Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Vẫn chưa xử trí bọn họ, hiện tại mọi người đều vô cùng kiêng kị việc này, không biết Bạch công tử tính xử trí như thế nào.”
Sắc mặt Trang Thư Tình nhàn nhạt, “Lúc trước hắn có nói với con về chuyện này, con cũng nói, việc này, con mặc kệ, bọn họ sống hay chết cũng không có quan hệ gì đến con, luật pháp Đại Chu luận tội bọn họ như thế nào thì bọ họ phải chịu như thế.”
Tội phản quốc, tru di cửu tộc, lời này của trang Thư Tình tương đương phán đinh tội chết cho bon ho.
Vậy Trang gia…
“Trang gia không có việc gì, bọn họ không nên chịu liên lụy với hắn.”
Đổng lão gia tử gật đầu, “Ta đã biết, Trang gia bên kia mọi người không cần lo lắng, chỉ cần bọn họ làm bổn phận bọn họ nên làm, chuyện sẽ không kéo lên người bọn họ.”
Thấy tinh thần của Trang Thư Tình không tốt, ba ngời cũng không lưu lại lâu, thay vì nói mấy lời khiến nàng hao tâm tổn sức, còn không bằng để nàng nghỉ ngơi cho tốt.
Trang Thư Tình thật sự mệt mỏi, người vừa đi, nàng liền ngủ mất.
Bạch Chiêm đi vào, thấy ánh mắt của nàng hơi trầm, cố gắng nén không lay người tỉnh dậy, sau khi xác nhận nàng thật sự chỉ đang ngủ, hắn liền đi đến bện giường trông chừng.
Vừa ngủ, sau khi tỉnh lại đã là hai canh giờ sau.
Tuy rằng khi mở mắt ra được nhìn thấy người mình thích đầu tiên nàng sẽ cảm thấy vô cùng vui vẻ, nhưng khi nhìn thấy trong mắt hắn tràn đầy lo lắng cũng khẩn trưởng, nàng liền không vui vẻ nổi.
“Trong khoảng thời gian này vẫn không ngủ được sao?”
Bạch Chiêm ngồi trên giường, ôm người vào trong lòng, thanh âm trầm thấp, “Không sao, ta không mệt, chỉ ngồi một lát thôi.”
“Ngồi một lát cũng không thể thay cho việc ngủ.” Trang Thư Tình có chút sốt ruột, nhưng nàng không động đậy được, không an ủi được nam nhân này, chỉ có thể giúp tâm trí hắn thả lỏng, nói cho hắn biết tình huống hiện tại của nàng, “Phúc Nguyên đại sư cũng nói, ta chỉ cần tỉnh lại thì mỗi ngày sẽ tốt lên, sẽ không bị mất đi tri giác giống như lúc trước, chàng yên tâm ngủ một lát được hay không?”
Bạch Chiêm nhắm mắt lại, tựa đầu vai nàng, “Phúc Nguyên nói nàng đến từ một thế giới khác.”
Trang Thư Tình cũng không nghĩ là Phúc Nguyên không biết, nếu không biết, hắn sẽ không thể hướng dẫn nàng trở về.
“Ừm, muốn biết thế giới kia như thế nào không?”
“Muốn.”
Thế giới kia sao? Trang Thư tình có chút đăm chiêu, không biết hiện tại viện trưởng như thế nào.
“So với nơi này, thế giới kia vô cùng phát triển, lộ trình từ Hội Nguyên Phủ đến kinh đô, cho dù chàng có kiên trì ngày đêm thì muốn đến kinh thành cũng phải mất bốn ngày, nhưng chút lộ trình này ở thế giới kia mà nói, ngồi máy bay thì chỉ cần một canh giờ, máy bay chính là một phương tiện giao thông vô cùng tiến bộ, có thể chở người bay trên bầu trời…”
Ngữ khí của Trang Thư Tình rất chậm, thanh âm có vẻ trầm thấp hơn trước, nàng nói về sự vật ở thế giới kia, nói về chuyện nàng học y, những chuyện nàng trải qua khi làm bác sĩ. Nàng biết người đang ôm nàng đã ngủ, nhưng cho dù hắn ngủ, lực tay ôm nàng vẫn không thả lỏng.
