Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Phong Chi Danh phủ một lớp khăn trắng lên cổ tay Bắc Đường Du rồi bắt mạch. Vừa sáng sớm, Sài Thất đã chạy đến luyện dược đường náo loạn, nói rằng phu nhân gọi mãi không thấy dậy, buộc y phải đích thân đi xem một chuyến.
Phong Chi Danh rút tay lại, nhìn cái người đang thở nặng nề như heo sắp bị cắt tiết, mặt mày xác xơ nằm bất động trên giường phán một câu: "Phong hàn nhập thể rồi. Yên tâm, chưa tắt thở."
Sài Thất khó chịu: "Quốc sư, phu nhân đã thành ra thế này rồi mà ngài còn đùa được sao?"
"Ngươi cũng biết gọi hắn là phu nhân. Ta còn chưa gấp, ngươi gấp cái gì?"
Sài Thất bùi ngùi nói: "Phu nhân chắc vẫn đau lòng về chuyện của A Cát. Ta nghe phu nhân nói xem A Cát như tiểu muội. Mất đi người thân, nỗi đau này không phải một sớm một chiều là nguôi ngoai được."
Phong Chi Danh chợt nhớ đến muội muội của mình, đồng bệnh tương lân mềm lòng nói: "Đợi hắn khỏi bệnh, ngươi đưa hắn đi vòng quanh kinh thành mua sắm, thích thứ nào thì mua thứ đó, cứ trừ vào tiền trong phủ."
"Phu nhân có thể xài tiền trong phủ chúng ta sao?"
Phong Chi Danh giật gân trán: "Không lẽ ta lại keo kiệt vài đồng bạc với hắn? Chẳng phải còn nhường luôn cả phòng riêng cho hắn rồi sao?"
"Thế thì lạ lắm. Hôm nọ phu nhân nhờ ta cầm cố một mảnh ngọc bội cũng khá đẹp. Số tiền mua quan tài rồi đắp mộ cho A Cát đều lấy từ đó. Ta còn tưởng quốc sư không muốn cho phu nhân đụng đến tiền trong phủ."
Phong Chi Danh nghĩ lại, đúng là y chưa từng đề cập với Bắc Đường Du về vấn đề tiền bạc. Bắc Đường Du có lẽ không dám dùng của hồi môn mà Bắc Đường gia cho, vậy nên chỉ có thể đi cầm cố đồ đạc của chính mình. Bắc Đường Du này lúc cần hiểu chuyện thì không hiểu, lúc không cần lại cứ cố chấp hiểu. Thật sự làm y đau đầu!
Phong Chi Danh đến bàn sách viết ra đơn thuốc đưa cho Sài Thất: "Vào luyện dược đường lấy mấy loại này nấu thuốc cho hắn đi."
Sài Thất cầm đơn thuốc chạy đi ngay. Phong Chi Danh quay trở lại giường ngồi xuống kéo chăn ra khỏi người Bắc Đường Du ném vào trong góc. Hắn đang sốt, nên để cho nhiệt hỏa trong người được tản ra, bằng không dồn lại một đống thì chỉ càng sốt thêm.
Trong lúc đầu óc mê man, nước mắt của Bắc Đường Du vô thức rơi ra ở khóe mi, môi mấp máy gì đó rất nhỏ nhưng Phong Chi Danh vẫn nghe được: "A Cát à, xin lỗi muội, xin lỗi muội..."
Phong Chi Danh cũng từng trải qua nỗi đau mất người thân, vô cùng thấu hiểu cảm giác trong lòng của Bắc Đường Du. Y vén tay áo, vươn tay định sờ lên trán Bắc Đường Du an ủi nhưng rụt lại giữa chừng. Phong gia có một căn bệnh truyền đời không thể tiếp xúc da thịt với người khác. Căn bệnh này chỉ phát tác sau năm hai mươi tuổi và càng lúc càng trở nên nghiêm trọng hơn, thậm chí có thể đánh mất lý trí, đến năm ba mươi tuổi thì mất. Người của Phong gia luôn thành thân trước năm hai mươi để sau khi mình chết chí ít cũng còn lưu lại hương hỏa, bởi vì chưa từng có ai sống qua tuổi ba mươi. Nhưng mà, Phong Chi Danh lại không muốn như vậy. Y đã từng chứng kiến phụ thân từ một người ôn hòa hiền từ trở thành kẻ khát máu điên loạn thế nào. Bản thân y còn không nói chắc được, vậy vì sao phải khiến cho con cái của y cũng chịu khổ như vậy? Tuy rằng đến tận bây giờ Phong Chi Danh chỉ phát bệnh duy nhất một lần, đã nhiều năm trôi qua chưa từng phát lại, nhưng y biết rằng cái ngày đó sẽ sớm đến thôi. Cách tốt nhất vẫn nên tránh xa người khác để không rơi vào kết cục hại mình hại người.
