sự tình này?” Vũ Bộ Vân mi tâm phút chốc thắt lại.
“Hôn nhân đại sự của bản thân ngươi thì tự mình giải quyết đi, đừng có kéo chúng ta vào.” Phương Đằng hướng Đằng Tuấn liếc mắt một cái.
“Đừng khách sáo, ai bảo các ngươi đều cưới được những nữ nhân quyến rũ mỹ lệ, người người đều diễm lệ, hiền thục, dịu dàng hào phóng.” Đằng Tuấn vừa gác chân vừa cười nói.
Loại tâng bốc này quả thật có hiệu quả, Ngũ Hành Kỳ Lân bọn họ xác thực đều cảm thấy việc bản thân lấy được vợ như thế là một điều đáng tự hào. Tuy nhiên, trong lòng vui thì vui nhưng bọn họ cũng không vì thế mà bị che mờ mắt.
“Chúng ta công sự đầy mình, thế nào còn có thể cùng ngươi chọn vợ?” Lâm Kiếm Hi hai tay khoanh trước ngực, ý đồ muốn chống đối.
“Công sự đầy mình mà còn có thời gian đưa vợ đi xuất ngoại?” Một câu hỏi lại làm cho cả bọn kỳ lân á khẩu. Thấy bọn họ không lời nào để nói, Đằng Tuấn vừa lòng gật đầu, lại nói tiếp: “Đêm mai Tường Hòa Hội Quán sẽ mở tiệc chiêu đãi chủ tịch tập đoàn tài chính “Thượng Đế” cùng với nữ nhi ở Phúc Lâu, các vị nhớ phải tới đó!”
“Thượng Đế!” Đinh Dực ngạc nhiên, kia không phải là khách của hắn sao?
“Nghe nói chủ tịch tập đoàn tài chính Thượng Đế sẽ hộ tống nữ nhi đi cùng, các vị trưởng lão nhàm chán kia đã nhìn trúng người ta, Đinh Dực, họ cũng là khách của ngươi, ngươi há có thể dấu mặt sao?”
Đinh Dực vô tội nháy mắt mấy cái.
“Các ngươi nhớ rõ, gần đây có một số khách của các ngươi muốn tới Hongkong, tốt nhất đừng mang nữ quyến đồng hành, nếu không, vất vả không chỉ có một mình ta đâu.” Đằng Tuấn trong giọng nói bao hàm cảnh cáo.
Chuyện này… Này phải tính sao? Bọn Ngũ Hành Kỳ Lân đều nghiêm mặt lại, chỉ có thể nhẫn nhịn nhận nhiệm vụ nhàm chán này, ai bảo là thuộc hạ của hắn, ngạn ngữ không phải có câu: “Quân muốn thần tử, thần không thể không tử.” Huống chi chỉ là đi ăn một bữa cơm, xem nữ nhân mà thôi. Bất quá như vậy cũng không hại gì. Nhóm Ngũ Hành âm thầm suy nghĩ và đưa ra quyết định, đây là lúc nên hướng vị Kỳ Lân Vương này trị một chút, lúc này bọn họ nếu không thể làm cho tiểu tử họ Đằng này nội trong nửa năm kết hôn thì Ngũ Hành Kỳ Lân liền toàn bộ sửa thành họ Đằng.
“Đêm nay rốt cuộc là muốn làm gì? Đến Hongkong không đi dạo phố, đi bồi người ta ăn cơm làm gì?” Một mái tóc mỏng manh một tầng, phía trên còn nhiễm đủ mọi màu sắc, cô gái la hét từ phòng tắm đi ra.
Nàng chính là nữ nhi Tôn Bội Bội của chủ tịch tập đoàn tài chính “Thượng Đế” Tôn Trường Dung.
Một cô gái khác tóc búi sau, trán cao, ăn mặc chỉnh tề đem đến một bộ lễ phục dạ hội đặt trên giường, thản nhiên trả lời: “Là ba ngươi nói, buổi tối hôm nay là chủ nhân Tường Hòa Hội Quán mời khách, ngươi nhất định phải đi, hơn nữa, trên đầu phải làm sạch sẽ đi.”
Tôn Bội Bội trừng mắt cô gái kia, rồi tiến gần đến mép giường, đem kiện lễ phục chính thức kia quăng xuống thảm, tức giận nói: “Mười tám tuổi có thể nào mặc quần áo ra vẻ người lớn như vậy? Ý Khiêm, ngươi chính là thái cổ bản (nói sao làm vậy), ba ta nói một, ngươi cũng không dám nói hai, mấy năm nay nào còn có người trẻ tuổi nghe lời như vậy?”
