Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trang Thư Tình đứng ở trong gian phòng vừa nhìn vừa giơ móc treo quần áo, đổi vị trí cho xiêm y, cho những xiêm y cùng màu xếp cùng một chỗ, như vậy nhìn tất nhiên sẽ không rối mắt.
”Rõ ràng nơi này có không ít là do ta làm được, hiện nhìn thế nào lại cảm thấy tốt như vậy?” Dệt nương thở dài nói, trước lúc nàng đến trong lòng nàng còn có chút lo lắng, hiện tại lại chỉ cảm thấy giữa người với người thế nào lại có khác biệt lớn như vậy.
Bất quá một tiểu cô nương mười bốn tuổi, thế nào có thể nghĩ được nhưng chuyện mà người khác đều không thể tưởng được như vậy?
”Sợ là khi ngươi khai trương không đến mấy ngày, không ít cửa hàng khác đều sẽ học làm theo ngươi.”
”Không ngại, bọn họ sẽ không thể đem tất cả mọi thứ trong đầu ta đều học hết.”
Dệt nương gật đầu, đúng vậy, Thư Tình nói lời này là đã có tính toán trước.
”Dệt tỷ tỷ, còn có các vị tỷ tỷ khác, kế tiếp sẽ phải vất vả, lại phải tay thay ta đưa ra không ít công sức, nếu làm không tốt sẽ khiến cửa hàng chặt đứt mối buôn bán làm ăn.”
”Có chuyện có thể kiếm bạc, chúng ta đương nhiên dụng tâm, bất quá ngươi từng nói qua hoa văn cũng có thể dùng, nơi này của ta không còn mấy trương...”
”trong khoảng thời gian này ta vẽ không ít, đều để ở nhà, các ngươi cùng ta đi lấy.”
Đem cửa hàng đóng lại, Trang Thư Tình đi theo mấy người cùng nhau lên xe ngựa, không thấy được ở chỗ cách nàng không xa một chiếc xe ngựa ngừng lại, người trong xe ngựa, nàng biết.
Đây không phải Bạch Chiêm từ sau ngày đó bây giờ mới gặp lại sao, tâm tình cũng là không thể một hồi liền bình tĩnh.
Nếu hắn không đi tra về nàng thì theo như biểu hiện của Trang Thư Tình, hắn tuyệt sẽ không nghĩ đến nàng từng có những ngày như vậy.
Ánh mắt nàng yên bình, không có oán hận, không có không cam lòng, giống như căn bản không đem việc đáng thương hại này để ở trong lòng, cũng không biết vì thoát ly cuộc sống như vậy mà phải trả giá đại giới, chính nàng sẽ có cục diện như thế nào?
Nàng thông minh như vậy, lại như thế nào có thể không biết.
Ở điểm này, nàng cùng nương rất giống nhau.
Nương năm đó cũng biết rõ chưa cưới mà sinh con sẽ đưa mình vào loại hoàn cảnh khó khăn như thế nào, nhưng người vẫn nghĩa vô phản cố (*) đưa hắn sinh hạ ra, hơn nữa từ đầu đến cuối đều cho hắn toàn bộ quan ái (**), hắn tuy rằng mười bảy năm qua không biết cha mình là ai, nhưng trong lòng cũng chưa từng có oán hận, bởi vì hắn sống được khoái hoạt, thậm chí còn có thể nói là tiêu dao.
(*) Nghĩa vô phản cố: Làm việc nghĩa không chùn bước
(**) Quan ái: Tình thường + sự quan tâm
Chẳng sợ nương biết rõ hắn không phải người trời sinh tính tình thuần lương, vẫn cũng chưa từng đánh hắn, mang ý nghĩ cải biến hắn, nàng chỉ nhìn, thời điểm thích hợp sẽ kéo hắn một phen, cho hắn biết cái đường kia không thể đi, việc kia không thể làm, phần lớn thời gian là để hắn thuận theo tâm ý của bản thân mà làm việc.
Phụ thân bởi vì áy náy, đối hắn càng là muôn vàn dung túng, thứ tốt đều đưa đến nơi này cho hắn, mặc kệ hắn có dùng hay không.
