Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
20.
"Em trai này của tôi, là cháu trai duy nhất trong thế hệ này."
"Nó bị người trong nhà nuông chiều đến hư hỏng."
"Rõ ràng ngậm thìa vàng sinh ra nhưng hết lần này tới lần khác bày ra dáng vẻ khinh thường làm bạn với giới hào môn, kiêu ngạo ngang ngược, đúng là làm cho người ta chán ghét."
Cô ấy nhâm nhi một ngụm rượu vang đỏ, cười nói:
"Là chị gái của nó, có phải tôi nên dạy dỗ nó một chút không?"
Tôi nhìn cô ấy, cố gắng tìm kiếm thông tin về Giang Đài Tuyết từ trong ký ức của giấc mơ kia.
Thế nhưng sau cùng chỉ có thể nhớ ra một câu.
"Trong quá trình Giang Xuyên thừa kế nhà họ Giang, chị gái cùng cha khác mẹ của hắn mấy lần cản trở hãm hại, cuối cùng vì tội kinh tế mà bị tống vào tù."
Giang Đài Tuyết nói, nhà họ Giang trước đây chủ yếu kinh doanh công nghiệp. Thế nhưng giờ đây cô ấy muốn tiến vào ngành công nghiệp giải trí.
"Khương Huỳnh lão sư, tôi là độc giả của cô, cũng là một thương nhân."
"Tôi nhờ người tìm cô là để nói với cô về vấn đề bản quyền của Vũ Trụ Choáng Váng và Tiết Khí."
"Tôi nghĩ, chính cô hẳn là cũng rất rõ ràng, tiềm lực của hai IP này của cô lớn bao nhiêu chứ?"
Giang Đài Tuyết vẻ mặt thành khẩn nhìn tôi:
"Giao cho tôi, tôi có thể hứa, nhất định giúp cô tạo ra một đế quốc tác phẩm thuộc về cô."
Tôi im lặng.
Trong đầu nhanh chóng hiện lên rất nhiều ý niệm.
Đây có phải một cái bẫy không?
Là Giang Xuyên thông qua người trong nhà đặt bẫy cho tôi?
Khương Nguyệt có tham gia hay không?
"Tôi còn biết, Giang Xuyên và chị gái Khương Nguyệt của cô hợp tác sáng lập công ty kia, trước mắt đang sử dụng hệ thống quản lý do cô tham gia phát triển thuật toán."
Cô ấy đột nhiên mở miệng:
"Cô một mực tìm bằng chứng, muốn lật đổ bọn họ đúng không?"
"Trong chuyện này, tôi có thể hỗ trợ."
Giang Đài Tuyết quan sát vẻ mặt của tôi, cười cười bổ sung:
"Tôi sẽ chen chân vào công ty của họ."
21.
Tôi đã bán bản quyền cho Giang Đài Tuyết.
Để giúp IP tạo tiếng tăm, cô ấy đã sắp xếp cho tôi một cuộc phỏng vấn sáng tạo, mua cả hot search.
Khương Nguyệt chắc chắn đã nhìn thấy.
Vì thế, chuyện thành tích của tôi trong cuộc thi sáng tác năm đó bị huỷ bỏ cũng theo sau leo nhanh lên hot search.
Còn có bạn học lúc trước ở trường trung học đứng ra, chứng minh tôi trộm bài thi, gian lận trong kỳ thi. Nói nhân phẩm của tôi bại hoại đến cực điểm.
"Có khi hai quyển sách này cũng là đạo văn đó."
"Loại người nhân phẩm bại hoại này còn không biết xấu hổ thổi phồng mình là tiểu thuyết gia thiên tài nữa chứ!"
"Tẩy chay tác phẩm của cô ta!"
Dư luận tiêu cực gây xôn xao lên đến đỉnh điểm.
Phương Gia Ngọc gọi điện thoại cho tôi, kể rằng cậu ấy đã đại chiến với người khác trên mạng ba tiếng đồng hồ, cuối cùng đối phương bị cậu ấy mắng đến mức xoá bình luận.
"Không riêng gì tớ, mà còn là bạn học của cả lớp tớ."
Cậu ấy nói:
"Tớ và tất cả mọi người đều không ngừng spam, chúng tớ đều thích sách của cậu, tin rằng cậu không phải là người như tin đồn nói."
"Tiểu Huỳnh, tớ sẽ vĩnh viễn đứng về phía cậu."
Trái tim tôi, lập tức được lấp đầy bởi sự ấm áp.
"Cậu đừng cãi nhau với người khác nữa."
Tôi nhẹ nhàng nói:
"Dư luận sẽ sớm đảo ngược thôi."
