Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Saukhi ăn xong quả trứng gà Bạch Chiêm đưa,Trang Thư Tình nhìn Thanh Dương Tử, “Nơi của ta không có điều kiện tốt như ở Bạch phủ, ngươi thực nguyện ý đến?”
”Toàn bộ Đại Chu cũng chỉ có một Bạch phủ, dùta điều chế ra bao nhiêu dược, dù cho những dược liệu đó không sử dụng đến, công tử cũng chưa bao giờ ngừng cung cấp nguyên liệu cho ta.” Thanh Dương Tử cảm thán một câu, “đời này của ta làm được hai chuyện ta thấy đúng đắn nhất, một là bái sư phụ của ta làm thầy, còn chuyện thứ hai chính là có thể đi theo công tử, ta tin tưởng quyết định hiện tại của ta chính là quyết định chính xác thứ ba trong đời này.”
Trang Thư Tình uống trà, xuabớt đi vị của lòng đỏ trứng trong miệng, nhìn về phía nam nhân bên cạnh, tuy đang ăn trứng gà nhưng thái độ vẫn ưu nhã như trước, “Ta tất nhiên là cầu còn không được, nhưng không biết công tử có nguyện ý thành toàn hay không.”
Ăn xong hai muỗng cháo cuối cùng, Bạch Chiêm lau miệng, đứng dậy nói:“Thanh Dương Tử đã theo ta mấy năm, nhưng chỉ có một câu nói duy nhất của hắn hợp lòng ta nhất.”
Không cần nghĩ nhiều, câu nói vừa rồi vẫn in trong đầu hắn, haizz, không có biện pháp, thật sự là ấn tượng quá sâu khắc.
”Dù sớm hay muộn chúng ta cũng trở thành người một nhà, theo ta với theo nàng có khác nhau.” Chắp tay sau lưng nhìn về phía Thanh Dương Tử đang cố gắng kìm nén nụ cười vui sướng, Bạch Chiêm khó có khi ôn hòa như vậy, “Vẫn giống như trước, ngươi cần làm loại thuốc gì cứ nói với Trần Nguyên là được, hắn không dám ăn bớt của ngươi, dụng tâm mà làm cho được loại thuốc nàng muốn, toàn bộđược liệu ngươi đều có thể sử dụng.”
Thanh Dương Tử nhếch miệng, “Công tử nói chuyện cho tới bây giờ đều giữ lời, điểm ấy ta chưa từng hoài nghi.”
Nhẹ liếc hắn một cái, Bạch Chiêm đi ra cửa, hắn đã nghe thấy động tĩnh bên ngoài.
Lâu như vậy, người nên đến cũng phải đến.
Trang Thư Tình cúi đầu cười cười. Rất thuận lợi như dự kiến, trong lòng nàng giống như đã sớm nhận định, chỉ cần là thứ nàng muốn. Hắn nhất định sẽ cho nàng.
Thời gian ngắn vậy, thế nhưng lại khiến nàng sinh ra loại nhận thức này, là cuộc sống của nàng quá tịch mịch hay thủ đoạn của đối phương quá cao?
Nam nhân này, là người luôn nói được làm được.
Mỗi một việc đều ấm đến tận lòng nàng.
Nàng là không có thói quen dựa vào người khác, nhưng bậy giờ nàng lại nguyện ý khiến cho nó trở thành thói quen, cho dù chỉ có được trong một đoạn thời gian, cũng tốt rồi.
”Chờ khi ta trở vế Lãnh Sơn huyện. Thì ngươi liền chuyển qua đây đi, Thanh Dương Tử.”
”Không không không. Trang tiểu thư, công tử đã sớm nói tòa nhà kia chỉ có công tử và nữ tử mới có thể vào, còn những người khác, cửa lớncũng không được mở.”
“...” Mân mân tóc. Trang Thư Tình cảm thấy quy củ như vậy cũng đúng,“Vậy ngươi tiếp tục ở Bạch phủ? So với lúc trước có gì khác nhau?”
”Trang tiểu thư ngươi yên tâm, công tử sẽ có an bày.” Công tử còn hận không thể đem toàn bộ Bạch phủ tự mình dâng lên cho ngài, chút việc nhỏ ấy còn không phải thuận tay liền có thể giải quyết sao.
