Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Cả đại điện như bị nhấn chìm xuống đại dương ngàn trượng, mọi người đồng loạt hít một ngụn khí lạnh, Mặc Nguyệt ngồi một bên cũng bị làm cho sặc, sắc mặt trắng xanh cực kỳ đẹp như cầu vồng....
Ý gì đây hả ?
Rốt cục bát hoàng tử - Thiên Thiền ngồi không yên, chê mạng mình quá dài đứng lên hướng Thiên Huyết Tô cầu :
-" Phụ hoàng, nhi thần muốn thú Mặc đại tiểu thư làm thiếp."
Rắc...
Lời vừa dứt, âm thanh ly vỡ vang lên. Mọi người cùng đồng loạt quay đầu, chỉ thấy ly rượu trên tay Thiên Xích Viêm đã hoá tro bụi, không khí yên lặng càng yên lặng hơn, tựa hồ chỉ cần một ngòi nổ là cả đại điện sẽ nổ tung.
Liễu Nham liếc nhìn nàng, nhận được cái gật đầu của nàng, thong thả hoá giải bầu không khí nặng mùi thuốc súng, nói với Thiên Huyết Tô :
-" Hoàng thượng hôm nay ngày vui, thần có món quà muốn dâng lên mừng Viêm Tần vương."
Bá quan văn võ cảm thán trong lòng, vị trang chủ này vậy mà không sợ Viêm Tần vương. Thiên Huyết Tô như vớ được cọng cỏ cứu mạng, liền bỏ qua vấn đề Mặc Nguyệt không đeo trang sức của Thiên Lan Anh và vấn đề thú thiếp của Thiên Thiền, gật đầu như điên :
-" Tốt tốt tốt, Nam Hà trang chủ cứ tự nhiên."
Liễu Nham vỗ vỗ tay, thị vệ sau lưng đi tới, dâng lên trước mặt Thiên Xích Viêm một bộ lam y và một cây sáo làm từ ngọc thạch anh hồng, cười như thường không xảy ra chuyện gì :
-" Đây là Kim Lũ y, là chính ta đặt từ Liễu Mộng trai, được làm từ tằm kỳ mà dệt thành, chống lại Linh Lực, đao thương bất nhập, vạn độc bất xâm, vương gia mong không chê."
Đao thương bất nhập, vạn độc bất xâm, Liễu Mộng trai ??? Mấy từ này lọt vào tai của bao nhiêu người, ánh mắt đều đỏ lên, Kim Lũ y này có thể được coi là thần khí không ? Tất cả hận không thể bật dậy mà dành lấy y phục đó, nhưng Thiên Huyết Tô một chú kích động cũng không có, vả lại còn cười hớn hở :
-" Nam Hà trang chủ thật hào phóng, trẫm thích, nhưng không biết cây sáo kia là gì ?"
-" Hoàng thượng, chỉ là một cây sáo làm từ ngọc thạch anh hồng ngàn năm thôi, không đáng giá, sáo đều xuất từ Liễu Mộng trai, thổi ra âm thanh tùy tâm trạng, hai thứ này là tâm ý của Nam Hà sơn trang và Liễu Mộng trai ."
Các trang chủ, tứ đại tộc trưởng cùng bá quan văn võ lạnh run, không đáng giá, cái quái gì không đáng giá ? Tùy tiện đem hai thứ này ra ngoài cũng đủ đổi lấy mười toà thành chứ ít gì. Thiên Huyết Tô thầm mừng, đem thứ này cho con trai bảo bối của ông mặc, bao nhiêu thích khách muốn ám sát cũng nên bó tay chào thua đi. Bởi vì đây là nội cung tranh đấu, Thiên Xích Viêm là con trai của người phụ nữ ông nguyện dùng cả đời để yêu, từ khi mới sinh lập tức bị hành thích.
Thiên Huyết Tô nhớ rất rõ vào năm hắn năm tuổi, thích khách truy sát phải chạy vào rừng, may mắn trốn thoát, từ đó đến giờ vẫn bị hành thích, nếu có bảo bối như vậy, sợ gì đám thích khách kia ? Ông gật gật đầu.
Mọi người đều là kẻ biết thời, thấy Liễu Nham dâng lễ liền lập tức ùn ùn dâng lễ theo, hầu như đều là kỳ chân dị bạo giá liên thành.
Bát hoàng tử Thiên Thiền bị ngó lơ một buổi liền tức giận, hét lớn :
-" Phụ hoàng nhi thần muốn thú nàng làm thiếp thất."
Không khí một lần nữa bị nhấn chìm, mọi người như muốn ngã ghế, Thiên Huyết Tô cũng muốn hộc máu.
Đứa con này của hắn có não không vậy ?
Sao không nghĩ đến ngoại trừ phụ thân cùng mẫu thân Mặc Nguyệt là người Xích Viêm yêu nhất ?
Sao không nghĩ tính cách của Xích Viêm lạnh lùng tàn nhẫn ngoan độc đến cực điểm ?
Và sao không nghĩ tới mạng của những người ở đây ? Nếu Xích Viêm thật sự giận thì phải làm sao ? Tất cả kết luận bằng một câu.
Chê mạng quá dài, bát hoàng tử muốn chết !!!!!!
Mặc Nguyệt cười lạnh, bát hoàng tử, một tên háo sắc chính cống, trong phủ không chỉ có một vị hoàng tử phi, còn có bao nhiêu thiếp thất, đếm cả mười ngón tay cũng không hết. Nếu hắn đã thành tâm như vậy sao nàng không thêm chút tư vị.