Bốn năm đều một mực như thế.
Biết bản tính của hắn liền cho rằng hắn sẽ trở nên ngày càng vô pháp vô thiên, chuyện xấu đều làm hết, nhưng hắn lại ngoài dự đoán mọi người không có thành như vậy.
Không phải vì hắn đột nhiên thông suốt, cũng cũng không phải hắn lành bệnh, chỉ vì hắn thủy chung nhớ rõ ánh mắt của nương trước khi qua đời, nương lo lắng hắn, dù nàng sắp chết cũng vẫn nhớ, nhưng chưa từng bao giờ nói ra miệng, chưa từng lấy bản thân mình đi kiềm kẹp nhi tử, bắt hắn phải thay đổi.
Bởi vì nàng biết vậy sẽ khiến người con như hắn không sống được những ngày tháng vui vẻ, cũng bởi vậy, nàng mới có thể để nhi tử đi gặp nam nhân kia, chỉ cần hắn che chở nhi tử, dù là nhi tử làm ra chuyện gì sai cũng còn có người có thể che chở hắn.
Chẳng sợ việc sai kia có bao người người oán trách, việc đó không so được với việc nhi tử hảo hảo còn sống.
Nhưng hắn lại tự trói buộc chính mình.
Trừ bỏ nương bên ngoài không người nào biết hắn trời sinh tính tình có chỗ thiếu hụt —— hắn không có năng lực phân biệt thị phi.
Hắn không biết chính mình sẽ làm ra chuyện gì khiến nương chết cũng không an tâm hay không, không biết nếu nương còn sống, có phải khi hắn làm chuyện sai thì sẽ giữ chặt lấy hắn hay không, cho nên hắn chỉ có thể làm những việc khi nương còn sống hắn đã từng làm qua, mà nương không có ngăn cản, chẳng sợ cuộc sống như vậy khiến hắn sống không ý nghĩa, hắn cũng chỉ là mỗi một ngày đều sống qua như vậy.
Trang Thư Tình xuất hiện tựa như một viên đá được ném vào mặt nước làm gợn lên những đợt sóng nho nhỏ, kể từ khi bốn năm nay, không, là từ khi hắn có ký ức tới nay lần đầu tiên đối với một người cảm thấy hứng thú.
Cho nên hắn sai người tra xét nàng.
Tra được kết quả khiến hắn bất ngờ.
Thỉnh gia tộc tự mình thoát ly khỏi môn tường, dù là dân chúng nhà bình thường cũng sẽ không muốn cưới một nữ tử như vậy, nàng đối với mình lại có thể nhẫn tâm như thế?
Nàng rõ ràng là lấy cớ đi kinh đô tìm ngoại tổ phụ để rời đi Trang gia, cuối cùng lại ở Hội Nguyên Phủ dàn xếp mọi thứ, mà không phải tìm người thân thích mà leo lên, không cần nói bọn họ có bao nhiêu tuổi, dù có là người lớn hơn bọn họ vài thập niên cũng sẽ không đưa ra loại quyết định như vậy.
Hắn dù chưa sống tại kinh đô, nhưng cũng biết kinh đô có một Đổng gia, người nhà như vậy đều là mặt mũi lớn hơn trời, nếu như đôi tỷ đệ này đến tìm, chưa cần nói sẽ đối tốt bọn họ như thế nào, áo cơm không lo là khẳng định, ít nhất không cần xuất đầu lộ diện ở bên ngoài kiếm ăn.
Nếu như đệ đệ kia của nàng không chịu thua kém thì cũng liền thôi, nàng còn có thời gian xoay sở, nhưng mà không phải, nàng liền đem cả đời này trả giá, người không có khả năng thì không thể tưởng được, vẫn là nói, nàng đối với Trang Thư Hàn thực sự có tin tưởng lớn như vậy?
Nhưng chỉ có một người như vậy, nàng lại có thể đi vào mắt hắn.
Sau khi biết nàng từng bước một thận trọng như thế nào rời khỏi Trang gia, hắn liền cảm thấy nàng mạnh mẽ hơn so với phần lớn những người này.