Ngắm nhìn bên ngoài, Thanh Dương Tử nhíu mày, “Có người ồn ào ở bên ngoài, ta đi xem.”
Bên ngoài lúc này quả thật rất náo nhiệt, công sai vây quanh một namnhân mặc quan phục, hùng hổ từ cửa thôn tiến vào, nhìn thấy hổ đực và hổ cái chẳng những không lùi. Ngược lại chỉ huy người phía sau nhanh chóng tiến lên phía trước đem hai con hổ bao vây lại.
Hắn hôm nay đến đây không phải đến tìm hổ.
Động vật tuy đối với con người có ác cảm nhưng lúc nàychúng đã mệt, hổ cái vất vả mới tìm về được đứa nhỏ của nó nên tận lực che chở, hổ đực đứng lên gầm rú thị uy liên tục. Thong thả bước quanhvòng vây đang bao lấy nó.
Nó đi tới chỗ nào, người nơi đó liền lui về phía sau,tuy là nhiều người, nhưng cũng không dám tiền về phíachúng nó.
Nam nhân mặc quan phục nam hừ một tiếng, thẳng hướng đi đến chỗ Bạch Chiêm.
Hắn biết mình sẽ không tìm lầm người, có một số người. Vừa nhìn liền biết là người ở trên cao.
Nhưng nơi này, là Đan Dương huyện!
Là địa bàn của Hạ Lập Dương hắn!
Ngươi nếu hoàng thân quốc thích. Là người có liên quan trong thế gia đại tộc trăm năm, tất nhiên hắn sẽ không dám chọc đến, nhưng một nơi nghèo nàn như vậy đến hắn làm Huyện lệnh cũng không mấy quan tân lắm, như thế nào lại có người như vậy xuất hiện!
Hắn muốn nhìn, là loại người nào lại có thể đến đây phách lối!
Nghĩ đến nhi tử vẫn còn nằm ở trên giường kêu rên, cơn tức của hắn càng đè nén không được!
”Ngươi là người rảnh rỗi không việc gì làm nên đi chõ mõm vào việc người khác đó sao?” Cách đối phương vài bước, hắn đứng lại nghiện đầu ngẩng cằm hỏi.
Trần Nguyên nghĩ thầm, loại người như công tử, nhìn thôi cũng muốn trốn đí thật xa nhưng đằng này hắn lại muốn chọc vào, người không có nhãn lực như vậy lại có thể làm đến chức huyện quan phụ mẫu! Thấy hắn nghêu ngaonhư vậy, rõ ràng đã nghiễm nhiên coi nơi này thành địa bàn của mình, nên muốn đến xưng vương!
Nhưng người trước mắt hắn đây mới thực sự là đại vương!
Bạch Chiêm phủi phủi áo choàng, không chút để ý nói ra lờirất nhẹ nhàng, “Còn có thể tới nơi này phát tác uy phong, xem ra con trai của ngươi chưa có chết.”
Trần Nguyên thế này mới nhớ tới việc mà hôm qua mình còn chưa báo, liền tiền lên phía trước, cúi người báo lại: “ đêm qua Tam Tử trở về, nói người kia bị bỏng lưng và mặt, tuy rằng bị thương không nặng, nhưng khẳng định sẽ lưu lại dấu.”
”Các ngươi...” Hạ Đứng Dương nhất thời cảm thấy mất mặt, “Người tới, người tới!”
Bộ khoái phía sau mặc công phục đỏ sậm, dắt ấn đao ở thắt lưng tiến lên, còn chưa có đem người vây lại đã bị một lực lớn, lấy tốc độ cực nhanh tiến đến, đánh bay ra ngoài.
”Lớn mật! Lớn mật! Ngay cả công sai triều đình mà các ngươi cũng dám động thủ, bản quan có thể đem bọn ngươi các ngươixử quyết ngay lập tức!” Hạ Đứng Dương lui ra phía sau một bước, “Đánh, bất luận sống chết!”
Bạch Chiêm xoay người rời đi.