Nàng không ngừng nói, trong lúc nhất thời không thể nghĩ được muốn nói gì tiếp theo thì sẽ lặp lai những điều nàng đã nói qua, thanh âm khàn khàn, yết hầu đã đau, nhưng nàng vẫn không dừng.
Tối rồi, bóng đêm phủ kín mọi nơi, ánh trăng đã tỏa sáng.
Không có đèn, cũng không người nào dám đến quấy rầy.
Thanh âm Trang Thư Tình cơ hồ đã khàn đến không thể nghe thấy, nhưng nàng vẫn nói.
Mãi cho đến khi Bạch Chiêm tỉnh lại.
Không nói hai lời liền buông người xuống đi rót nước, nước đã lạnh.
Âm thanh của hắn lạnh lẽo vang lên: “Nước.”
Mọi người đều đã có chuẩn bị, Bảo Châu lập tức tiến vào.
Bạch Chiêm thử xem độ ấm trong nước, cảm thấy đã thích hợp mới ôm lấy Trang Thư Tình đưa cho nàng uống. Sau khi đã uống xong, hắn mới hỏi, “Còn muốn uống nữa không?”
Trang Thư Tình trừng mắt nhìn.
Bạch Chiêm hiểu ý, lại đứng dây ró một chén.
“Đủ rồi.”
Thanh âm khàn khàn cực kì khó nghe, nhưng với Bạch Chiêm đay cũng là thiên âm, hắn cũng không nói nàng làm sai, càng không trách cứ, chỉ nói, “Đừng nói chuyện nữa, Bảo Châu.”
“Vâng, nô tì ở đay.”
“Làm chút đồ nhuận giọng.”
“Vâng.”
Thuốc bổ ở Bạch phủ không hề thiếu, lúc trước Trang tiểu thư đột nhiên bị bệnh, hoàng thượng cơ hồ sai người mang cả kho thuốc chuyển đến.
Cổ họng khó chịu, cơ thể lại không thể động, Trang Thư Tình rầm rì hai tiếng, Bạch Chiêm nghe thấy bụng nàng đang đánh trống.
Trong mắt hắn nổi lên ý cười, “Lập tức sẽ đưa tới.”
Uống thuốc xong, lại lấp đầy bụng, lúc này Trang Thư Tình mới nói về đề tài kia, “Ta sẽ không ly khai nơi này nữa, mỗi khi chàng tỉnh dậy ta vẫn luôn ở bên cạnh.”
Bạch Chiêm nhẹ giọng ‘Ừm’ một tiếng, coi như tin nàng lần này.
Nhưng hắn biết, Trang Thư Tình cũng biết, cơ thể không thể lập tức tốt lên.
Nhưng vẫn chuyển biến mỗi ngày.
Một tuần trôi qua, Trang Thư Tình rốt cuộc có thể xuống giường đi vài bước.
Tâm tình Bạch Chiêm vô cùng tốt, khó có khi đáp ứng Ôn Đức sẽ dẫn người vào cung, tính ra hắn cũng đã hơn mười ngày chưa ra phủ.
Vị đại sư Phúc Nguyên đã biến mất vài ngày lúc này lại xuất hiện trước mặt Trang Thư Tình, nàng tuyệt không ngoài ý muốn, thậm chí còn vẫn đang chờ hắn.
“Trang thí chủ có khỏe hơn không?”
“Đã tốt lắm, vẫn là ta phải cảm ơn đại sư mới đúng, bằng không sợ là ta không thể trở về.”
“Vậy thì không cần, Trang thí chủ không phải người thường, chấp niệm của Bạch công tử vô cùng sâu, không có bần tăng, nhiều nhất chỉ thêm chút khó khăn thôi, chứ kết quả vẫn sẽ giống như cũ.”