Nương nói qua có mất mới có được, nàng trả giá thanh xuân của mình, mới có thể có được một đứa con, khi chết cũng cảm thấy vui vẻ, bởi vì vậy nàng cam tâm tình nguyện trả giá đại giới, cho nên nàng cả đời sống so với đại đa số người đều thoải mái hạnh phúc.
Mà Trang Thư Tình còn có thể buông tay với số đồ cưới của nàng, để có cơ hội rời đi cái vũng bùn kia, hắn nhìn ra được, nàng bây giờ, cũng rất hạnh phúc.
Nếu nương còn sống, nhất định sẽ thật thích nàng đi.
Một đêm trước khi khai trương, Trương Tú Nhi xuất ra một tay nải nhỏ.
”Ngươi cả ngày ôm Niệm Niệm ra ra vào vào, phải làm chút gì cũng không có tiện, ta xem bộ dạng nó cũng không có bao lớn, liền làm cái cái này, chính là nó lại lớn lên một chút thì làm cái khác cũng được.”
Một bao nhỏ màu tím, một dây lưng thật dài, bên ngoài thêu đồ án tinh xảo, Trang Thư Tình nhìn kỹ, cư nhiên là mạn đà la.
”Ta cảm thấy này hoa rất đẹp mắt, chiếu theo tử y ngươi nói, thêu lên một bông hoa màu đen thật đẹp mắt, chính là rất đẹp đẽ quý giá, người bình thường ai dám mặc như vậy, cho nên bao này ta thử dùng màu tím nhạt làm chủ, chỉ màu tím để thêu hoa, có phải rất đẹp hay không?”
Trang Thư Tình mơn trớn hoa màu tím, cũng không nói mạn đà la không phải màu tím cũng không phải màu đen, nhấc lên khuôn mặt tươi cười nói: “Tú Nhi tỷ tay thực khéo, hoa này thêu thật đẹp, Thư Hàn, đem Niệm Niệm ôm vào đi.”
Niệm Niệm đương nhiên là có thể nghe hiểu lời nói, cũng thích hương thơm trên người Trang Thư Tình, nhưng mà nàng thật sự bận quá mức, Trang Thư Hàn là người thứ hai nó có thể tiếp thu.
Lúc này nó liền ghé vào trên đùi Trang Thư Hàn.
Nghe vậy cũng không cần người ôm, nâng lên đôi chân nhỏ nhắn tự mình lăn vào trong bao.
Đối với nó mà nói có thể mỗi ngày ở cùng bên cạnh chủ nhân là tốt nhất.
Trang Thư Tình điều chỉnh vị trí cho nó, đeo lên lưng, rất tốt, rất vừa vặn cũng không nặng, cũng sẽ không nhẹ quá, có cảm giác tồn tại.
”Ta hiện tại chỉ hi vọng ngươi lớn chậm một chút, nếu lớn quá nhanh ta cõng không nổi ngươi.”
”Rống rống...”
Trang Thư Tình ngừng động tác một chút, gia hỏa này đang nói nó vốn không lớn nhanh! Nàng cùng Thư Hàn lúc trước còn phải trông cậy vào nó có thể giữ nhà, vóc dáng nhỏ như vậy, thực dùng để giữ nhà hộ viện sẽ bị người giẫm chết cũng không biết đi.
Búng cái trán của nó, thấy nó trốn tránh, nếu đi ra vài người cũng sẽ bị nó chọc cười, gia hỏa này, thật sự là quỷ linh tinh.
”Tỷ tỷ, ta xin phép tiên sinh rồi, ngày mai ta đi cửa hàng giúp ngươi.”
”Ngươi thế mới học vài ngày liền nghỉ học.” Trang Thư Tình cũng búng cái trán của hắn một chút, “Lúc này không tính, nhưng chuyện như vậy lần tới phải thương lượng với ta.”
Xem tỷ tỷ tha cho hắn dễ dàng như vậy, Trang Thư Hàn nhất thời càng vui vẻ, “Ta giúp tỷ tỷ thu tiền.”
”Nếu thu sai đi, xem ta thế nào thu thập ngươi.”
Trang Thư Hàn cười, khiến nàng cũng không trụ được, ý cười theo trong mắt đều lộ ra, Trương Tú Nhi nhìn, trong lòng tất cả đều là lo lắng.