Hạ Đứng Dương còn tưởng rằng hắn sợ, đang muốn nói lời châm chọc, thì lại đột nhiên ngây người, những tên thuộc hạ của hắn bình thường giúp được rất nhiều việc nhưng hôm nay là bị người ta coi thànhnh bao cát, đánh cho không ra hình người, một cước lại một cước, từng người lại từng người bị đánh.
Cuối cùng, những người kia đều đồng loạt bị đá vềphíahắn!
Muốn tránh đã chậm, bị người thứ nhất đè lên hắn chỉ đau một chút, đến người thứ hai hắn đã cảm thấy hô hấp hơi gấp, sau đóthì thở thôi cũng khó khăn, người thứ tư, thứ năm,thứ...
Cả quá trình cũng chỉ còn lại tiếng kêu thảm thiết của hắn!
Sau đó, không còn tiếng động.
”Đại nhân! Đại nhân!”
Trần Nguyên vỗ vỗ bả vai Tam Tử chỉ tay khen ngợi, “Nhân lúc tâm tình công tử nhà ta hiện đang rất tốt, nhanh chóng lăn hết đi.”
Chúng bộ khoái nhìn về phía bọn họ.
Bộ đầu nhanh chóng lau máu đang còn chảy trên mũi, rống to nói: “Rút.”
Người nhanh chóng rời đi, trong nháy mắt trong thôn lại an tĩnh lại.
Bình thường ở Đan Dương huyện này, bọn họ muốn như thế nào liền như thế nấy, hôm nay lại chạm phải gốc cây cứng rắn như vậy, dù cho bọ họđã đem toàn bộ mấy trăm công sai của nha môn đến, nhưng không nghĩ tới là một chút tiện nghi cũng không chiếm được.
Đám người trong thôn từ khe cửa nhìn lén ra rồi lại đóng kỹ cửa lại, vốn đang có chút ý kiến để kiếu nại những người đến làm phiền nơi ở của bọn họ nhưng...
Ngay cả quan lão gia cũng bị đánh chạy, bọn họ không thể trêu vào.
Trang Thư Tình chỉ đứng ở cửa nhìn một màn vừa rồi kia, đợi Bạch Chiêm đến gần liền hỏi, “Huyện lão gia?”
”Đại khái là vậy.” Bạch Chiêm nhìn nhìn phòng trong, “Tình huống như thế nào?”
”Đứa nhỏ sao? Còn chưa tỉnh.” Xoay người vào nhà, Trang Thư Tình cũng không hỏi thêm chuyện bên ngoài, “Ta muốn mang đứa nhỏ này đi.”
”Vậy thì mang đi.” Đã bị vứt bỏ, ở tại chỗ này cũng dư thừa, “Hiện tại liền đi?”
”Ta quả thật không thích ở này, trời vốn đã lạnh, nơi này lại càng khiếntâm ta cảm thấy lạnh lẽo, chỉ là đứa bé đang bị thương không thể cưỡi ngựa.”
”Ta nói người đi chuẩn bị xe ngựa.”
Nghĩ có thể rời khỏi nơi này, Trang Thư Tình lập tức có chút vui vẻ, tuy rằng hiện tại Thư Hàn đã xuất phát, nhưng ở nơi này nàng thực không thoải mái.
Bất quá, “Thanh Dương Tử, ngươi đi xem tình huống vài người bị thương ngày hôm qua kia như thế nào, có xuất hiện những phản ứng khác hay không, nếu có người miệng vết thương bị cảm nhiễm, đem phương pháp này nói cho gia đình bọn họ biết.”
Thanh Dương Tử đang ngồi xổm quan sát cái hộp gỗ đựng thuốc và dụng cụ trước mặt nàng, nghe thấy nàng nói như vậy vội đứng lên, đi tới cửa lại lui về sau, “Trang tiểu thư, có thể giúp ta làm một cái hộp như vậy được không? Dùng để đựng thuốc của ta, như vậy nhìn sẽ gọn hơn so với việc gói lại như thế này.”
Thanh Dương Tử nhìn cái gói to mang theo người kia có chút ghét bỏ khẩy khẩy, bên trong có mười loại túi nhỏ khác, nhưng không so được với cái hộp gỗ này.
Trang Thư Tình sảng khoái gật đầu.
Thanh Dương Tử vui vẻ quay người đi, đến lúc về so với dự đoán thì có chút chậm.