Sài Thất đun thuốc xong thì bưng vào phòng cho Phong Chi Danh. Phong Chi Danh nắm vai áo Bắc Đường Du kéo ì ạch cho Bắc Đường Du dựa đầu lên gối. Sài Thất nhìn mà thấy kinh: "Quốc sư, phu nhân bệnh rồi, ngài dịu dàng một chút thì chết à?"
"Bịt cái miệng nhiều chuyện của ngươi lại đi." Phong Chi Danh cầm lấy chén thuốc trong khay đút từng muỗng cho Bắc Đường Du uống. Y vẫn hay đút thuốc cho đám độc vật mỗi khi chúng bị bệnh nên động tác vô cùng nhuần nhuyễn. Chỉ đáng tiếc, với đám độc vật Phong Chi Danh còn xách lên được cho thuốc chảy vô bụng, Bắc Đường Du thì lại khác. Hắn đút một muỗng đã có hơn nửa muỗng chảy tràn ra ngoài.
Phong Chi Danh nhìn Sài Thất ra lệnh: "Ngươi banh miệng hắn ra, ta đổ hết một lượt xem."
Sài Thất kinh tâm hét to: "Quốc sư, vậy sẽ chết người đó."
Phong Chi Danh lườm rõ ghét: "Ngươi không thấy thuốc chảy hết ra ngoài rồi sao?"
"Quốc sư có thể thử cách trong dân gian."
"Cách gì?"
"Tức là..." Sài Thất cũng có chút ngại nói ra, hai bàn tay chụm lại cọ cọ vào nhau diễn tả cho Phong Chi Danh hiểu.
Phong Chi Danh mắng: "Mơ đẹp đi!"
Sài Thất gãi đầu ủy khuất: "Thôi vậy, để ta đi đun thêm mấy chén nữa, không tin đút năm chén không vào nổi một chén."
Phong Chi Danh nhăn nhó cản lại: "Khoan đã...Ngươi xoay mặt chỗ khác đi."
Sài Thất cười trộm xoay đi, cũng chẳng phải là muốn nhìn hay gì nhưng cứ cảm thấy quốc sư bày vẽ nhiều trò.
Phong Chi Danh lấy lọ thuốc men xanh từ trong thắt lưng đổ ra một viên nuốt ực vào rồi cất lại. Tuy rằng lần trước tiếp xúc với Bắc Đường Du không có phản ứng gì nhưng ai dám chắc lần này cũng không? Y cứ dùng thuốc dự phòng trước cho an toàn.
Phong Chi Danh uống một ngụm thuốc, từ từ nghiêng đầu chạm vào môi Bắc Đường Du cố gắng truyền thuốc sang nhưng kết quả vẫn bị tràn ra như cũ. Phong Chi Danh hơi cáu hỏi Sài Thất: "Ta đút rồi, thuốc vẫn chảy ra kìa."
Sài Thất khổ não nói: "Quốc sư, chuyện này cũng cần có kỹ thuật đấy, ngài cứ chạm khư khư bên ngoài thì có khác gì cái muỗng thuốc đâu? Dùng lưỡi một chút, ây, nói chung là ngài tự làm tự rút kinh nghiệm đi. Ta trước nay có từng bón thuốc cho ai khác bằng cách này đâu mà biết? Dân gian đồn làm được thì tin chắc phải làm được. Dân gian còn làm mấy trò cao siêu hơn cái này nhiều, ví như dùng lưỡi ép nước trái nho trong miệng nhau cơ."
"Dân gian nào mà vô sỉ vậy?"
"Thì mấy cuốn thoại bản mà Bạc vương tặng ta xem."
