Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đổng gia đối với người của Trang gia rất khách khí, thái độ bình hòa ngoài dự đoán của mọi người.
Trang Bình Chí tuy rằng không tiếp xúc nhiều với quan lớn, nhưng nắm quyền trong Trang gia nhiều năm hắn cũng vô cùng ổn trọng, có thể thấy được hắn cũng không phải người không có một chút thành ý.
So vài chiêu với Đổng lão gia tử cũng liền hiểu rõ tâm lý Đổng gia, nhất thời liền an lòng.
Cũng đúng, cho dù là Trang gia xuất thân nơi sơn dã hay Đổng mấy năm chìm nổi ở kinh đô thì bất cứ ai cũng mong Thư Tình có thể sống tốt, một mình nàng chống đỡ hai gia tộc, lúc này người có chút đầu óc sẽ ngầm dẫn dắt ân oán của hai nhà, kéo chân sau của nàng.
Trừ phi là Trang Thư Tình ghét một trong hai gia tộc, bằng không quan hệ hòa bình sẽ không thể tiếp tục bảo trì như bề ngoài.
Nhưng mà như vậy thì có sao, hai nhà cũng không có khả năng có thể ở chung với nhau như người thân một nhà, trong lòng Trang Bình Chí có tính toán, Đổng gia có thể tâm bình khí hòa đối đãi với Trang gia đã là kết quả tốt nhất hắn có thể nghĩ đến.
Hai bên nói xong lời khách khí, cho đến khi bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, cung với hai thanh âm nói chuyện.
Một trong số đó, bọn họ vô cùng quen thuộc.
Trang Thư Ngộ đã kích động đứng lên.
Trang Bình Chí liếc mắt nhìn hắn một cái, cũng không trách hắn biểu hiện thất thố, ở Trang gia, Trang Thư Tình đã sớm bị mọt người thần hóa, tất cả tiểu bối ai ai cũng đều vô cùng sùng bái nàng.
Vừa vào chính đường, Đổng Hiểu Linh liền ngoan ngoãn ngậm miệng lại, đây là một điểm của nàng mà Trang Thư Tình rất thích, tiểu cô nương vô cùng hiểu chuyện, khi nào có thể linh động giương oai, khi nào có thể trở thành Đổng tiểu thư dịu dàng nhu thuận, nàng đều phân biệt được rõ ràng.
Trách không được người trong nhà đều thương nàng.
“Tổ bá phụ.” Trang Thư Tình dựa theo quy củ, hành đại lễ với Trang Bình Chí đã lâu không gặp.
Trang Bình Chí cũng không thật để nàng quỳ xuống, lập tức tự mình đỡ nàng lên, “Nghe nói thân thể con còn chưa tốt, những nghi lễ xã giao này cứ miễn đi.”
Nam Châu vã Bảo Châu nhanh chóng tiến lên đỡ người.
Trang Thư Tình lại hành lễ của một vị tiểu bối với hai trưởng bối với đường ca, có tấm gương trước là Trang Bình Trí, những lễ nghi này đều đơn giản rất nhiều.
Bạch Chiêm chỉ hơi khom người một cái, không nói bất kỳ lời nào.
Trang Bình Chí nhìn thái độ này của hắn trong lòng có chút an tâm, nếu thực sự để một vị hoàng tử cúi chào hắn, hắn thực sự là chịu không nổi.
Trang gia thế nhưng cũng có một ngày nhấc lên quan hệ với hoàng gia, nghĩ đến Tình nha đầu xuất thân nơi thôn dã, không biết hai người như thế nào lại có thể gặp gỡ lẫn nhau.
Chủ khách đều đã cùng ngồi xuống, Trang Thư Tình làm một tiểu bối, nàng rất tự nhiên thay đổi đề tài, “Sao tổ bá phụ lại đến kinh đô? Hôm nay ngoài thành nóng như vậy, nếu bị bệnh trên đường thì sao đây?”
“Ở nhà không yên tĩnh, luôn có rất nhiều người tìm lý do đến bái phỏng, con cũng biết Trang gia dòng dõi không cao, ai cũng không thể cự tuyệt được. Lúc trước không có cách nào cũng đành phải tiếp rất nhiều người, có chút thứ không thể không nhận, nhưng gần đầy tình huống lại không thích hợp, ta không đi một chuyến sẽ không an lòng.”
Trang Thư Tình ở thế giới kia ít ngày, trở về lại phải nằm tĩnh dưỡng trên giường bệnh, hơn nữa nàng vốn cũng không có ý tưởng muốn khống chế mọi thứ trong lòng bàn tay, Trang Thư Tình ngẫm lại, quả thật mấy ngày nay nàng đã bỏ bê rất nhiều chuyện.
Bằng tình tình của Chỉ Cố, chỉ cần không phải việc liên quan đến sức khỏe của nàng, sợ là sẽ dẹp hết ra ngoài không thèm để ý.
Nghe vậy Trang Thư Tình liền ngồi thẳng dậy, “Là người hay là chuyện gì?”
“Cả hai.” Vẻ mặt Trang Bình Chí rất nghiêm túc, “Trước kia có rất nhiều người vì muốn cầu vinh, muốn thông qua Trang gia để liên hệ với con, mong có thể có được một con đường làm quan rộng rãi, nhưng những người đến sau này lại không đơn giản như thế nữa, tuy rằng bọn họ cũng muốn cầu vinh, có lẽ là muốn kiếm chút lợi ích, nhưng lại chuyển thành đến nghe ngóng chuyện của con, ngay từ đầu ta chỉ cho rằng bọn họ đổi phương thức khác, nhưng sau lại dần cảm thấy không thích hợp, ai đến đều sẽ hỏi một câu có ý giống nhau, vì vậy ta liền cho người đi hỏi thăm, phát hiện quả thật có người đang nghe ngóng tin tức của con, sau đó ta đến Hội Nguyên Phủ, phát hiện tình huống cũng như thế, vậy nên mới đến đây một chuyến chính miệng nói cho con những chuyện này.”