”Làm sao vậy?”
”Ân?”
Trang Thư Tình đứng dậy, “Ngươi thấy có họ có giống như bình thường không.”
Thanh Dương Tử chà xát mặt, “Ta tự nhận mình không phải là người lương thiện gì mấy, mặc dù sư phụ không phải thân thích của ta nhưng ta thật sự rất kính trọngngười, khi người bị bệnh ta cam tâm tình nguyện chay trước chạy sau hầu hạ người, lúc người ra đi ta khổ sở muốn cùng đi theo người cho rồi, tránh cho người sang thế giới bên kia cảm thấy không quen, hay làlúc tiếp xúc với những người xa lạ ta cũng có thể chiếu cố ít nhiều, ngay cả người như ta mà cũng có thể như vậy, thế nhưng sao những người này lại có thể mất nhân tính như vậy, vì sợ người thân liên lụy đến bản thân mà giết chết họ?”
Mắt Trang Thư Tình theo bản năng nhìn về phía Bạch Chiêm, trên mặt toàn là mờ mịt.
Ngay từ đầu có phải nàng không nên cứu những người này hay không? Ngay cả khi chết dưới móng hổ còn tốt hơn chết ở trong tay chính người thân của mình!
Bạch Chiêm đứng ở phía sau nàng để nàng dựa vào, “Không tức giận sao?”
”Thân thể đều lạnh, sợ là hôm qua trở về không bao lâu thì...” Là hắn kiên trì đưa người trở về để cho gia đình chiếu cố, Thanh Dương Tử không biết là mình sai, hay là hắn không ngờ tới tâm của bọn họ có thể ngoan độc được như vậy.
Đó là cha hắn, là người cho hắn một nửa sinh mệnh! Không phảinhững người không cùng huyết thống! Cũng không phải người ngoài!
”Ba người khác như thế nào?”
”Còn sống, ăn cơm lạnh uống trà lạnh đắp chăn lạnh, tinh thần còn không có tốt như hôm qua.”
”Chúng ta đi thôi, rời khỏi nơi này.” Trang Thư Tình đột nhiên mở miệng, bình tĩnh lộ ra chút sắc bén, đi đến hộp dụng cụ của mình lấy ra một mảnh vải, đem tay đứa nhỏ lại buộc lại ở trước ngực, “Đi chậm một chút hẳn là không sao.”
Thanh Dương Tử nhìn thấy công tử gật đầu liền lập tức đi ra ngoài truyền lời, hắn cũng không muốnở lại nơi này.
Bạch Chiêm đè tay Thư Tình lại, ý bảo Nam Châu đi giúp đứa nhỏ thu thập tốt, hắn lôi kéo người ra khỏi phòng, “Không phải tất cả mọi người đều giống nhưnơi này chứ, còn không thì chỉ có nơi này xảy ra vấn đề.”
”Ta biết.” Trang Thư Tình nhìn cái không khí trầm lặng ở nơi này, “Nếu như toàn bộ người trên đời đều trở nên như vậy, thì có lẽ ta cũng không có khả năng rời khỏi Trang gia, chỉ là, tâm thật lạnh, sống ở nơi này lâu như vậy, ta sợ ta sẽ bị ảnh hưởng,cũng sẽ trở thành loại người như bọn họ.”
”Nàng sẽ không.” Bạch Chiêm nắm thật chặt áo choàng của nàng, “Không thích nơi này, vậy thì rời đi, cũng giống như khi rời đi Trang gia vậy.”
Không chờ bọn họ thu thập xong lều trại, Bạch Chiêm mang theo một số người ly khai trước, lúc về nhiều hơn một hài tử, cùng với ba con hổ lớn nhỏ.
Đi theo đường lúc trước.
Dọc theo đường đi, Trang Thư Tình đem bản thân dựa vào cơ thể ấm áp phía sau,chuyện gì cũng không nghĩ.
Nàng không muốn bản thân làm chuyện dư thừa, như vậy cũng giống như đangphủ quyết hoàn toàn chính mình, cho nên cái gì cũng không cần nghĩ.
Không phải tất cả mọi người đều như vậy, chỉ là người ở nơi này có vấn đề, đúng, chính là như vậy.