Phong Chi Danh đen mặt còn hơn than, thật muốn đè Sài Thất ra đánh một trận nhưng người bệnh còn đang ở ngay đây nên thôi. Y uống một ngụm khác thử lại lần nữa, chật vật suốt cả buổi mới miễn cưỡng đút xong chén thuốc cho Bắc Đường Du.
Đến tối, Bắc Đường Du cần uống một cử thuốc nữa. Lần này, Phong Chi Danh đã có kinh nghiệm rồi nên một giọt cũng không để thừa ra ngoài và còn đút nhanh hơn trước. Sài Thất nhận lấy chén thuốc rỗng cười nói: "Quốc sư thấy không? Làm vài lần nữa là quen thôi mà. Dân gian đáng tin lắm."
Phong Chi Danh đá vào đầu gối của Sài Thất: "Ngươi thích học theo Trường Lân như vậy thì dọn thẳng đến phủ của y mà ở đi."
"Quốc sư là phụ mẫu tái sinh của ta, ta không đi đâu."
"Ta không sinh nổi đứa con bất hiếu như ngươi."
Phong Chi Danh bắt mạch lại cho Bắc Đường Du, vì môi cũng đã tiếp xúc rồi nên chẳng cần trải khăn làm gì. Sau khi nhận định hắn đã ổn hơn, y kéo chăn từ trong góc ra đắp lại cho hắn rồi mới nói: "Ta về luyện dược đường, có thể ngày mai hắn sẽ tỉnh, tỉnh rồi thì bảo hắn tự uống thuốc."
"Quốc sư không ngủ lại sao? Lỡ nửa đêm bệnh của phu nhân đột nhiên trở nặng thì làm thế nào?" Sài Thất lo ngại hỏi.
"Ngươi dám không tin vào y thuật của ta?"
Sài Thất lúng túng: "Không phải, chỉ là ta thấy ngài nào giờ toàn chữa cho đám độc vật, chưa từng chữa cho người bao giờ."
"Chữa cho đám độc vật vì ta cần nấu chín chúng vào lúc chúng khỏe mạnh nhất để luyện ra loại dược tốt nhất. Chữa cho người có luyện dược được đâu?"
Sài Thất bĩu môi: "Quốc sư kiến giải cao thâm."
Phong Chi Danh đứng lên toan đi, lại nhớ chuyện gì đó nên ngừng bước: "Lúc nào rảnh ngươi đến tiệm cầm đồ chuộc lại mảnh ngọc bội cho hắn."
"Chuyện nhỏ mà."
"Vì là chuyện nhỏ mới giao cho ngươi, ta chẳng dám trông mong ngươi làm được chuyện lớn gì."
"Quốc sư lại miệt thị ta."
"Biết vậy là tốt!" Lần này Phong Chi Danh nói xong đi thật. Sài Thất bĩu môi, thật là một chủ nhân không có lương tâm.
Hôm sau, đúng như Phong Chi Danh dự đoán, Bắc Đường Du tầm trưa đã tỉnh dậy. Hắn ăn chút cháo loãng mà Sài Thất mang đến rồi uống thuốc, uống xong lại nhìn quanh hỏi: "Quốc sư không đến thăm ta sao?"
"Quốc sư có đến, còn ở bên cạnh người cả ngày hôm qua. Thuốc người đang uống là do quốc sư đích thân kê đơn."
"Quốc sư biết y thuật sao?" Bắc Đường Du ngỡ ngàng hỏi.
"Biết, còn rất giỏi nữa là đằng khác nhưng quốc sư kỳ dị lắm, không thích chữa cho người. Có điều quốc sư rất thích sưu tầm dược liệu. Dược liệu mà những tiệm thuốc bên ngoài có, luyện dược đường chắc chắn có, còn thứ mà luyện dược đường có thì những tiệm thuốc bên ngoài chưa hẳn là có. Ngày thường Bạc vương và Túc vương cũng hay mang thêm mấy thứ kỳ hoa dị thảo đến tặng quốc sư. Quốc sư ít bằng hữu, chỉ thường qua lại với hai vị vương gia này thôi. Cứ nói chuyện xử trảm Trương công, Bạc vương nói với ta là do quốc sư chủ động đề nghị Túc vương hối thúc Dương tri phủ xử lý. Dương tri phủ là người của Túc vương, một khi Túc vương đã lên tiếng thì dù phía sau Trương công là ai hộ thuẫn đi chăng nữa cũng vô dụng."