Trang Thư Tình cũng không nói tiếp về đề tài này, vẫy tay ra hiệu cho đám người Bảo Châu rời đi.
Phúc Nguyên thấy thế nở nụ cười, ngẩng đầu nhìn về bầu trời, bầu trời hôm nay vô cùng quang đãng sáng sủa, “Tiền duyên của Trang thí chủ đã đứt, lại không thể trở về nơi đó, ngài có cảm thấy lưu luyến hay không?”
“Lưu luyến đương nhiên là có, nhưng mà mong muốn được trở về lớn hơn nhiều, cái thế giới kia không có ta, có lẽ sẽ có một số ít người thương tâm khổ sở, rơi lệ vì ta, nhưng nỗi buồn trôi qua bọn họ vẫn có thể sống tốt, trước khi trở về ta đã chuẩn bị tốt mọi thứ, trong lòng cũng cảm thấy an tâm, sau khi rời khỏi chỉ có thắc thỏm chứ không quá lo lắng, nhưng ở đây, ta không thể rời đi, Thư Hàn chỉ có một người tỷ tỷ để dựa vào, Tri Tiếu còn rất trẻ, Tri Quỳnh và Giai Oánh y thuật của hai người chỉ mới nhập môn, còn có cả Chỉ Cố.
Không biết tiêu chuẩn nhìn người của hắn như thế nào lại có thể để ý ta, nguyện ý để ta đi cùng hắn những ngày mãi mãi về sau, nếu ta biến mất, không nhất định hắn có thể gặp được một người khác, cho dù hắn có cường đại như thế nào đi chăng nữa thì cũng chỉ mới hai mươi, cuộc đời dài như vậy lại chỏ có một mình hắn cô đơn vượt qua. Sao ta có thể để hắn như vậy được, một bên có thể bỏ xuống, một bên cho dù bỏ xuống trong lòng sẽ vô cùng luyến tiếc. Lựa chọn như thế nào cũng không cần phải nghĩ nhiều, vạn hạnh, cuối cùng ta cũng được như nguyện, cho dù khổ sở thì có sao, ta cảm thấy đáng giá là được.”
Trang Thư Tình cười cười, “Kỳ thật ta cảm thấy rất vui vẻ khi có thể trở về thế giới này, lúc trước quá đột ngột, chuyện gì cũng chưa kịp an bày, lúc ở đó luôn luôn lo lắng mọi người và bọn nhỏ có bị khi dễ hay không, có sống tốt không. Trở về một chuyến cũng tốt, coi như giải tỏa lo lắng trong lòng ta.”
“A di đà phật, là bần tăng xem nhẹ Trang thí chủ.”
“Vinh hạnh khi được đại sư để vào mắt.” Trang Thư Tình nhìn về phía đối phương, “Đại sư còn có gì muốn hỏi hay không?”
“Bần tăng không muốn hỏi, chỉ có lời muốn nói.”
”Đại sư mời nói.”
Phúc Nguyên niệm một đoạn phật hiệu, nói: “Trang thí chủ là ngôi sao từ một thế giới khác lưu lạc đến đây, theo lý mà nói, nếu đến thế giới này tiểu thư sẽ bị bài xích. Nhưng ngược lại, lúc này bần tăng mới phát hiện, vào thời điểm tiểu thư trở lại, mảnh đất này đã tiếp nhận ngài. Mỗi khi sát tinh xuất hiện đều sẽ khiến cho trời đất rung chuyển, thiên tai, thậm chí là triều đại thay đổi, thiên địa cũng không thể tiếp nhận quá nhiều thứ xảy đến như vậy, cho nên mới mang ngài đến để ức chế sát tinh, rất ngạc nhiên sao?”
Thấy Trang Thư Tình trợn tròn mắt, Phúc Nguyên cười vô cùng hiền lành, “Sự thật là như thế, chắc tiểu thư không biết, những ngày qua tiểu thư hôn mê, sát tinh tỏa sáng sáng vô cùng, nói là ngôi sao sáng nhất trong dải ngân hà cũng không ngoa.”