“Bởi vì ta không phải là nữ nhi của Tôn đổng, ta là thuộc hạ của hắn.” Đào Ý Khiêm xinh đẹp tuyệt mỹ trên mặt không có biểu tình, bất động thanh sắc, lại đem lễ phục nhặt lên. Khí chất của nàng so với Tôn Bội Bội càng giống tiểu thư khuê các hơn, nhưng ánh mắt trong lúc đó lại vừa lãnh đạm vừa có một chút gì đó yếu ớt.
“Hừ! Là ba ta có tật xấu, lại tìm một đứa nhỏ mới mười mấy tuổi về làm thủ hạ, thật không biết hắn muốn làm gì? Biến thái!” Tôn Bội Bội đảo cặp mắt trách cứ, nàng đối với người phụ thân này rất lấy làm khó hiểu.
Nguyên lai, chủ tịch tập đoàn tài chính “Thượng Đế” Tôn Trường Dung mặt ngoài là một Hoa kiều có xí nghiệp lớn ở Mỹ, nhưng trên thực tế cũng nổi danh là đầu đảng hắc đạo, hắn xuất ngoại từ rất sớm, là một hắc đạo nhỏ nhoi ở Mỹ, nhưng không biết do duyên cớ nào, từ sáu, bảy năm trước, hắn liền bắt đầu thu phục một số thiếu niên vào công ty, sau đó dạy bảo, huấn luyện, lập thành một “tinh binh đoàn” nho nhỏ chuyên thay hắn xử lý một số hắc đạo khác, nào là giết người, buôn lậu, tẩy tiền cùng với buôn lậu thuốc phiện, toàn là những hoạt động ám muội.
Đào Ý Khiêm cũng là trong tình huống này mà bị nạp vào, khi nàng mười hai tuổi đã tiến vào tập đoàn tài chính Thượng Đế, nhận được huấn luyện nghiêm khắc lại có sẵn trí năng dẫn dắt, trong vòng sáu năm này, với sự thông minh, linh mẫn, nàng trong đám thiếu niên đó đã trở thành siêu quần xuất chúng, Tôn Trường Dung phi thường coi trọng nàng, đặc biệt điều nàng đến bên người làm việc, cũng là để bảo hộ đứa con gái một thích hiếu động, không kềm chế được của mình.
Chuyến đi Hongkong lần này, nguyên bản là cùng Tường Hòa Hội Quán bàn bạc công sự về chuyện xí nghiệp, không nghĩ tới các trưởng lão của Tường Hòa Hội Quán lại gọi điện tới, nói là Kỳ Lân Vương mời hắn cùng nữ nhi tham dự tiệc tối đêm nay.
Nói đến “Kỳ Lân Vương” Đằng Tuấn, Tôn Trường Dung cũng không dám khinh thường. Tường Hòa Hội Quán này một năm nay thanh thế rất lớn, lấy Hongkong làm cơ sở, bọn họ còn đang hướng ra toàn cầu mở rộng thị trường, kỳ thực Ngũ đại gia tộc do Ngũ Hành Kỳ Lân lĩnh quân, ý đồ công chiếm thị trường nước ngoài, đem toàn bộ thế giới nhét vào bản đồ buôn bán của họ.
Bọn họ có tác phong tích cực lại cường mạnh, tất cả nguyên lai đều nằm ở chủ tử “Kỳ Lân Vương” của họ. Kỳ Lân Vương chỉ trong một năm ngắn ngủi lại có thể nổi danh trên thương giới (giới làm ăn). Hắn làm việc cương mãnh quyết đoán, Tường Hòa Hội Quán có hắn ở phía sau chỉ huy đã nghiễm nhiên trở thành tân bá chủ của cả một khu vực.
Như vậy quả thật là một nhân vật lợi hại, Tôn Trường Dung thật rất muốn gặp hắn một lần. Hơn nữa, hắn lại tra ra các trưởng lão Tường Hòa Hội Quán đang thay Kỳ Lân Vương xem xét đối tượng, trong lòng càng thêm nhảy nhót, nếu có thể cùng hợp tác với Tường Hòa Hội Quán, một tổ chức khổng lồ như vậy, thì sự nghiệp của hắn sẽ càng thêm củng cố.
Vì thế, hắn muốn Đào Ý Khiêm đêm nay đưa Tôn Bội Bội đi dự tiệc, hắn biết nữ nhi hắn nuông chiều thích nhất là làm trái ý hắn, nếu nàng biết đêm nay có ý “thân cận”, đánh chết nàng cũng không tham gia.