"Thì ra là do quốc sư giúp ta." Bắc Đường Du vốn rất nghi hoặc vì sao bản án của Trương công lại thay đổi nhưng luôn không tìm được lý do. Hắn hỏi tiếp: "Vậy hôm qua ta hôn mê cũng là do quốc sư đút thuốc sao?"
Sài Thất gật đầu, sau đó lại do dự, không biết nên nói nữa hay không. Bắc Đường Du cười, tuy rằng khuôn mặt có phần phờ phạc nhưng nét cười này vẫn thật hiền từ: "Tiểu Thất, có chuyện gì giấu ta sao?"
Sài Thất xoắn mấy ngón tay vào nhau: "Không tính là giấu. Chỉ là không biết phu nhân có thích nghe hay không thôi."
"Ngươi nói đi."
"Phu nhân hôn mê rất khó đút thuốc, phần nhiều đều chảy hết ra ngoài. Ta bèn bày cho quốc sư một cách dân gian để đút thuốc."
"Cách gì?"
Sài Thất cười rộ: "Người hỏi cũng y chang quốc sư vậy. Người có từng đọc thoại bản chưa? Chính là cái cách mà mấy thoại bản yêu đương hay nhắc tới đó."
Bắc Đường Du chợt hiểu ra, tự chỉ vào môi: "Là cách này sao?"
Sài Thất hồn nhiên nói: "Phu nhân đúng là thông minh hơn quốc sư nhiều. Quốc sư cái gì cũng không biết, ta còn phải chỉ từng chút cơ. Nhưng phu nhân yên tâm, khi đó ta xoay lưng lại chỉ, không nhìn thấy gì."
"Cách này..." Bắc Đường Du mím môi cười cười, bệnh cũng thật tốt làm sao. "Ta thích lắm. Tiểu Thất thật thông minh, đã giúp ta một việc rất lớn."
"Thật sao?" Sài Thất hai mắt lấp lánh ánh sao. Phong Chi Danh chỉ biết mắng hắn, còn phu nhân lại luôn khen hắn, thực sự là phu nhân tốt đến hết chỗ chê.
"Đương nhiên rồi. Quốc sư cứ như tảng băng vậy, sau này Tiểu Thất phải thay ta nhắc nhở ngài ấy nhiều một chút. Mấy bản lĩnh mà thoại bản nhắc đến cũng rất hay. Ngươi mà khiến cho quốc sư học hiểu hết thì ta sẽ chuẩn bị đại lễ cho ngươi."
"Cái này..." Sài Thất cắn ngón tay khổ não. "E rằng quá khó đi. Quốc sư chơi cùng Bạc vương bao năm rồi còn chẳng lây nhiễm được chút gì nữa là."
Bắc Đường Du nghe vậy sẵn tiện thăm dò một chút: "Bạc vương rất thích xem thoại bản sao?"
"Ngài ấy chính là người ăn chơi đệ nhất của kinh thành này, miễn là thứ có thể ăn được chơi được, tạo ra niềm vui được là ngài ấy đều biết."
"Vậy còn Túc vương thì sao?"
"Túc vương thì chín chắn hơn một chút nhưng cũng ham vui, ngoài ra ngài ấy có rất nhiều tai mắt trong lẫn ngoài triều."
Về vụ án của Trương công, Bắc Đường Du xem như đã thấy rõ khả năng của vị Túc vương này.
"Quốc sư có được hai bằng hữu như vậy thật đáng quý." Bắc Đường Du khen ngợi thật lòng. Nghĩ lại thì hắn thân cô thế cô, ngay đến người thanh mai trúc mã duy nhất cũng phản bội rồi.
"Bằng hữu của quốc sư không phải cũng là bằng hữu của phu nhân sao? Phu nhân nhất định có cơ hội gặp được họ mà." Sài Thất vô tư kết luận, dù vậy câu nói này khiến cho Bắc Đường Du rất vui vẻ, này như kiểu tiền tài trong túi phu quân cũng là tiền tài của hắn, ai nghe mà không động lòng cho được?