Trang Thư Tình nỗ lực để bản thân không quá giật mình, “Vì sao đại sư lại muốn nói với ta những thứ này?”
“Đẻ tiểu thư biết được tầm quan trọng của chính mình, cho dù là lúc nào tiểu thư nhất định cũng phải bảo vệ tốt bản thân, tiểu thư tốt, thì hắn mới có thể tốt, không nên tăng lên nghiệp chướng của hắn.” Phúc Nguyên đứng dậy, đi đến bên cạnh đình hóng mát, hòa nhập vào ánh nắng, cả người giống như đang lóe sáng lên, nhất là phần đầu của hắn.”
“Bạch công tử sát khí quấn thân, không hề có một chút phúc khí, Trang thí chủ lại là người có tướng đại phúc, mong rằng Trang thí chủ làm nhiều việc thiện, giảm bới sát khí của Bạch công tử, giúp hắn có thêm phúc thọ, việc này chỉ có Trang thí chủ mới có thể làm được, bần ăng cáo từ.”
Trang Thư Tình uống một ngụm trà, trà đã lạnh bớt, lòng nàng cũng cảm thấy có chút lạnh.
Ý của Phúc Nguyên là sát khí của Chỉ Cố qúa nặng, ảnh hưởng đến dương thọ của chàng ấy sao? Làm việc thiện có thể tăng thêm tuổi thọ?
Cho dù lời này của Phúc Nguyên có bao phần thật trong đó thì nàng nghĩ về sau nàng cũng sẽ làm nhiều việc thiện hơn, nhưng mà tại sao trong lòng vẫn cảm thấy bất an?
Bên ngoài Bạch phủ, Phúc Nguyên chậm rãi bước ra.
“Phúc Nguyên đại sư, công tử nhà ta có vài lời muốn chuyển đến đại sư, công tử nói còn thiếu ngài một nhân tình, ngài tùy thời đều có thể đến đây.”
”Bần tăng nhớ kỹ.”
Phúc Nguyên cúi chào Hướng tả, chuẩn bị ly khai.
Hướng Tả đáp lễ lại, nhìn theo hướng người đi xa.
Trang Thư Tình ngồi trong đình hóng mát thật lâu, cho đến khi Bạch Chiêm xuất hiện trước mặt nàng mới phục hồi lại tinh thần.
“Đã trở lại? Hoàng thượng nói như thế nào?”
“Phụ thân lo lắng cho nàng, luôn hỏi về tình huống của nàng.”
Chỉ hỏi như vậy thôi? Vậy sao lại lâu như thế? Nhưng mà Trang thư Tình cũng không tiếp tục truy vấn, hắn nói nàng như thế nào nàng liền tin như vậy.
“Còn có chuyện của Trang Trạch Lương, ta quyết định trảm hắn.” Bạch Chiêm ngồi xuống bên người nàng, “Bốn người đều trảm.”
“Bốn người?” Trang Thư Tình tính toán, “Lão thái thái mất?”
“Qua bên đó không lâu liền chết.”
Trang Thư Tình muốn hỏi nàng chết như thế nào, bệnh hay là vì cái khác, nhưng trong lòng lại cảm thấy không thoải mái, dứt khoát thu lời.
“Ngã chết, ta đã cho người đi ra xét, là Trang Thư Diệu đẩy.”
“...” Trang Thư Tình quay đầu về phía hắn, “Đẩy? Trang Trạch Lương biết không?”
“Hắn đã biết.”
“Sau đó?”
“Chỉ là đã biết mà thôi.”
Đã biết mà thôi, thật quá đáng sợ, tôn tử đẩy bà nội ngã chết, thân là phụ thân, là một con người, hắn cũng chỉ là đã biết mà thôi.
Trang trạch Lương rốt cuộc là thế nào mới có thể trưởng thành nên bộ dáng như vậy?
Đúng rồi, hắn là do mẫu thân hắn nuôi lớn, lão Trần thị là người nuôi hắn thành như vậy, sau đó con trai của con trai nàng đưa nàng vào đường chết.
Báo ứng.