“Yến hội đêm nay đối với Tôn đổng là phi thường trọng yếu, ngươi nhất định phải đi.” Đào Ý Khiêm biết Tôn Bội Bội đối với thân thế của nàng rất khinh thường, từ khi bắt đầu trở thành cận vệ của nàng, nàng đã không có sắc thái hoà nhã, Tôn Trường Dung thường xuyên đùa cợt nàng, xem nàng như một món đồ chơi, bản thân không thể có chủ kiến hay tư duy, chẳng qua chỉ giống như một con chó phụng mệnh làm việc… Đối với sự châm chọc, Đào Ý Khiêm cũng không để ý đến, bởi vì nàng sở dĩ bước vào tập đoàn tài chính Thượng Đế hoàn toàn là vì lợi dụng Thượng Đế để làm cho chính mình trở nên mạnh hơn, trở nên có năng lực, có thể tìm tên “ác ma” chết tiệt kia báo thù, chỉ cần có thể đạt tới mục đích, nàng đối với những chuyện khác đều không để ý.
“Thành thật nói cho ta biết, ta vì sao phải đi?” Tôn Bội Bội bĩu môi, một bộ điếu dạng. Nàng từ nhỏ lớn lên ở Mỹ, lại bị nuông chìu quá, thường cùng một số bọn xấu kết giao bằng hữu, cho nên hành vi cùng với vẻ ngoài cơ hồ cũng không khác mấy.
“Đêm nay thủ lĩnh Tường Hòa Hội Quán muốn nhìn ngươi một chút.” Đào Ý Khiêm hàm súc nói.
“Nhìn ta? Shit! Vì sao? Không phải là muốn tuyển vợ chứ?” Tôn Bội Bội cực không văn nhã kêu lên.
Đào Ý Khiêm lấy trầm mặc thay thế trả lời.
“Ta biết mà, ba ta làm sao có cái gì hảo tâm? Vì công sự, hắn ngay cả nữ nhi cũng có thể bán đứng!” Tôn Bội Bội tức giận cầm lấy gối đầu quăng loạn.
“Chỉ là đi ăn một bữa cơm mà thôi, không nhất định là sẽ bị nhìn trúng.” Đào Ý Khiêm lạnh lùng thốt.
Tôn Bội Bội bị lời nói khinh miệt của nàng chọc giận, xông lên trước kéo áo của nàng, miệng trách mắng: “Đừng tưởng rằng ngươi có bộ dạng xinh đẹp thì có tư cách nói vậy. Hừ! Một đứa nhỏ không có người muốn còn dám ở trước mặt ta giương oai. Nói cho ngươi biết, ta không có ngốc mà nghe không ra kế kích tướng của ngươi. Bản đại tiểu thư không đi chính là không đi, ngươi có giỏi thì cứ nói nữa đi, trừ phi ngươi câu được kim quy mang tới cho ta xem.” Tôn Bội Bội mắng nước miếng văng khắp nơi, cầm lấy ví tiền liền lao ngay ra khỏi phòng, trước khi đi còn đóng sập cửa thật mạnh.
Đào Ý Khiêm yên lặng nhìn nàng đi ra ngoài, tâm tình không bị nửa điểm ảnh hưởng. Những năm gần đây nàng đã sớm học được một việc, chính là đừng để cho những chuyện không hề có ý nghĩa làm cho bản thân tiết lộ cảm xúc, như vậy sẽ không dễ bị người khác nhìn thấu, đây là phương pháp hữu dụng nhất bảo hộ chính mình.
Nàng cầm lấy điện thoại trong phòng gọi đến phòng của Tôn Trường Dung, sau khi cuộc gọi được chuyển tới, nàng chỉ đơn giản nói: “Tiểu thư đi ra ngoài.”
“Ngươi như thế nào lại không giữ chân nàng?” Tôn Trường Dung gấp đến độ nhảy dựng lên.
“Có thể dùng sức mạnh sao?” Nàng thản nhiên hỏi, thật muốn sử dụng sức mạnh, Tôn Bội Bội căn bản sẽ không thể rời nàng hai bước, nhưng trong lòng nàng biết rõ Tôn Bội Bội là nữ nhi của lão bản, mà nàng bất quá chỉ là bảo tiêu mà thôi, nào có tư cách động thủ?
Tôn Trường Dung không lên tiếng, hắn biết Đào Ý Khiêm ý tứ, hơn nữa nếu cưỡng bức Bội Bội tham dự, không chừng sẽ làm ra chuyện phiền toái hơn.
“Có muốn ta đi theo nàng không?” Nàng lại hỏi tiếp. Ở Hongkong, long xà sống hỗn tạp, nàng tốt nhất nên ở bên Tôn Bội Bội bảo hộ nàng.
“Đợi chút…” Tôn Trường Dung trầm mặc một lúc lâu, bỗng nhiên nói: “Kêu những người khác bảo hộ Bội Bội, Ý Khiêm, ngươi đêm nay theo giúp ta tham dự bữa tối, hơn nữa phải mặc lễ phục chính thức.”