Trang Thư Tình nhíu mày, người nên thu thập không phải đã được thu thập hết rồi sau? Sao lại còn có người không an phận?
Nghiêng đầu nhìn lại, “Chỉ Cố, chỗ của chàng có nhận được tin tức gì hay không?”
Bạch Chiêm đương nhiên lắc đầu, hắn không rảnh để quan tâm chuyện thiên hạ, với hắn mà nói, những chuyện như vậy cũng không quan trọng bằng việc Hữu Phong tĩnh dưỡng, cho nên đã sớm phân phó xuống, những chuyện không quan trọng thì không được đến quấy rầy hắn, càng không thể nói cho Hữu Phong.
“Trần Nguyên.”
Vẫn một mực đứng ở bên ngoài, không cần người thông báo, Trang Nguyên đã tiến vào nói ra tất cả những thông tin mà hắn biết,:Lúc trước có tin truyền đến, thuộc hạ đã cho người tra xét, là những người bị Trang tiểu thư gỡ xuống nón quan nên ấm ức làm thơ về Trang tiểu thư, nhưng mà bọn họ cũng không làm dậy nổi sóng gió gì, thuộc hạ đã cho người đi coi chừng.”
Bạch Chiêm bất mãn liếc mắt nhìn Trần nguyên, “Xử lý hết.”
”Vâng.”
Chỉ cần là quyết đình của Bạch Chiêm, Trang Thư Tình đều rất ít can thiệp vào, lúc này cũng giống như vậy, nàng không phải sứ giả của chính nghĩa, sẽ không tâm sinh thương hại đối với những người có ý đồ xấu với nàng, cho dù phương thức xử lý có chút thô bạo lạnh lùng.
Chỉ có người tồn tại tâm tư muốn hại người khác sẽ tự mang đến tai ương cho chính mình, không trách ai được cả.
Nhưng mà…
”Đợi một chút.”
Trần Nguyên quay lại nhìn nàng.
Ánh mắt những người khác cũng đều dừng trên người nàng, đều cho rằng nàng sẽ cản lại.
“Chỉ Cố, không phải hoàng thượng buộc chàng quản chuyện triều đình sao? Dùng mấy người này để giết gà dọa khỉ, miễn cho bọn họ cảm thấy Bạch công tử chỉ là hư danh.”
Bạch Chiêm trước giờ luôn nghe lời nàng như thánh chỉ.
Trần Nguyên đồng ý rời đi.
Đúng là khống giống người thường, Trang Bình Chí thầm nghĩ trong lòng, một Trang Thư Tình sát phạt quyết đoán của ngày hôm này, có ai ngờ được đây chính là vị tiểu cô nương mang theo đệ đệ cùng một thân thương tích tìm đến nhờ tộc trưởng Trang gia làm chủ.
Bây giờ nghĩ lại, sự quyết đoán và có chủ kiến ấy đã có thể nhìn thấy được khi đó.
Thật không biết trang Trạch Lương bị thứ gì che mờ mắt.
Nghĩ đến Trang Trạch Lương, Trang Bình Chí không khỏi nghĩ đến tin tức mà hắn nghe được, “Trang Trạch Lương bị phán tội phản quốc?”
“Đâu chỉ có Trang Trạch Lương, ngài có biết chuyện lão thái thái chết hay không?”
Lão thái thái...”Trần thị?”
“Đúng vậy, lão Trần thị, bà ấy bị Trang Thư Diệu đẩy ngã mà chết.”
Sắc mặt Trang Bình Chí đột nhiên thay đổi, làm sao có thể! Chuyện như vậy nếu truyền ra ngoài, Trang gia sao có thể tự nhân bản thân là dòng dõi thư gia? Bọn tiểu bối làm sao có thể sống yên cho được!
”Trang Trạch Lương cũng biết?”
“Biết, nhưng mà cũng chỉ biết mà thôi, trước khi Chỉ Cố mang người đến bắt bọn họ về, Trang Thư Diệu vẫn đang tiêu dao bên ngoài.”
Trang Bình Chí tức giận đến run rẩy, “Súc sinh, súc sinh, cả heo chó cũng không bằng!”
Trang Trạch Dân vội tiến lên giúp phụ thân thuận khí, Trang Thư Tình đứng dậy bắt mạch, xác định là không có gì trở ngại mới nhẹ giọng nói: “Tổ bá phụ phải bảo trọng, ngài tức giận vì người như vậy, không đáng giá.”
Nàng nói ra chuyện này, sở dĩ vì tránh cho người Trang gia nói nàng thấy chết không cứu, lãnh huyết vô tình, tiếng xấu do Trang trạch Lương mang đến, nàng không muốn nhận.
Trang Bình Chí ngẩng đầu nhìn nàng, “Theo luật pháp đại chu, phản quốc là tội tru di cửu tộc, Trang gia...”
”Trang gia sẽ không bị liên lụy, tổ bá phụ yên tâm.”
Mấy người Trang gia lúc này mới thở nhẹ ra một hơi, không cần phải nói, đây chắc chắn cũng là vì có Thư Tình mà bọn họ mới được tránh liên lụy.
“Thư Tình, có thể an bày cho tổ bá phụ gặp mặt hắn một lần hay không?” Dừng một chút, Trang Bình Chí lại bỏ thêm một câu, “Nếu như phiền toái con thì coi như tổ bá phụ chưa nói lời này.”
Trang Thư Tình không chút lo lắng liền gật đầu, “Để con an bày.”