Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
9.
Trước mặt tất cả các giáo viên, Khương Nguyệt rơi nước mắt nói:
"Tiểu Huỳnh là em gái em, em không thể nhìn em ấy đi lầm đường..."
Không phải tôi không cố gắng giải thích, thế nhưng không ai tin điều đó cả.
Nhất là sau khi kiểm tra mấy bài thi trước đó, họ phát hiện tôi làm được hết những đề mục kiến thức mới này.
Cuối cùng, tôi bị buộc tội gian lận và kết quả thành tích của tôi bị hủy bỏ.
Khương Nguyệt vẫn là hạng nhất, chuyển vào lớp chọn của trường.
Tôi bị xếp xuống lớp cá biệt.
Mỗi ngày lên lớp, tiếng đám nam sinh ồn ào nghịch ngợm át cả tiếng giáo viên giảng bài.
Càng lố bịch hơn là, trong cuộc thi sáng tác toàn quốc kia, khi tôi nộp tác phẩm dự thi bán kết, bởi vì trên trang cá nhân của một tài khoản mạng nào đó phát hiện tác phẩm tương tự mà quy ra tôi đạo văn, bị huỷ bỏ thành tích.
Khương Nguyệt xếp hạng nhất trong vòng bán kết, tiến thẳng vào chung kết.
Tài khoản mạng đăng tác phẩm kia là tài khoản phụ của chị ta.
"Bài văn đó em viết mấy tháng trước, bởi vì cảm thấy không hài lòng lắm nên đã đăng lên tài khoản phụ."
Đối mặt với ống kính phỏng vấn, nụ cười của chị ta nhẹ nhàng, tràn đầy bất lực:
"Không biết làm thế nào em ấy tìm thấy nó nữa."
"Nhưng mà, mặc kệ ra sao thì em ấy đều là em gái của em. Em sẽ cố gắng thay phần của Tiểu Huỳnh, đạt hạng cao trong vòng chung kết."
Danh tiếng của tôi trở nên khó nghe vô cùng.
Ngay cả đám học sinh dốt trong lớp cá biệt cũng bắt đầu gọi tôi là "con nhỏ đạo văn".
"Đã gian lận còn đạo văn, Khương Nguyệt sao mà quá đi, có một đứa em gái như vậy."
"Là do ghen ghét chứ gì, việc xấu gì cũng dám làm."
Trận chung kết là vòng thi sáng tác tự do, giới hạn thời gian và phải hoàn thành ngay tại hội trường thi.
Khương Nguyệt đoạt chức vô địch, lập tức được lên hot search.
Người trao giải cho chị ta là một thiếu niên tóc nhuộm đỏ, dáng vẻ cà lơ phất phơ tự cao tự đại.
Nghe nói là tiểu thiếu gia con nhà thế lực lớn, tên là Giang Xuyên. Cuộc thi này do nhà hắn tài trợ.
Tôi xem video, Khương Nguyệt đứng trên đài quán quân vẫy chào.
Mẹ tôi đẩy cửa phòng, giọng điệu khó chịu mắng:
"Mau ra ngoài ăn cơm đi — Khương Huỳnh, mày xem cái gì vậy hả! Còn có mặt mũi khóc sao?"
Giơ tay lên sờ, lúc này tôi mới phát hiện mặt mình đã thấm đẫm nước mắt từ bao giờ.
Không biết tại sao, tôi luôn cảm thấy người đứng trên bục nhận thưởng đó, đáng lẽ phải là tôi.