“Cái gì…” Chẳng lẽ Tôn Trường Dung nghĩ đến chuyện thay mận đổi đào? Nàng giật mình.
“Đêm nay ngươi đảm đương làm nữ nhi của ta. Ý Khiêm, Tường Hòa Hội Quán là con cá lớn, ta không nghĩ bởi vì Bội Bội nháo mà đánh mất thu hoạch.” Tôn Trường Dung dụng tâm kín đáo cười.
“Như vậy được không?” Nàng có loại dự cảm bất an.
“Yên tâm. Nói thực ra, bộ dạng ngươi so với Bội Bội còn xinh đẹp hơn, ta tin tưởng đám nam nhân Tường Hòa Hội Quán kia khẳng định sẽ vô cùng ngạc nhiên. Hơn nữa, về việc diễn trò không phải ngươi luôn rất am hiểu biện pháp hay sao?” Tôn Trường Dung “ha ha” cười to, tựa hồ vì mưu kế chính mình mà cảm thấy vừa lòng.
Nàng không thích lão nam nhân này! Đào Ý Khiêm trong lòng nghĩ ngợi. Tôn Trường Dung là một người kiêu phách không hơn không kém, vì đạt được mục đích, hắn không từ thủ đoạn nào, bất quá, chỉ cần hắn có thể giúp nàng đạt thành mục đích, chuyện này cũng không trọng yếu.
“Nhớ rõ, phải mặc quần áo thích hợp giả làm Bội Bội đi dự tuyển, nửa giờ sau ở đại sảnh dưới lầu chờ ta.” Tôn Trường Dung nói xong liền cúp máy.
Đào Ý Khiêm buông microphone, đi đến trước gương trang điểm, bên trong chiếu ra một cô gái xinh đẹp đội mặt nạ.
Đây là ta sao? Nàng không tự giác vuốt khuôn mặt phấn hồng trắng nõn của mình, quần áo chỉnh tề, làm nổi bật khuôn mặt trái xoan, nàng xinh đẹp giống như búp bê, cẩn thận nhìn ngũ quan không hé ra ý cười trên mặt, nàng cảm thấy chính mình thật già. Tuy rằng nàng mới mười tám tuổi, nhưng tâm tình đã giống như một lão bà.
Từ khi nàng mười hai tuổi, cha mẹ nàng bị chết trong đám hỏa hoạn kia, nàng vì sợ bị Biện lão đại – kẻ địch của phụ thân biết nàng còn sống thế nên đã thoát ra khỏi Đường nhân phố, lưu lạc khắp nơi, mãi đến khi nghe nói Biện lão đại đã bị người ta giết, mới lại nhớ tới ngôi nhà đã thành phế tích, nàng ở phụ cận đó, đi theo một lão bà nhặt mót, cơm không đủ ăn. Đoạn thời gian kia, trong lòng nàng vẫn tồn tại một bóng ma, “Hades” một ác ma với khuôn mặt tươi cười lúc nào cũng xuất hiện trong mộng của nàng, dây dưa làm nàng thống hận khôn nguôi. Nàng không quên lời thề lúc đó, một ngày nào đó, nàng nhất định sẽ ra tay giết hắn, tâm nguyện cùng thống khổ này đã làm nàng sống qua được những năm tháng tối tăm kia.
Sau này, thủ hạ Tôn Trường Dung âm thầm thay hắn thu dụng những thiếu niên không nhà, đã nhận nuôi nàng. Khi nàng biết có thể ở tập đoàn tài chính Thượng Đế tập võ thuật cùng vật lộn, liền không chút do dự gia nhập. Nàng ở tập đoàn tài chính Thượng Đế học được rất nhiều tuyệt chiêu cùng với phương pháp giết người. Nàng đã thay Tôn Trường Dung tiêu diệt rất nhiều đối thủ, làm cho sự nghiệp của hắn thuận buồm xuôi gió.
“Tinh binh đoàn” của tập đoàn tài chính Thượng Đế này so với “Ác ma thiếu niên” của Biện lão đại năm đó thật ra cũng không có gì sai biệt, nàng sau khi gia nhập đã nhận thấy rõ điều này. Chẳng bao lâu sau, chính nàng cũng biến thành “ác ma”, đồng dạng giống Hades làm chuyện người ta chán ghét…
Bất quá, nàng không cần quan tâm, cho dù sau khi chết có bị đày xuống mười tám tầng địa ngục, chỉ cần có thể tự tay giết Hades, nàng cho dù thành “ác ma” cũng không sao cả.
Đúng vậy, chỉ cần tìm được hắn…