”Ngày mai không cần vội, đều nghỉ ngơi sớm một chút, ta không đi cửa hàng giúp muội được, ngày mai ta sẽ làm tốt đồ ăn đưa đến cho tỷ đệ hai người.”
Trang Thư Tình ước gì Tú Nhi tỷ có thể đi ra cửa nhiều một chút, làm gì có ai ngăn cản, nhưng nàng vẫn vội vàng đáp ứng.
Ngày kế, ba người đều thức dậy khi trời mới tờ mờ sáng.
Nghĩ chính mình cùng Thư Hàn có một cửa hàng, Trang Thư Tình hảo hảo đem hai người dọn dẹp một phen, chẳng những mặc một thân quần áo mới, nàng còn khó có lúc dùng chút trang sức, không phải thứ quý trọng gì, chỉ cần một khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo này nhưng cũng phá lệ xuất sắc.
”Thư Tình nhà chúng ta chính là lớn lên thật tốt, Thư Hàn cũng thật anh tuấn.” Trương Tú Nhi nhìn cái này lại nhìn cái kia, ánh mắt kia giống như là đang nhìn đứa nhỏ của chính mình, khiến Trang Thư Tình một trận lúng túng, nếu thật sự tính ra, nàng còn lớn hớn Trương Tú Nhi mấy tuổi.
Khi hai tỷ đệ đến chợ cũng chỉ có mấy cửa hàng mở cửa, tiệm vải cách vách cũng còn chưa mở cửa.
Nhưng trước cửa lại có một chiếc xe ngựa, người trong xe này có phải đến nhầm chỗ hay không?
Bạch Chiêm nhảy xuống xe ngựa, “Còn chưa mở cửa?”
Trang Thư Tình cảm thấy đuổi người là không nên, vậy liền đi mở cửa, lúc này, Bạch Chiêm cuối cùng cũng đi hỗ trợ mở ván cửa.
”Bạch công tử, ta tự mình làm là tốt rồi.”
Bạch Chiêm một tay mang một khối để qua một bên, dùng khẩu khí nghiêm cẩn nói lại: “Kỳ thực ta muốn thử xem một quyền có thểkhiến nó hoàn toàn làm vỡ nát hay không, nếu một quyền của ta cụng không thể chịu, thì đề phòng cướp thế nào.”
Trang Thư Tình không nói chuyện nữa, nàng cảm thấy chính mình cùng người kia tần suất não hoàn toàn bất đồng, nói không được một câu đi.
Đợi cửa mở, chuyện thứ nhất Trang Thư Tình làm chính là đem quần áo làm cho Bạch Chiêm cầm vội tới đưa cho hắn, “Đây là kiện trang phục đáp ứng tạ lễ cho Bạch công, so không được với những bộ công tử thường mặc, nhưng cũng là thứ tốt nhất ta có thể làm được, công tử chớ ghét bỏ.”
Trời còn chưa sáng hẳn, Bạch Chiêm đem bụi vuốt xuống, cầm tới cửa xem trước xem sau.
Trường bào này Trang Thư Tình tốn nhiều tâm tư, không nói qua vải dệt liền mất của nàng sáu lượng bạc, chính là mạn đà la kia mỗi một đóa đều dụng hết mọi hình thái, trên nhụy hoa mỗi một bông đều có điểm bất đồng.
Trương Tú Nhi có một đôi tay khéo, đem hoa mạn đà la này thêu giống như vật thật.
”Đây là hoa gì?”
”Mạn đà la.” Trang Thư Tình không có nói điển cố của mạn đà la, cũng không có nói tại sao nàng ở trên quần áo hắn dùng tới mạn đà la, là vì nàng cảm thấy này nam nhân ngày đó khi cứu tỷ đệ bọn họ trên mặt lộ ra ôn nhu biểu tình giống như lời nói về hoa mạn đà la này: Ác ma ôn nhu.
”Mạn đà la a.” Bạch Chiêm vô ý thức đi nói theo một câu, trầm mặc một hồi nói: “Màu tím là ta màu sắc nương ta thích, màu đen, là ta thích.”