Suy đoán "tác phẩm mới của Khương Huỳnh là do chị gái cô viết thay" gây xôn xao nhất.
Giang Xuyên thừa thắng xông lên, trong một chương trình giải trí nổi tiếng, sắp xếp một giáo sư của đại học Bắc Kinh nghiên cứu về văn học đương đại đến, để bà đọc sách của Khương Nguyệt.
"Khương Nguyệt mười ba tuổi đã viết ra "Năm tháng", bút lực tuy rằng còn non nớt, nhưng đúng thực có điểm
tương tự với văn phong của Tiết Khí."
"Cho nên, không loại trừ khả năng là cùng một tác giả."
Ống kính chiếu đến Khương Nguyệt ở hàng ghế đầu.
Chị ta đúng lúc lộ ra vẻ mặt cười gượng như muốn khóc, khiến cho người ta thương tiếc.
"Thế nhưng, so sánh với "Vũ Trụ Choáng váng", còn có rất nhiều tác phẩm cũ trước đó, tôi càng nghiêng về phía tác giả của ba quyển sách này đều là Khương Huỳnh hơn."
Trong tiếng ồn ào của toàn trường, giọng nói của bà ấy vẫn bình tĩnh như trước:
"Khương Huỳnh là học sinh đại học Bắc Kinh, em ấy từng tham gia khóa học tự chọn của tôi."
"Tôi tận mắt nhìn thấy, trong thời gian ngắn em ấy có thể sáng tác ra tác phẩm tuyệt đẹp cỡ nào."
"Cho nên, nhiều năm trước, phong ba của cuộc thi sáng tác kia nói không chừng còn có sự tình bị ẩn giấu."
Trước khi bắt đầu tạo thế cho hot search, Phương Gia Triều đã đề nghị chúng tôi.
"Tin tức trực tiếp đưa ra rất khó tạo được độ hot lâu dài."
"Cho nên tốt nhất là có thể tạo ra một hồi phong ba."
"Mọi người thích xem drama, chị em tranh đấu, thiên tài ngã xuống khỏi thần đàn, hai cấp đảo ngược —— chúng ta đều phải thỏa mãn bọn họ."
"Khi phát hiện chính mình trách sai cho bên chính nghĩa kia tất nhiên sẽ áy náy, sẽ chuyển hóa thành hận ý đối với thủ phạm."
Anh nói đúng.
Danh tiếng của Khương Nguyệt rơi xuống đáy, thậm chí giá cổ phiếu của công ty cũng bị ảnh hưởng nghiêm trọng.
Khu vực bình luận của tài khoản chị ta trên mạng tràn ngập chửi rủa.
Từ khi sinh ra, chị ta luôn cao cao tại thượng, chưa bao giờ phải chịu đựng những tủi thân như vậy.
Vì thế chị ta đem hết thảy đổ lên đầu Giang Xuyên.
Bọn họ cãi nhau một trận, náo loạn đến mức suýt nữa chia tay.
Mà tôi bởi vì thức đêm lâu ngày dẫn đến mất ngủ, bị Phương Gia Ngọc đến Bắc Kinh ép đi khám bác sĩ.
Thật sự không nghĩ tới sẽ gặp Giang Xuyên ở đó.
Hắn nhuộm tóc về màu đen, thiếu niên từng kiêu căng ngạo mạn trước mặt tôi nhìn thấy tôi, thế nhưng sửng sốt một chút.
Tôi không để ý tới Giang Xuyên, Phương Gia Ngọc hung hăng trừng mắt nhìn hắn ta một cái, kéo tôi vào tìm bác sĩ.
"Khương Huỳnh."
Hắn mở miệng sau lưng tôi, giọng nói khàn khàn, xen lẫn một sự yếu ớt không biết từ đâu mà đến.
"Có phải là xảy ra sai lầm gì không?"
"Tôi nói với bác sĩ, gần đây tôi luôn nằm mơ, người đoạt quán quân trong mơ là cô, người tôi thích cũng là cô."
"Trong mơ căn bản không có Khương Nguyệt."
Nực cười quá.
Khi tôi đã hoàn toàn thoát khỏi cốt truyện ban đầu và mạnh mẽ đi theo con đường riêng của mình thì hào quang nữ chính của Khương Nguyệt cũng dần dần phai nhạt.
Đầu tiên là Chu Hoài, sau đó là Giang Xuyên.
Thậm chí tối qua, ngay cả mẹ tôi cũng gọi điện thoại, khóc lóc xin lỗi tôi.
Tuy nhiên, có ích gì đâu?
Những gì tôi muốn chưa bao giờ là một lời thú tội muộn màng sau khi họ gây ra vô số tổn thương cho tôi.
Tôi chỉ cảm thấy mệt mỏi.